Băng Tâm Khuynh Thành

Đông cung.
Sắc mặt Lăng Minh Duật trở nên âm trầm " Người Tử Vân lâu nay có gây rối, bất quá chỉ là làm loạn nho nhỏ, sao lần này lại xuất ra binh lực tài lực lớn như vậy? Nhất định là có kẻ xúi giục."
Tử Vân là một châu, cũng là tên một thành lớn nằm ở phía Bắc Nguyên Lăng, trước đây vốn là một quốc gia nhỏ tự trị, mấy chục năm trước bị Nguyên Lăng thảo phạt, đã trở thành lãnh thổ của Nguyên Lăng, người dân ở đó vẫn nổi dậy muốn chiếm quyền cai trị thành, nhưng vẫn là bị quân đội địa phương đàn áp, không biết tại sao lần này lại có nhiều nhân lực như vậy, tài lực cũng hùng hậu, binh lính ở đó không chế trụ được, đành cầu cứu triều đình.
Trần thái phó ái ngại liếc nhìn Điền Tâm, ông vẫn rất bài xích việc thái tử để cho thái tử phi tham chính, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Lăng Minh Duật chuyển đến, ông lại cúi đầu " Khương Duy, điều tra tới đâu rồi?"
Khương Duy chính là tâm phúc của thái tử, lúc này mới nói "Chủ nhân trách phạt, thuộc hạ vô dụng không tìm hiểu được kẻ giật dây."
Trần thái phó từ tốn nói " Tử Vân thành nằm giữa nước ta và Diên Hải, họ lại có địch ý với Nguyên Lăng đã lâu, những lần làm loạn trước đây không phải do bọn họ xúi giục sao?"
" Nhưng lần này số lượng binh mã, và quy mô cũng lớn hơn hẳn, nhưng bọn họ chuẩn bj nhiều nhân mã như vậy, còn có lương thảo, vậy mà không ai phát hiện hay sao? Chuyện này không đơn giản như vậy."Lăng Minh Duật cũng không cảm thấy ngoài ý muốn " Hắn ta che giấu được lâu như vậy, há để cho chúng ta tìm ra dễ dàng? Lui xuống đi, tiếp tục đi dò la, không được bỏ qua bất kì động tĩnh nào, dù là nhỏ nhất."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Vừa nói xong, thân ảnh của Khương Duy thoáng cái biến mất, mà Trần thái phó thì chậm chạp đi ra ngoài.
Lăng Minh Duật sở dĩ để cho Điền Tâm tham chính, vì hắn biết nàng không phải là một nữ tử yếu đuối, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, mà thực sự, ái phi của hắn là một người cơ trí mẫn tiệp, hắn không muốn để nàng giống như nữ tử tầm thường giúp chồng sinh con dưỡng cái.

"Lần này, ta phải đích thân xuất chinh." Lăng Minh Duật ôm nàng, chầm chậm nói.
"Thiếp muốn đi cùng chàng." Điền Tâm không do dự nói. "Không ở bên cạnh chàng, thiếp không an tâm.
"Không được."Hắn không suy nghĩ nhiều mà thẳng thừng từ chối. " Chiến trường là một nơi khốc liệt, đao kiếm không có mắt, nàng lại không biết võ công, không thể để nàng đi."
"Vậy thiếp... ở đây chờ chàng." Điền Tâm biết mình không thể nào thuyết phục hắn, liền nhu hòa mà nói. Đều là nàng chưa suy nghĩ thấu đáo, nàng đi chỉ gây thêm gánh nặng cho hắn mà thôi.
Một câu"Thiếp chờ chàng"của nàng khiến cho hắn cảm động, đôi tay dùng sức ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực. Ở bên nàng, hắn luôn có cảm giác bình an như vậy, mọi toan tính trong lòng mờ nhạt đi, chỉ còn ôn tình như thủy triều dào dạt.
Doanh trướng Tử Vân.
Ở trên bàn nghị sự, một bên là đại tướng quân Ngô Bằng của Diên Hải, là một nam tử trung niên cao lớn, một thân khôi giáp khí thế bừng bừng, mà bên kia, là một nam tử trẻ tuổi một thân trường bào màu bạc tao nhã, biểu tình trước sau đều lạnh nhạt, thoạt nhìn, dường như hắn bị trấn áp bởi khí thế của vị tướng bên kia, nhưng thực chất, Nghị vương vân đạm phong khinh, mới đang là người chiếm thế thượng phong.
"Vương gia, ngài khẳng định trao đổi này có lợi?" Ngô Bằng vẫn nghi ngờ kế sách của Lưu Nghị.

"Nếu cứ theo kế hoạch của bổn vương, tướng quân muốn trao đổi điều kiện gì với Nguyên đế mà không được?" Lưu Nghị dừng lại một chút " Hoàng thất cũng chỉ có mình hắn, làm sao có thể từ chối không đáp ứng?"Thực ra, Lưu Nghị lần này với Diên đế đã làm một cuộc trao đổi, nếu thành công, Diên đế chiếm được Tử Vân thành ở giữa hai nước Nguyên Lăng và Diên Hải, còn Lưu Nghị sẽ được người Diên Hải ủng hộ , giúp đỡ hắn lên ngôi thái tử, ngoài ra, còn có được bảo vật hắn mơ ước đã lâu. Lần này Ngô Bằng đến, vờ là người của Tử Vân, xung phong dẫn dắt người Tử Vân chiếm lại đất, mà người Tử Vân lại đồng loạt đi theo, không hề biết mình đang hai tay dâng lãnh thổ cho địch nhân.
"Được, vậy cứ theo kế sách của vương gia."
Băng Tâm viện.
Điền Tâm tự tay giúp Lăng Minh Duật mặc vào khôi giáp, tiễn hắn đến cửa vương phủ, hắn tung mình leo lên lưng ngựa, không hề e ngại đám đông đằng sau, cúi người hôn lên trán nàng.
"Tâm Nhi, chờ ta trở lại."
Điền Tâm nhẹ giọng đáp lại hắn "Mã đáo thành công."
Một đoàn người ngựa nhanh chóng rời đi. Lần này, Lăng Minh Duật đảm nhận chức vị Đại nguyên soái, thống lĩnh năm vạn đại quân đi chinh phạt quân phiến loạn Tử Vân. Đoàn người đi được nửa ngày, liền dừng chân nghỉ ngơi, đến tối dựng trại ngủ lại, buổi sáng lại nhổ trại tiếp tục hành quân, gần nửa tháng, đã tới vùng phụ cận châu Tử Vân, còn cách Tử Vân thành năm mươi dặm, mà quân phiến loạn đang ở trong thành, muốn tiêu diệt, phải công thành mới được, mà cổng thành phía Tây, là nơi hiểm yếu nhất. Lăng Minh Duật quyết định dẫn quân đi qua khe Nguỵ Sơn, đánh úp vào trong thành.
Ban đêm, đại quân của Nguyên Lăng từ từ tiến vào trong khe núi, vì muốn giữ bí mật, cho nên không thể đốt nhiều đuốc, chỉ dựa vào vài ánh lửa và ánh trăng dẫn đường, Lăng Minh Duật cưỡi chiến mã đi đầu, vó ngựa thả chậm, trong khe núi chỉ nghe rõ tiếng vó ngựa thả chậm trên đất.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập từ trên đỉnh đầu truyền tới.
"Không xong rồi, có mai phục!" Lăng Minh Duật nhận ra được, cũng vô pháp đối phó, bởi dọc theo khe núi đều là binh lính Tử Vân thành, khe núi này hai bên là vách đá, đại quân Nguyên Lăng bây giờ không khác nào cá nằm trên thớt, chờ người tuỳ thời chém giết. Rơi vào khốn cảnh như bây giờ, là do Lăng Minh Duật không ngờ rằng, trong số đại quân có nội gián của Tử Vân thành, nội gián này chính là do Lưu Nghị phái đến.
"Ha ha ha, quân sư liệu sự như thần, quả nhiên đại quân Nguyên Lăng muốn từ đây đánh úp, kế sách hay!"
Lưu Nghị thực ra đã sớm đoán được, Lăng Minh Duật sẽ chọn nơi hiểm yếu nhất của thành Tử Vân-Tây môn để công thành. Mà đường âm thầm đi đến Tây môn, chỉ có khe Nguỵ sơn, nội gián chẳng qua là cho hắn biết thời điểm mà thôi.
Lăng Minh Duật nghe nhất thanh nhị sở, liền hiểu ra được, cái người được gọi là "quân sư" kia chính là mấu chốt của việc này, quân Tử Vân có nhân tài trợ giúp! Hắn còn đang suy tính cách thương lượng, nhằm đảm bảo quân số cho Nguyên Lăng, giọng nói của Ngô Bằng đã vang lên.
"Thái tử gia, chỉ cần người thúc thủ chịu trói, đến Tử Vân thành làm con tin, ta sẽ để toàn bộ đại quân Nguyên Lăng thoát khỏi khe núi này.Nếu không..." Ngô Bằng ngừng một chút, ra hiệu cho binh sĩ đẩy lên những tảng đá lớn " Tất cả đều chôn tại đây."
Thủ đoạn quá tàn nhẫn! Những tảng đá kia một khi đẩy xuống khe núi, không chỉ lấy mạng người, mà còn khiến cho người ta thịt nát xương tan, chết không toàn thây!
"Thái tử gia, ngàn vạn lần không được." Phó tướng Mạnh Sở can ngăn " Mạt tướng sẽ mở đường máu, hộ tống người ra khỏi đây."
"Không được." Lăng Minh Duật gạt đi " Nếu làm như vậy, năm vạn binh sĩ ở đây sẽ táng thân vô ích sao!"

Lưu Nghị biết rõ Lăng Minh Duật sẽ không hi sinh binh sĩ dưới trướng mình chỉ để thoát thân, mà Ngô Bằng cũng là nghi ngờ điểm này, giờ đây hắn đã hoàn toàn tin tưởng, Nghị vương quả thật đối với thái tử Nguyên Lăng hiểu rất rõ. Hơn nữa, dù Lăng Minh Duật thật muốn chạy, vó ngựa cũng không thể nào nhanh bằng đá tảng lăn xuống dưới, Lăng Minh Duật cũng không ngu ngốc đến mức không nhận ra điều này.
"Được, bản thái tử sẽ tới Tử Vân thành làm con tin, chỉ cần các ngươi để cho binh sĩ dưới kia rời đi." Lăng Minh Duật dứt lời, thân mình đã lăng không thoát khỏi vách núi.
"Thái tử, không được!" Mạnh Sở kêu lên, nhưng đã muộn, Lăng Minh Duật đã vững vàng đứng ở trước mặt Ngô Bằng.
"Hảo khinh công!" Ngô Bằng không nhịn được tán thưởng. "Thái tử gia yên tâm, chỉ cần thái tử theo chúng ta hồi Tử Vân thành, binh lính dưới kia toàn bộ đều có thể rời đi."
Một tuỳ tướng giục ngựa tiến lên " Mạnh tướng quân, không thể để chúng đưa thái tử điện hạ đi!"
"Lui binh, trước hết pải bảo toàn quân số, nếu không chẳng phải uổng phí thái tử dụng tâm lương khổ hay sao!" Mạnh Sở nói xong, trường thương trong tay giơ lên cao " Lui quân!"
Tức thì, binh sĩ theo lệnh, rời đi khe Nguỵ sơn.
Lăng Minh Duật đứng trước chúng binh sĩ của Tử Vân thành, không hề có bộ dáng của kẻ chiến bại mà khom lưng uốn gối, ngược lại, ánh trăng dường như cũng ưu ái hắn, bao phủ lên thân ảnh cao ngất kia, tăng thêm vẻ trong trẻo lạnh lùng sẵn có. Mặc dù kẻ trước mặt là địch nhân, nhưng Ngô Bằng vẫn thưởng thức phần khí chất này của Lăng MInh Duật, nếu như hoàng đế Diên Hải cũng như vậy dưới gối có một nhi tử ưu tú, vậy Diên Hải sẽ phát dương quang đại.
Đợi Lăng Minh Duật được đưa về Tử Vân thành rồi, phó tướng Mạnh Sở liền lui binh về phía Lãm Châu, cho khoái kỵ về triều báo tin dữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận