Băng Tâm Khuynh Thành

" Cấp báo!"
Từ bên ngoài đại điện, một binh sĩ chạy vào giữa lúc thượng triều, lưng đeo lệnh kỳ, toàn thân trên dưới đều là bụi đất, là do năm ngày ngựa không ngừng vó chạy về báo tin.
" Nói!" Nguyên đế, cũng tức là phụ hoàng của Lăng Minh Duật ngồi ở trên long ỷ, biết rằng kia là cờ lệnh của đại quân thảo phạt Tử Vân thành, điều này khiến cho ông không khỏi lo lắng.
" Hồi hoàng thượng, thái tử gia... đã bị bắt làm con tin ạ!"
" Cái gì?" Nguyên đế cơ hồ từ trên long ỷ đứng bật dậy, phía dưới triều thần cũng bắt đầu nghị luận xôn xao.
" Hoàng thượng, đây là thư khẩn Mạnh phó soái trình lên, còn có điều kiện trao đổi của quân địch." Viên tín sử hai tay dâng lên, lập tức, tổng quản nội cung ở bên người Nguyên đế tiếp nhận dâng lên.
Lăng Thần vừa đọc, sắc mặt càng ngày càng xấu, nửa ngày không nói một lời, mà phía dưới, Điền thái sư lên tiếng trước " Hoàng thượng, điều kiện trao đổi của bọn chúng như thế nào?"
Lăng Thần sắc mặt âm trầm nói " Chúng muốn trao đổi, bao gồm việc lập hiệp ước rút quân khỏi Tử Vân châu, từ nay về sau không bao giờ được can thiệp vào Tử Vân châu, còn có năm vạn lượng hoàng kim, và..." Nói đến đây, Lăng Thần dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn sang Thái sư " ...và thái tử phi."
Phía dưới truyền lên tiếng nghị luận, điều kiện cuối cùng quả thật kì hoặc, thái tử phi dù được mệnh danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, lại đã thành thân, bọn chúng muốn có nàng để làm gì? Chẳng lẽ thủ lĩnh của chúng, là người ái mộ thái tử phi đã lâu, hay còn mục đích gì khác?
Gương mặt già nua của Điền thái sư biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, lời nói ra chính là suy nghĩ vì đại cục " Nếu đã như vậy, xin hoàng thượng nhanh chóng đem thái tử gia đưa về kinh thành, nhi nữ của lão phu nhất định nguyện ý đi Tử Vân thành, có thể giúp đỡ cho thái tử, ấy là phúc phận của nó."

Lăng Thần thở dài " Đành ủy khuất thái tử phi."
Lúc này, Điền Tâm đang ngồi dưới tàng hải đường trong sân Băng Tâm viện. Nàng một thân váy dài hồng nhạt, duyên dáng yêu kiều, mái tóc suôn mềm sau lưng chỉ dùng dải lụa tùy ý cột, ngón tay thon dài lướt trên dây đàn,gảy huyền cầm, một khúc "Thiên trường địa cửu" réo rắt vang lên, lay động lòng người. Khúc nhạc này, là do nàng tự mình soạn ra, dành cho Lăng Minh Duật. Nàng đẹp tựa như hư ảo, khiến cho người ta không dám thở mạnh, chỉ sợ một hơi thở vô ý, cũng tổn hại khung cảnh mỹ lệ này.
Ở một góc khuất, có hai hắc y nhân đang nhìn xuống Băng Tâm viện.
"Nàng kia thật là... giống như tiên nữ hạ phàm vậy, đến vương phi ưu tú như vậy, so ra vẫn thua kém." Tử Nhật không nhịn được than.
Tử Nguyệt cũng đồng tình với ca ca song sinh của mình " Khó trách, vương gia lao tâm khổ tứ đem nàng về. Nhưng dù nàng tài sắc đến mấy, thì cũng là nữ tử đã thành thân, không còn hoàn bích, sao có thể xứng với vương gia!"
" Muội không hiểu, vương gia đối với nàng thâm tình như vậy, tấm thân không nguyên vẹn có là gì. Vương gia thú nàng làm trắc phi, xem chừng sẽ để cho muội tới bồi nàng."
'' Ai, ủy khuất nhất vẫn là vương phi." Tử Nguyệt lắc lắc đầu.
Chợt "đang" một tiếng, khúc nhạc đột ngột bị phá hỏng, trên gương mặt tuyệt mỹ của Điền Tâm hiện lên một tia bất an, nàng bỗng nhiên lại có dự cảm không lành.
" Nương nương, đại sự không tốt!"
Một nha hoàn từ bên ngoài chạy tới, thần sắc hốt hoảng, thuật lại chuyện từ bên ngoài mới biết được.

Điền Tâm sắc mặt tái nhợt, nàng ra lệnh cho nha hoàn thân cận " A Hoa, chuẩn bị đi,ta đi Tử Vân thành."
" Nương nương, thật sự không có cách khác sao?" A Hoa đã gấp tới nỗi khóc lên.
"Thánh chỉ tới!" Chủ tớ hai người chưa kịp bình tĩnh lại, tổng quản nội cung đã tiến vào bên trong viện. Lĩnh chỉ xong, Điền Tâm vẫn như cũ hoa dung thất sắc, mà những cung nữ bên cạnh đã khóc đến thảm thương. Trong lòng nàng bây giờ, cũng chỉ nghĩ đến Lăng Minh Duật, hắn bị bắt giam, hẳn sẽ phải chịu nhiều cực khổ, nàng phải thật nhanh đi Tử Vân thành, để cho hắn được trở lại kinh đô.
" A Hoa, em không cần đi theo ta." Lần này, chính là một đi không trở lại, một mình nàng chịu khổ là đủ rồi.
" Nương nương, sao thế được? Em đã theo người gần mười năm rồi, không có người em biết làm sao? A Hoa sẽ đi cùng với người!"
Điền Tâm cũng biết trước, A Hoa sẽ một mực đi theo, cho nên cũng chấp thuận. " Được, vậy em chuẩn bị đi, ngày mai theo ta lên đường."
" Vâng, em đi ngay."
A Hoa vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc, đem theo vài bộ y phục và trang sức đơn giản, cộng thêm ngân phiếu. Điền Tâm lại lấy từ trong hộc tủ một vật màu lam, chính là con diều Duật làm tặng nàng lúc nhỏ " Mang nó theo."
Trúc viên.
" Ngươi nói thật? Điền Tâm phải đưa đi Tử Vân thành?"

" Vâng, tiểu thư, tổng quản trong cung vừa đem thánh chỉ tới, tuyệt đối không sai!"
" Tốt quá rồi! Đúng là trời giúp ta!" Phó Tư Kỳ vô cùng vui vẻ, nàng kia đi đến Tử Vân thành, chính là một đi không ngày trở lại, bảo nàng làm sao không cao hứng đây?
" Đúng là chuyện tốt, nàng chết rồi, tiểu thư không cần làm trắc phi, vị trí thái tử phi là của người rồi!"
" Ha ha, nói đúng lắm." Phó Tư Kỳ khoé môi nhếch lên ý cười quỷ dị " Nàng ta làm sao được chết thống khoái như vậy đây?"
Nha hoàn không hiểu hỏi lại" Ý tiểu thư là..."
Phó Tư Kỳ cười cười, nói " Ngươi nhìn mỹ mạo của nàng ta, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm sao phải chịu chết?"
Nha hoàn nghe thế hiểu ra " Tiểu thư, như vậy so với chết, còn thống khổ hơn."
"Đúng vậy." Phó Tư Kỳ hài lòng mỉm cười, đẹp hơn nàng thì có ích gì? Từ nay, không ai có thể ngăn trở nàng làm thái tử phi nữa!
Sáng hôm sau.
" Tâm nhi, phụ thân có lỗi với con." Sau một đêm, mà gương mặt Điền thái sư như già đi chục tuổi, gương mặt nhiều thêm mấy phần khắc khổ. Tình cha con tuy nặng, nhưng đạo quân thần vẫn đứng ở đầu, ông đành để ái nữ của mình, đổi lấy an nguy của thái tử điện hạ. Hoàng thượng nói không sai, lần này, là hoàng thất thiếu Điền gia một cái nhân tình, nợ Điền gia một mạng.
" Phụ thân, người đừng nói như vậy, người cũng là lực bất tòng tâm."

Bao nhiêu năm, ông lại không nhận ra ái nữ của mình có thể kiêm cường đến vậy, nàng tuyệt không rơi một giọt lệ, như cũ ôn hoà hiếu đễ, không có nửa điểm oán trách người cha vô năng như ông- để cho con gái mình nhảy vào hố lửa. Hai hốc mắt Điền thái sư nóng lên, ông nắm lấy bàn tay Điền Tâm, khẩn thiết dặn dò " Tâm nhi, bất luận như thế nào, con phải cố gắng mà sống, chờ phụ thân đưa con trở lại!"
Điền Tâm chính là một nữ tử mà, bình thường ôn nhu hoà nhã, lạc quan vui vẻ, nhưng khi chạm đến điểm yếu trong lòng nàng, ví như Lăng Minh Duật, thì nàng sẽ trở nên kiên cường mạnh mẽ.
" Phụ thân, con đi đây, người bảo trọng." Nàng xoay người, A Hoa dìu nàng vào trong xe ngựa, một đoàn người từ đại môn hoàng cung rời đi.
Điền Tâm biết, lần này nàng đi, khó mà đợi đến ngày trở về, nếu như ép nàng làm nha hoàn, lao động khổ sai, nàng đều có thể chịu đựng, nhưng nếu muốn vấy bẩn trong sạch của nàng, nàng nhất định sẽ chọn cái chết để bảo toàn khí tiết. Ánh mắt nàng chất chứa ưu phiền, bàn tay chống bên má, lần này phải đi Tử Vân thành, e là do gương mặt này gây nên.
Địa lao phủ thành chủ, Tử Vân thành.
Lăng Minh Duật ngồi trong một gian phòng ẩm thấp, hắn xếp bằng trên lớp nệm rơm, nhắm mắt dưỡng thần. Vốn dĩ Ngô Bằng muốn giam lỏng hắn ở trong hậu viện, nhưng Lưu Nghị lại cảnh báo hắn, Lăng Minh Duật là kẻ khó đối phó, hắn liền chuyển Lăng Minh Duật xuống địa lao, tuy nhiên vẫn khách khách khí khí mà đối đãi.
Lăng Minh Duật không hề tỏ ra bất mãn khi bị giam cầm, ngược lại luôn luôn giữ một bộ dáng ung dung, vân đạm phong khinh. Hắn biết rõ điều kiện mà Ngô Bằng muốn cùng triều đình trao đổi, cho nên vẫn bình tĩnh ở đây chờ đợi. Chỉ có điều, hắn không thể nào đoán biết được, điều kiện thứ ba lại bất khả tư nghị đến thế.
" Thái tử gia!" Một hạ nhân đem đồ ăn thức uống đưa vào, Lăng Minh Duật hơi hé mở mi mắt, rồi như cũ khép lại. Đợi hạ nhân lui đi rồi, hắn mới bình tĩnh dùng cơm.
Quả thật, địa lao này canh giữ nghiêm cẩn, ngoài dự liệu của hắn, ở trong này, ngoài ba vách tường bằng đá, chấn song cũng là do kim loại đặc biệt tạo thành, hắn không cách nào phá được, chưa kể lối vào địa lao có cơ quan, mỗi lần đều do Ngô Bằng tự mình mở cơ quan để cho hạ nhân đưa thức ăn và nước uống, cho nên bọn Khương Duy nhất thời chưa có biện pháp cứu hắn ra ngoài.
Lăng Minh Duật mở ra tờ giấy đặt dưới khay cơm, hạ nhân kia chính là người của hắn trà trộn vào, trong mảnh giấy nhỏ đích xác là bút tích của Khương Duy: " Chủ nhân, hiện tại chúng thuộc hạ đang tìm cách phá giải cơ quan, đã có tiến triển, vài ngày nữa sẽ đưa chủ nhân ra ngoài."
Lăng Minh Duật nắm bức thư trong tay, thoáng chốc, mảnh giấy liền trở thành tro tàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận