Đồng Hi Diệp khiêu khích từng bộ vị trên thân thể hắn, vốn dù không phải nơi mẫn cảm cũng bị làm cho mẫn cảm khác thưởng hẳn lên. Dù hắn không nắm quyền chủ động, nhưng so với dĩ vãng chinh phục các nam nhân còn tuyệt hơn nhiều.
Tần Thước xoay người sang chỗ khác, nửa quỳ nửa nằm sấp trên ghế, chân hướng hai bên mở ra, loại tư thế này thực *** loạn thực yếu ớt, có thể kích khởi dã tính của nam nhân một cách hiệu quả. Tần Thước hiểu điều đó, bởi vì trước kia hắn thực thích bạn tình của mình bày ra loại tư thế này rồi để mặc cho hắn đoạt lấy.
Nhưng Đồng Hi Diệp không giống hắn liền như vậy mà tiến quân đánh thần tốc, mà y không ngừng vuốt ve vai hắn, ngón tay đùa bỡn trên lưng dần dần di chuyển xuống dưới, rồi khinh ấn chỗ huyệt khẩu bí ẩn kia.
– Lão Đại, ngươi đang đùa với ta sao. – Kiềm chế không được quay đầy lại, môi hắn vừa vặn bị lấp đầy. Tay của Đồng Hi Diệp từ bên hông ôm chặt lấy hắn, hai thân thể giao triền không chút kẽ hở, tính khí cương thẳng nóng bỏng thong thả tiên vào cơ thể Tần Thước.
Tần Thước nín thở cắn răn, đau đớn vì bị xé rách, bị dị vật tiến vào trong xâm nhận chiếm cứ, nói lòng không chút sợ hãi là giả dối.
– Tần Thước… – Đồng Hi Diệp ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói.
Lực đạo cùng biên độ đều rất nhẹ nhàng trừu sáp, làm cho huyệt động kia nhanh trất liền thả lỏng. Tần Thước khẽ nhẹ nhõm thở một hơi, lại không hề phòng bị liền bị một luồn khoái cảm đánh úp thần trí, cả người ưỡn cong.
Bị chạm vào cái nơi kia sướng muốn chết… Tần Thước không hề nghĩ rằng khoái cảm lại đến nhanh đến vậy, làm cho hắn căn bản trở tay không kịp a.
Là do kỹ thuật của Lão Đại hắn tiến bộ? Hay do nhiều ngày qua không “hoạt động” nên sức chịu đựng của hắn đã “xuống cấp” rồi? Những cú đẩy mạnh và sâu rất nhanh chiếm hết toàn bộ lý trí của Tần Thước, làm cho hắn không còn sức lực nào để suy nghĩ nữa.
Đồng Hi Diệp nhanh chóng liền cầm lấy thắt lưng của hắn, mãnh liệt mạnh mẽ mà trừu động, thanh âm của hai thân thể giao triền cùng tiếng *** thủy hòa quyện lẫn nhau, tiếng nam nhân thở dốc, tiếng rên rỉ khó có thể phân biệt được, dung hợp cùng một chỗ âm vọng tràn đầy trong phòng, nhưng thứ rõ ràng nhất chính là âm thanh trầm thấp từ tính của một nam nhân luôn gọi:
– Tần Thước, Tần Thước, Tần Thước…
Đó là một nam nhân ngay cả nửa lời nói tình cảm cũng sẽ không nói, chỉ biết không ngừng lập đi lập lại một cái tên, làm cho kẻ liên quan đến cái tên đó, vĩnh viễn khắc sâu từng tiếng gọi vào trong tim.
Đồng Hi Diệp cúi đầu nhìn kẻ đang ngủ say trên đùi mình, trên khuôn mặt tuổi trẻ kiên nghị đang nở một nụ cười yếu ớt tràn đầy thỏa mãn, loại ấm áp khó có thể nói này quả thật quá sức lôi cuốn khó cưỡng lại.
Ngón tay thon dài của y khẽ đan vào những lọn tóc trên trán hắn, Đồng Hi Diệp không tiếng động thở dài, gương mặt lạnh lùng bỗng hiện lên vài tia hối hận.
Vì cái gì không đuổi hắn đi? Chẵng lẽ muốn hắn chết cùng với mình sao?
Lúc ban đầu chỉ quyết định tạm thời thu dụng hắn, không nghĩ đến sẽ lưu hắn lại lâu dài, giống như đang chăm sóc một con tiểu ưng chưa trưởng thành, chờ đến khi tiểu ưng kia đủ lông đủ cánh y sẽ thả cho nó bay đi. Không nghĩ tới, sự chọn lựa của con tiểu ưng kia chính là trở thành cánh tay phải của y.
– Lão Đại. – Tần Thước không biết khi nào đã mở mắt ra, con ngươi sáng trong vắt mang theo chút nghiền ngẫm vui vẻ nhìn y: – Nói cho ta biết tình trang hiện tại của bang rốt cuộc đã như thế nào rồi? Ngươi cư nhiên sao lại muốn đá ta đi?
Đồng Hi Diệp không nói chuyện, cúi đầu lặng lặng suy nghĩ… y không quan tâm cái gì sống chết, chỉ nghĩ đến sau này sẽ không có cơ hội nhìn thấy người nam nhân này gối đầu lên đùi của mình, trong lòng lại bất chợt dâng lên xúc cảm khổ sở.
———————————————–
Trong một căn phòng bí mật đang diễn ra một cuộc họp khó có thể ngờ được, đủ loại chuyện kỳ quái sự tình đều lần lượt diễn ra. Chủ nhân của căn phòng bí mật này chính là bang chủ của Đế Không Kỳ Hạ đứng đầu cả một hắc đạo – Chủng Ly Thiên, hắn ngồi ở vị trí trung tâm trên chiếc bàn dài, thản nhiên đạm mạt. Đứng ở phía sau hắn là một nam nhân rất yên tĩnh, trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp xuân tình, dù tuổi còn trẻ nhưng toàn bộ mái tóc đều bạc trắng.
Chung Ly Thiên là người không có tính nhẫn nại, nhưng sự chờ đợi của hắn cuối cũng cũng có kết quả như hắn mong muốn. Bước đến ngồi xuống bên cạnh hắn là ba lão già hơn sáu mươi tuổi, theo sau chính là Chu Sinh cùng Trương Bằng, trên mặt bọn họ tựa hồ cho chút nhăn nhó do dự, nhưng vẫn ngồi vào ghế của mình, cả hai cứ như ngồi trên đống lửa, dựa trên đống than.
Người vào cuối cùng là Phi Yến Minh cùng đứa con gái là Yến Giai Ny.
Sát thủ cao cấp của bang Đế Không, Noãn Ngôn với mái tóc bạc trắng nhìn Yến Giai Ny cười cười đầy ý vị nói:
– Đồng phu nhân, cô vẫn khỏe chứ?
Yến Giai Ny sắc mặt âm ngoan, thấp giọng nói:
– Hắn đã đối với ta vô tình, thì đừng trách ta vô nghĩa.
Noãn Ngôn thản nhiên đáp:
– Phải nói rằng dù có thích y, cũng sẽ biết cân nhắc lợi hại mà giữ lấy tính mạng mình.
Yến Giai Ny oán hận cắn răng, chính nàng cùng cha mình- Phi Yến Minh đã chọn lựa cách quy phục dưới trước của Chung Ly Thiên, nên sẽ không thể ra vẻ cao ngạo bệ vệ.
Ba vị trưởng lão ngồi đầu, mở miệng khen tặng trước:
– Chung Ly Thiên tiên sinh quả là hoàn toàn xứng đáng với chức vị đứng đầu cõi hắc đạo, giả ý trợ giúp Long Hổ môn để chiến đấu sống mái với bang Tập Thiên, kế sách lưỡng bại câu thương của tiên sinh quả thật cao minh. Kỳ thật từ sáu năm trước bang Tập Thiên đã muốn tan đàn xẻ nghé rồi, Đồng Hi Diệp tiếp nhận cuộc diện rối rắm của bang từ tay cha hắn, tiếp nhận chính là đi vào tử lộ, nhưng tính ra hắn cũng có chút năng lực, nên mới có thể kéo dài chút hơi tàn của bang cho đến ngày hôm nay.
Chu Sinh trên mặt hơi cau có lại một chút, thấp giọng nói:
– Y hiểu rất rõ cục diện hiện tại, nhưng y cũng như cha y đều cố chấp như nhau, thậm chí vì lời hứa thay cha y gánh vác bang hội, mà làm tốt đến độ tính mạng cũng không cần.
Trương Bằng kẻ từ trước đến này luôn nóng nảy, giờ chỉ cúi đầu ít lên tiếng, hoàn toàn không có khí thế như ngày thường:
– Chúng ta cũng không muốn phản bội lại y, chỉ biết rằng không thể lấy trứng mà chọi với đá, chỉ có thể nói rằng, để cho y một con đường sống đi!
Từ đầu đến cuối, Chung Ly Thiên không nói một lời, hắn là người nắm trong tay cục diện, hắn là kẻ bày ra quy tắc trò chơi, hắn không cần nói nhiều lời, chỉ cần ngồi đó vừa lòng thưởng thức vở kịch sắp diễn ra.
