Bạn trai cũ bị tôi bỏ rơi mất trí nhớ

CHAP 15 
 
    Đàm Yên khoanh tay, ngồi trên sopha nhìn Lâm Khê.
 
    Anh ta đang lấy thẻ căn cước của Khúc Đức Kinh giao cho lễ tân.
 
    Cô lễ tân này tuổi không lớn lắm, khoảng 17 18 tuổi, lúc này đang đỏ mặt cúi đầu tìm thẻ phòng: "Thưa tiên sinh, thẻ phòng của ngài đây ạ."
 
    "Cảm ơn"
 
    Lâm Khê cười rạng rỡ, cô lễ tân ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
 
    Đàm Yên lạnh mặt nhìn anh ta, thầm nghĩ hormone sinh dục của tên này đúng là không giảm đi chút nào.
 
    Lâm Khê một tay dìu Khúc Đức Kinh, một tay cầm thẻ phòng, nhất thời không rảnh tay ấn thang máy. Đàm Yên bước thẳng tới, ấn đi lên.
 
    Rốt cuộc thì, anh ta vẫn đang giúp cô.
 
    Khúc Đức Kinh say thật. Toàn thân anh ta đều là mùi rượu, đứng trong thang máy chật hẹp quả là vô cùng gay mũi.
 
    Nhưng say thì cũng có cái tốt của say. Một người say khướt như vậy, Lâm Khê hẳn sẽ không làm gì anh ta.
 
    Khúc Đức Kinh khịt mũi, thì thầm.
 
    "Tiểu Yên...."
 
    Đàm Yên đưa tay vén tóc ra sau tai, không nói gì.
 
    Lâm Khê nói: "Xem anh ta gọi cô trìu mến chưa kìa."
 
    "Không liên quan đến anh, đúng không?"
 
    Đàm Yên không nhìn anh ta, lạnh lùng nói.
 
    "Lâm tiên sinh khá rảnh rỗi nhỉ?"
 
    "Là một người đang theo đuổi cô, tôi tất nhiên phải tìm hiểu chi tiết về đối thủ của mình."
 
    Lâm Khê không hề tức giận, ngữ khí bài xích của Đàm Yên cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của anh ta.
 
    Anh ta chỉnh lại tư thế, cười cười nói: "Đàm tiểu thư, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chắc là cô cũng hiểu đạo lý này chứ?"
 
    Đàm Yên dựa vào thang máy lạnh lẽo: "Vậy Lâm tiên sinh cứ từ từ mà tìm hiểu."
 
    Đúng lúc này, thang máy dừng lại, mở cửa ra. Đàm Yên đi ra ngoài trước, cầm thẻ phòng xoẹt một cái, mở cửa.
 
    Vào trong phòng, Lâm Khê không khách khí ném thẳng Khúc Đức Kinh lên giường, xoa xoa tay, định bắt lấy cánh tay của Đàm Yên nhưng bị cô xoay người né tránh.
 
    Lâm Khê nhìn bàn tay trống không của mình, không khó chịu, thậm chí đuôi mày khoé mắt vẫn có chút ý cười.
 
    Anh sờ sờ vào trong túi, lôi ra một điếu thuốc, kẹp trong hai đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn Đàm Yên.
 
     "Đàm tiểu thư, cô vẫn nên học thêm một khoá diễn xuất đi."
 
    Đàm Yên vừa mở cửa, định bước ra ngoài nhưng câu nói này làm cô khựng lại.
 
    "Ý anh là gì?"
 
    "Không có gì."
 
    Ánh đèn ấm áp rọi xuống. Lâm Khê lấy ra một hộp kẹo từ trong túi, đổ ra hai viên, chậm rãi cho vào miệng nhai.
 
    Dưới ánh đèn dịu dàng như vậy, Đàm Yên đột nhiên có ảo giác hai người họ vẫn chưa phải là người xa lạ, khoảng cách nhiều năm như vậy được rút ngắn. Cô ở hiện tại, còn Lâm Khê ở quá khứ.
 
    "Cô và Tào Gia Lương phối hợp rất ăn ý."
 
    Chỉ một câu như vậy khiến Đàm Yên đổ hết mồ hôi lạnh. Tay cô nắm chặt, đầu óc quay cuồng, đủ loại suy nghĩ hiện ra trong đầu.
 
    Có lẽ do áp lực càng lớn, lòng người càng trấn định. Đàm Yên nở nụ cười.
 
    "Vậy sao? Nếu anh quan tâm tới bạn trai cũ của tôi như vậy thì thử đi hỏi anh ta xem."
 
    Nói xong, Đàm Yên đi nhanh ra ngoài, nhân lúc Lâm Khê còn chưa đứng dậy đóng chặt cửa vào.
 
    Thang máy vẫn dừng ở tầng này. Đàm Yên vội vàng chạy vào, nhìn thấy Lâm Khê đang xông tới, điên cuồng nhấn nút đóng cửa.
 
    Chỉ đến khi hai cánh cửa thang máy khép dần lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
 
    Tên này, thật là.....
 
    Lúc này cô mới cảm thấy, quần áo sau lưng cô bị thấm ướt một mảnh. Tất cả đều là mồ hôi lạnh.
 
    Có lẽ là do bị Lâm Khê doạ sợ, khi về đến nhà, cô đột nhiên phát sốt.
 
    Cô bò dậy đun nước nóng thì mẹ cô gọi đến, hỏi hôm nay cô với Khúc Đức Kinh thế nào.
 
    Đầu Đàm Yên đau như búa bổ, tay cầm nhiệt kế, không lòng vòng mà hỏi luôn.
 
    "Mẹ, mẹ đã nói gì với Khúc Đức Kinh à?"
 
    Mẹ Đàm sững người, trả lời qua loa lấy lệ nhưng bị Đàm Yên truy hỏi, cuối cùng chỉ có thể nói thật.
 
    "Ây dà, thì có nói gì đâu. Chỉ là anh họ con bảo con đã lớn tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn trai, lại thấy Khúc Đức Kinh hình như có ý với con nên mẹ mới-----"
 
    Chỉ vỏn vẹn vậy thôi Đàm Yên đã hiểu vì sao Khúc Đức Kinh lại đột nhiên đến thành phố G.
 
    Cô nghiêm mặt: "Có ý?"
 
    Mẹ Đàm bối rối giải thích: "Ai nha, cũng chưa hẳn là có ý, chỉ là cho bọn trẻ các con có chút không gian chứ mẹ cũng không có ý gì khác......"
 
    "Mẹ!" Đàm Yên bất đắc dĩ. "Con không muốn kết hôn!"
 
    Mẹ Đàm nghẹn ngào.
 
    Mẹ cô là mẫu người truyền thống, những năm đầu đời vì hoàn cảnh gia đình và giới tính nên mẹ chỉ học đến hết cấp 2 rồi bỏ học.
 
    Sau đó mẹ kết hôn với bố cô, rồi sinh ra cô, chăm chỉ bận rộn lo toan cho cuộc sống. Cả cuộc đời bà bị bó chặt trong ngôi làng nhỏ bé chật hẹp đó, đến tàu điện cũng chưa từng được đi.
 
    Chịu sự ảnh hưởng của hàng xóm láng giềng, hơn nữa bác gái lại vô tình cố ý châm chọc, mẹ Đàm cũng cảm thấy Đàm Yên đã từng này tuổi rồi mà chưa có bạn trai cũng hơi......dị thường.
 
    Bà ở bên kia than ngắn thở dài: "Yên Yên à, mẹ cũng không muốn ép con, nhưng mà.......Aiz..."
 
    Bà muốn nói lại thôi.
 
    Đàm Yên đứng ở ban công, nhỏ giọng nói.
 
    "Mẹ.......con biết...."
 
    Hai mẹ con im lặng một lúc lâu, không ai nói gì.
 
    Thật lâu sau, mẹ cô mới hỏi một câu.
 
    "Yên Yên, con nói thật với mẹ. Con.....vẫn còn nhớ thương anh chàng kia?"
 
    "Không có."
 
    Mẹ Đàm hết lời khuyên giải: "Người như bọn họ, chúng ta không trèo cao được. Thật ra, lúc biết hai bọn con chia tay, chúng ta đã rất vui mừng...... Yên Yên, Khúc Đức Kinh là người tốt. Nó thật thà hiền hậu biết bao nhiêu, lại làm việc trong cơ quan nhà nước. Hơn nữa nó lại là bạn học của con, coi như là có nền tảng để đi tới hôn nhân. Chị dâu con cũng bảo là nhà họ cũng có mấy căn nhà được đền bù giải toả, cưới thằng bé con sẽ  không phải bỏ tiền mua nhà...."
 
    "Được rồi mà, mẹ". Con sẽ suy nghĩ về việc đó sau, mẹ không cần phải lo lắng."
 
    Cô lấy nhiệt kế ra, ngẩng mặt nhìn. 38 độ rưỡi.
 
    Phải đi truyền nước.
 
    Nếu không truyền nước ngay, cô có cảm giác não cô sẽ bị đun chín mất.
 
    Đàm Yên nói chuyện với mẹ thêm vài câu nữa, tay cầm điện thoại di động vội vã chạy xuống lầu.
 
    Ở cửa tiểu khu có một phòng khám cộng đồng. Cô hắt xì hơi, hai má bỏng đỏ, may là không có nhiều người nên cô được truyền nước một cách êm thấm.
 
    TV của phòng khám đang chiếu hoạt hình dành cho trẻ con. Đàm Yên không thích những nét vẽ đơn giản cùng những màu sắc đơn điệu, lấy điện thoại ra từ trong túi.
 
    Bộp một cái, có một cái gì đó hình tròn trông giống móc khoá rơi xuống đất.
 
    Đàm Yên cúi đầu nhặt, sau khi nhìn rõ nó là cái gì thì máu trong người như đông đặc lại.
 
    Trong hình tròn đó là ảnh cô và Lâm Khê chụp chung, cười rạng rỡ, hai tay khum lại thành hình trái tim.
 
    Cô cũng có một cái như này nhưng đã đốt hết trước khi đi du học rồi.
 
    Đàm Yên nheo mắt nhìn kỹ, đưa quả cầu ra trước ánh đèn, nhìn rõ nét chữ trên đó.
 
    Khê.
 
    Cái này, là của Lâm Khê.
 
                      ___HẾT CHAP 15___
 
    
     Editor: Chúc các nàng buổi tối vui vẻ, tui đi ăn cơm đây. Các nàng có tò mò diễn biến tiếp theo không, nếu tò mò thì chờ đến ngày mai nhé. Mãi yêu ❤
    
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui