Băng Tâm Khuynh Thành

Địa lao, ba ngày sau.
" Chủ nhân, đêm nay giờ Tý, chúng thuộc hạ sẽ đưa người ra ngoài." Vẫn là bút tích của Khương Duy, Lăng Minh Duật lại dùng nội lực tiêu huỷ đi tờ giấy, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, đêm nay cần đến nhiều sức lực, nên chuẩn bị chu toàn thì hơn.
Mà bên ngoài, Khương Duy cũng rất lo lắng, hắn biết được thái tử phi nương nương sắp tới đây, nhưng lại không dám báo cho Lăng Minh Duật biết, nếu như chủ nhân biết được, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì, đến lúc ấy, đừng nói trở về đế đô, rời khỏi địa lao cũng khó.
Đoàn người Điền Tâm đã đi được quá nửa chặng đường. Mặt trời lặn, Mạnh Sở hộ tống liền để cả đoàn dừng lại, tiến vào một khách điếm nghỉ ngơi.
Điền Tâm cùng A Hoa chủ tớ hai người được dẫn tới trong phòng chữ Thiên, nhanh chóng đi nghỉ ngơi. Ngoài cửa sổ, khuất trong bóng đêm, là hai hắc ảnh ẩn mình trên tàng cây- Tử Nhật và Tử Nguyệt hai người lĩnh mệnh, vẫn theo sát nàng thủ vệ.
Tử Nhật xoay xoay lọ sứ trong tay, như có điều suy tư, hồi lâu mới lên tiếng " Vương gia vì nàng, thật là thủ đoạn nào cũng dùng đến."
" Thứ này cũng thực quá tà môn a!" Tử Nguyệt nhìn nhìn lọ sứ, cũng có vài phần e sợ."
" Chiếu theo lời dặn dò của vương, có lẽ đến lúc trở lại Tây Lĩnh, đã thấy được hiệu dụng của nó rồi."
" Dĩ nhiên, nếu không làm sao thuận lợi đưa nàng nhập phủ đây?"
Sáng hôm sau, Điền Tâm ngồi dậy trên giường, cất tiếng gọi.

" A Hoa!"
" Nương nương?" A Hoa từ bên ngoài bưng chậu nước rửa mặt tiến vào, bồi Điền Tâm rửa mặt chải đầu, lát sau cả đoàn người rời khách điếm, tiếp tục lên đường.
Ước chừng ba ngày sau, đoàn người đã nhìn thấy Tử Vân thành.
" Vương gia!" Một hắc y nhân quỳ xuống hành lễ trước một bóng lưng cao ngất như tùng, bóng người ấy chậm rãi xoay lại, nâng tay " Miễn lễ."
" Hồi vương gia, nương nương đã tới Tử Vân châu, nay sắp nhập thành, hiện Tử Nguyệt đang ở lại bảo vệ nương nương." Tử Nhật từ lúc lĩnh mệnh, đã thầm coi Điền Tâm là nương nương của Nghị vương phủ rồi.
" Tốt lắm, lui xuống đi, chuẩn bị về Tây Lĩnh."
Cổng thành Tử Vân.
" Mở cổng thành!"
Cánh cổng lớn chậm rãi mở ra, một đoàn người, dẫn đầu là xe ngựa của Điền Tâm, lần lượt tiến vào bên trong.
Ngô Bằng dĩ nhiên không biết, cái danh sách yêu cầu đối với Nguyên Lăng hoàng triều của hắn, tự lúc nào đã có thêm điều thứ ba, hắn chỉ cho là thái tử phi tới đây nghênh đón thái tử trở lại.
" Tham kiến thái tử phi nương nương." Ngô Bằng cũng không phải con dân Nguyên Lăng, chỉ ôm quyền hành lễ, không có nhiều kính nể.
Một nam tử trẻ tuổi đứng trước xe tiếp đón, vừa thấy Điền Tâm xuống xe ngựa, liền đưa tay làm thủ thế mời " Nương nương, mời đi lối này, trước đến biệt viện nghỉ ngơi."
Điền Tâm cất bước, A Hoa và thủ vệ của Nguyên Lăng lập tức bước theo sau, ai ngờ chân trái bước lên, chân phải chưa kịp đặt xuống, đã thấy một thanh trường kiếm chặn ngang trước mặt. " Các vị thỉnh dừng bước!" Nam tử đưa thanh kiếm ngăn thủ vệ Nguyên Lăng lại, giọng nói như cũ ôn hoà, nhưng ánh mắt lại nổi lên một tầng hàn ý.
" Càn rỡ! Chúng ta chính là theo thủ hộ nương nương!" Mạnh Sở không nhịn được quát.
" Nô tì là người hầu thiếp thân của nương nương, xin hãy để nô tì theo chăm sóc người!" A Hoa cũng lo lắng nói.
Tử Nhật như cũ bình bình đạm đạm, không nhanh không chậm nói " Từ đây, chuyện của nương nương do chúng ta phụ trách." Kể cả A Hoa cũng không được, bởi vì nàng sẽ phá hỏng kế hoạch của vương gia, loại dược kia muốn đạt được hiệu quả mỹ mãn, vậy thì phải tiêu trừ mọi nguy cơ xung quanh Điền Tâm.
" Ngươi!" Mạnh Sở vốn nóng nảy, nghe vậy lập tức rút đao bên hông ra, muốn cùng người của Tây Lĩnh phân cao thấp. Bọn chúng làm như vậy, rõ ràng là coi thường Nguyên Lăng! Nhục quốc thể này, há có thể bỏ qua!

Thủ vệ phía Tử Vân cũng lập tức giương vũ khí, hai bên liền giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng.
" Mạnh tướng quân, buông đao xuống! Các ngươi không cần đi theo ta!" Điền Tâm lo lắng mình chậm trễ, hay quân lính Nguyên Lăng gây sự ở đây, sẽ khiến cho người Tử Vân đối với Lăng Minh Duật gây bất lợi.
" Nương nương!" Mạnh Sở không cam lòng nói.
" Thu xếp ổn thoả hết thảy đi, chờ nghênh đón thái tử."
" Mạt tướng tuân lệnh!" Mạnh Sở cũng biết nếu hắn cứng rắn muốn ở đây gây chiến, chỉ làm cho việc đưa thái tử về kinh đô thêm phần khó khăn, vì vậy liền nén giận, hạ đao trong tay xuống, hướng Tử Nhật ôm quyền " Mạt tướng nhất thời lỗ mãng, thỉnh chư vị bỏ qua!" Lần này nhất định phải nhẫn nhục, nếu không làm ảnh hưởng tới việc hộ tống thái tử về kinh đô, mười cái đầu của hắn cũng đền không hết tội.
Điền Tâm hướng Mạnh Sở gật nhẹ đầu, một đường theo sau Tử Nhật đi đến biệt viện. Cách cổng thành một quãng xa, đến nơi chỉ có mấy người của Nghị vương bọn họ, Điền Tâm cười với Tử Nhật một cái, đưa tay lôi kéo mặt nạ da người trên mặt xuống " Ca ca, đi thôi, không nên để vương đợi lâu."
Tử Nguyệt đưa mặt nạ da người cho một nam tử sau lưng, để người nọ đeo mặt nạ cho một cái tử thi chuẩn bị sẵn.
Tử Nhật gật đầu, lại quay sang phân phó đám người còn lại " Nhớ rõ lời ta nói chưa?"
" Đại nhân, chúng thuộc hạ đã nhớ rõ." Cặp đôi song sinh Tử Nhật Tử Nguyệt đã theo Lưu Nghị từ những năm còn ở Nguyên Lăng, vị thế so với thủ hạ bình thường dĩ nhiên cao hơn.
Phủ thành chủ, đêm khuya.
" Tướng quân, chuyện lớn rồi!"
Ngô Bằng từ trên giường bật dậy, khoác ngoại bào, tay cầm lấy kiếm mở cửa ra ngoài " Chuyện gì?"

" Thái tử phi... đã bị ám sát! Là... là một kiếm xuyên tim."
" Cái gì?" Gương mặt Ngô Bằng biến sắc, " Khốn kiếp, trước tới chỗ thái tử phi!"
Lúc thấy rõ thi thể nằm trên sàn đá lạnh ngắt, Ngô Bằng đang rối tung không biết nên làm thế nào mới thu thập được việc này, chợt nhớ đến người đang ở địa lao, liền vội vàng nói " Không thể thả Lăng Minh Duật ra, hắn sẽ dẫn binh huyết tẩy Tử Vân thành!"
" Tướng quân, không hay rồi, thái tử... hắn... hắn" Tên lính thở hồng hộc " Hắn vượt ngục rồi!"
" Khốn kiếp!" Ngô Bằng rống lên, tay nắm thành quyền đấm vào thân cây bên cạnh, tin xấu nối tiếp đến, một so với một lại càng giống như sét đánh giữa trời quang. " Mau, giấu cái xác này đi, trước mắt không thể để cho hắn biết được."
"Giá, giá!" Lăng Minh Duật thúc ngựa chạy như bay, phía sau là các thủ hạ của hắn, một đoàn người lợi dụng đêm tối mau chóng rời đi. Lần này, hắn phải trở về đế đô, hướng phụ hoàng tạ tội. Còn Tâm Nhi, nàng hẳn là đang rất lo lắng cho hắn.
Mà lúc này, Điền Tâm đang ở trên một chiếc xe ngựa ngủ mê man, cả người dựa vào vai một nam tử ngân y tuấn mỹ vô trù. Lưu Nghị ôm lấy bờ vai của nàng, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của nàng, ánh mắt đầy sủng nịch thương tiếc. Giọng nói lạnh lẽo trầm ổn cất lên " Nhật Nguyệt, vẫn cho nàng dùng thuốc đúng lúc chứ?"
" Vâng!" Hai tiếng đồng thanh vang lên, Lưu Nghị nghe được đáp án hài lòng, gật đầu, ánh mắt quay lại chú tâm nữ tử ở trong lòng- bảo vật quý giá nhất cuộc đời hắn. Trước đây, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày, nàng trở thành của hắn, cho nên lúc này, Lưu Nghị cao hứng, mà cũng bất an, sợ nàng sẽ giống như mộng ảo tan biến đi mất.
Loại thuốc đó, không sai, chính là vong tình dược, mỗi lần uống dược, sẽ lâm vào hôn mê một ngày một đêm, đến lúc tỉnh lại, sẽ mất đi một đoạn ký ức gần nhất, cứ như vậy, hắn sẽ trở thành người duy nhất trong tâm trí nàng, là người nàng yêu thương nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận