Dứt lời, Nam Cung Thấu liền xoay người ra khỏi phòng giám sát, để lại Giang đội trưởng phát điên nhìn bóng lưng của Thấu thiếu gia.
Giọng điệu này rõ ràng mang ba phần ra lệnh với đội trưởng đội cảnh sát, đường đường là Giang đội trưởng nhưng không cách nào phản bác, bởi vì người mới vừa rồi nhấn mạnh hai chữ đích thân chính là Giang đội trưởng anh!
"A, đúng rồi", Bạch Miêu bổ sung, dùng nụ cười ha ha nói, "Còn có lúc tôi đi làm thủ tục giấy tờ, có đi ngang qua tiệm Chanel mua sắm một chút cũng để ở đại sảnh, làm phiền Giang đội trưởng giúp tôi mang ra xe, cám ơn nhiều.
"
Bạch Miêu phu nhân nói lời cảm ơn nhưng ánh mắt lại vô cùng giảo hoạt, làm cho Giang đội trưởng tức giận đến ngứa ngáy.
Dựa vào đâu mà lại dám xem đường đường một đại đội trưởng đội cảnh sát như anh thành công nhân bốc vác chứ!
Nhìn hai người đi xa, người trong liên minh là Hôi Miêu tiên sinh rốt cuộc cũng ngượng ngùng.
"Giang đội trưởng", Hôi Miêu tiên sinh vô cùng có nhân tính, lại hết sức lễ phép đưa tay ra, cười nói: "Nam Cung tiên sinh và vợ tôi nói chuyện hơi thẳng thừng, mong Giang đội trưởng đừng để ý.
Hoan nghênh Giang đội trưởng gia nhập đội ngũ điều tra giữa cảnh sát và nhân dân của chúng ta, hợp tác vui vẻ.
"
Giang đội trưởng muốn cuối cùng có thể gặp mặt Tiểu Ngư một cách bình thường, vì vậy anh đưa tay ra bắt tay với Hôi Miêu, chân thành nói: "Không có gì, sau này trong vòng điều tra có gì khó khăn thì có thể trực tiếp nói với tôi, không cần quá khách sáo.
"
"Được", Hôi Miêu tiên sinh người nở nụ cười vô hại, không lừa già dối trẻ, "Nếu như vậy, tiền thuê xe tiền xăng tiền tiêu xài chi tiêu của tôi và Bạch Miêu mấy ngày này phải nhờ vào Giang đội trưởng rồi, cậu thanh toán một chút đi, hóa đơn để tôi chỉnh sửa lại buổi chiều sẽ đưa qua cho cậu! "
"! "
Giang đội trưởng nhìn người đàn ông ôn hòa hiền lành trước mặt mà khóe miệng co quắp, ánh mắt sụp đổ———
Chỉ là nói lời khách sáo mà thôi cũng không cần quá không khách sáo như vậy!
Rốt cuộc những người không bình thường này là từ đâu tới?
***
Bởi vì Tiểu Ngư nghe được cuộc đối thoại ở phòng giám sát qua bộ đàm, cho nên Tiểu Ngư cũng coi như hiểu rõ mục đích của việc bảo lãnh Nhan Duy An rời khỏi cục cảnh sát.
Một đường rời khỏi cục cảnh sát, Nhan Duy An cũng không nói gì, đến khi đưa Duy An lên phía sau xe cùng với Hôi Miêu và Bạch Miêu thì Nhan Tiểu Ngư liền quay lại phòng giám sát để tạm biệt Giang Phàm.
Lúc cô tới thì mấy viên cảnh sát đã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Phàm thấy Tiểu Ngư đi vào thì sắc mặt tối sầm lại, liền mời cô ngồi xuống, giao phó cho cô một số chuyện cần phải chú ý khi bảo lãnh Nhan Duy An ra ngoài.
Tiểu Ngư nghiêm túc nghe, liên tục gật đầu, sau khi tạm biệt xong, Giang Phàm hỏi: "Ngư Nhi, một lát nữa em muốn đi đâu? Anh đưa em và Duy An đến đó.
"
"Giang đại ca, không cần! " Tiểu Ngư lắc đầu, giọng nói bình thường, "Chờ lát nữa em trở về với hai vị luật sư là được rồi, dù sao bọn em cũng còn hẹn người muốn gặp, Giang đại ca anh rất bận rộn, không cần làm phiền đến anh như vậy.
"
Nghe cô nói như vậy, Giang Phàm vô cùng thất vọng.
Từ trước giờ anh luôn có thói quen đưa đón Nhan Tiểu Ngư, mà Nhan Tiểu Ngư cũng thành thói quen chỉ ngồi xe đội cảnh sát của anh! Bây giờ, ngực Giang Phàm chua xót, thấp giọng nói: "Nhiều năm giao tình như vậy, em không cần phải khách sáo làm gì, bây giờ có bạn trai thì muốn phủi sạch quan hệ với Giang đại ca, sau này ngay cả bạn cũng không thể làm phải không?"
Tiểu Ngư đối với giọng nói Giang Phàm đột nhiên bi thương thì rất kinh ngạc, liền vội vàng giải thích, "Giang đại ca, anh chăm sóc em nhiều năm như vậy, lại là sếp của em, làm sao em có thể khách sáo với anh được.
"
Hôm nay Giang Phàm bị đả kích, một đống vấn đề khó hiểu xông lên đầu, bực tức nói tiếp: "Ngư Nhi, anh hỏi em! Khi đó em nói nhà trọ bị lấy lại, nói em đi du lịch, có phải là đang ở chung một chỗ với Nam Cung Thấu hay không? Sau đó lúc em đến nhà anh, người ngồi trên chiếc xe sang trọng đó cũng là em đúng không? Còn có thời điểm anh gặp được em ở bên cạnh biệt thự kia, em cũng là mới từ trong Nam Cung biệt thự đi ra ngoài phải không?"
Giang Phàm một câu lại một câu tra hỏi, Tiểu Ngư ngừng một lát, trong lòng có chút không chắc chắn.
.