Mọi người phẫn nộ rời đi, trong căn phòng bí mật chỉ còn hắn và kẻ luôn đướng sau hắn- Noãn Ngôn, hắn cười nhạo ra tiếng:
– Ta đã sớm nói qua, trên thế giời này cái dễ dàng thu mua và lợi dung nhất chính là sự phản bội.
Noãn Ngôn giọng mỉa mai cười khẽ:
– Ngươi nếu có biện pháp làm cho Tần Thước phản bội Đồng Hi Diệp, cũng không cần đại phí chu chương(tốn công tốn sức) lâu đến như vậy.
Nhãn tình của Chung Ly Thiên hiện lên một tia hung ác lạnh băng, nhe răng cười nói:
– Chúng ta cá cược đi, bọn họ đến cuối cùng có thể hay không chiến thắng?
– Cho dù ta có cá thắng thì sẽ như thế nào đây? – Noãn Ngôn lắc đầu tự giễu… Hắn đã sớm, thua cả cuộc đời rồi.
– Ngươi đừng có vô vị nhãn tâm quấy phá bầu không khsi như vậy chứ. – Chung Ly Thiên một phéo kéo người kia lại, bàn tay tiến thẳng giữa hai chân Noãn Ngôn thô bạo vỗ về chơi đùa: – Vở diễn đã sắp mở màn, mong chờ a.
————————————————–
– Lão Đại ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? – Tuy rằng rất vui sướng khi bang Tập Thiên luôn báo tin chiến thắng về, Nhưng Tần Thước vẫn cảm thấy nghi ngờ: – Long Hổ môn không thể nào yếu như vậy được?
Đồng Hi Diệp thản nhiên nói:
-Lạc Hải đột nhiên không còn lòng dạ nào ứng chiên với chúng ta nữa, tám phần nhân lực đều dùng đi tìm một người rồi.
– Đằng Phi? – Tần Thước phản xạ kêu lên.
Ánh mắt Đồng Hi Diệp khẽ liếc hắn một chút:
– Sao ngươi lại biết?
– Bởi vì hắn cùng tên Đằng Phi kia là một bọn! – Bỗng nhiên cửa bị phá, một đám người xông vào, Tam đại trưởng lão cầm đầu mấy chục người trong bang, trong đó có một tên đi tới trước mặt Tần Thước và chỉ:
– Chính hắn, có rất nhiều huynh đệ của bang mình được cài vào trong Long Hổ môn đã tận mắt thấy hắn cứu tên cảnh sát Đằng Phi kia.
Chu Sinh yên lặng đi đến bên cạnh Đồng Hi Diệp, thấp giọng nói:
– Cảnh sát đã hoàn toàn nắm giữ chứng cớ, tố cáo chúng ta cùng Long Hổ môn thông đồng bán thuốc phiện, này xem như là đòn trí mạng đối với bang Tập thiên chúng ta.
Trương Bằng bên cạnh cũng nói:
– Người biết chuyện này rất là ít, ai có thể tiết lộ cho cảnh sát cơ chứ!!
Biểu tình của Đồng Hi Diệp vẫn không có gì kịch liệt thay đổi, bình thản đến đáng sợ, nhìn về phía Tần Thước:
– Ngươi nói sao?
Tần Thước mắt cũng không chớp, bình tĩnh nói:
– Qủa thật ta có cứu Đằng Phi, cũng biết cậu ta là cảnh sát, nhưng ta chưa bao giờ bán đứng bang Tập Thiên cả.
Trường lão đều cười lạnh, người thứ nhất nói:
– Có kẻ ngu mới đi tin những lời biện hộ dối trá của ngươi.
Người thứ hai nói:
– Đồng Tử, quy tắc của bổn bang ngươi hẳn biết rõ, lại nói tiếp đây chính là do cha ngươi lập ra, sự tình liên quan đến sinh tử của bang hội đều phải mời bang chúng họp bàn, đem sự thật cùng chứng cớ kể ra hết, để cho các thành viên trong bang phái phán quyết xem Tần Thước có tội hay không.
Người thứ ba nói:
– Phản đồ phải nhận hình phạt nghiêm khắc, Đồng Tử ngươi cũng không nên bao che cho hắn a.
__________________________________
Cho ta (lại) giải thích chút là, vì sao có người gọi anh Diệp là hắn, nhưng có người gọi là y là vì người nào gọi anh là hắn đều có ý kinh nhờn hay gì gì đó, còn y là tỏ ý tôn trọng anh. Nói chung trong QT toàn ngươi, ta, hắn không hà nên khô để phân ngôi lắm >’’< Còn em Thước khi hồi nhỏ ta gọi là “cậu” vì ta thấy ẻm còn thiếu niên kêu “hắn” nặng nề quá a~. Ngại quá qua lâu rồi mừ bi giờ mới giải thích cho các vị a~ >’’< Xin lỗi vì up chương mới trễ >’’