Bất Báo

Khách sạn Huyết Sát ở cũng không lớn, nếu dưới lầu xuất hiện quá nhiều người sẽ rất dễ khiến đối phương cảnh giác, cho nên đám người Thiệu Trạch lần này tới đều là chọn ra những người tinh nhuệ. Cảnh Hạo nhìn cậu vợ vô cùng yêu chiều của mình, nghĩ tới y vào khách sạn để cung cấp phục vụ, cơ thể hắn liền tỏa ra hơi thở âm u “Em nhất định phải làm như vậy sao?”

“Tiện lợi, ngắn ngọn, chỉ cần cứu Bạch Triệt ra, chúng ta liền có thể không sợ gì mà hành động, không cần cố kỵ nhiều như thế.” Thiệu Trạch cười nhìn hắn một cái “Yên tâm, tôi thật sự sẽ không sao đâu.”

Cảnh Hạo nhìn y vài lần, biết hiện tại không thể lãng phí thời gian, hắn liền ôm y vào lòng, dặn dò một câu “Gặp nguy hiểm thì đừng có cậy mạnh.” Sau đó mới lưu luyến buông y ra.

Thiệu Trạch vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, đi tới bên cạnh Kiều Tịch, cuối cùng xác nhận vị trí phòng suy đoán một lần nữa, tiếp đó liền chuẩn bị đi vào. Y nhìn khách sạn này, không khỏi nở nụ cười “Tệ như vậy, trông như chỗ làm ăn mờ ám, anh nói xem có thể là tên biến thái khu tám mở không?”

“Mở khách sạn ngụy trang để ép khách hàng làm thí nghiệm? Ừm, chuyện này người như hắn có thể làm được.” Kiều Tịch lạnh như băng nói “Nếu thật sự là hắn mở, hiện tại nhìn thấy Bạch Triệt tàn phế vào ở, nói không chừng sẽ bắt cậu ta đi, sau đó mở chân ra lắp ráp kim loại vào.”

“Thật tốt.”

Kiều Tịch ừ một tiếng, đẩy mắt kính “Thật ra có lúc anh cũng muốn cắt hết chân của cậu ta đi.”

“Ý này rất hay, anh cố lên.”


Các trợ lý của Bạch Triệt đổ máu trong lòng, sắc mặt trắng bệch, run cầm cập đứng cách xa họ. Cơ mặt Thịnh Tước thì co giật mấy cái, chịu đựng không nhúc nhích. Cảnh Hạo dặn dò thuộc hạ vài câu, chậm rãi tiến lên “Đang nói gì đấy?”

“Không có gì.” Thiệu Trạch đi qua ôm hắn “Tôi đi đây.” Nói xong y vẫy tay với mọi người, xoay người rời đi. Cảnh Hạo và Kiều Tịch nhìn chằm chằm vẻ ngoài kiên trì ấy, vài phút sau mới bắt đầu lần lượt đi vào.

Bởi vì không có phòng liên tiếp, nên người Huyết Sát ở khá là phân tán, Thiệu Trạch chậm rì rì đi tới, quan sát một chút, quyết định bắt đầu tìm từ trong góc, y gõ hai cánh cửa liên tiếp, một căn nói không cần phục vụ, một căn nói cần, vì thế y mỉm cười đi vào, gọn gàng thu dọn người trong đó, tiếp theo liền kéo quần áo ra, chật vật đi ra ngoài, lau nước mắt tiếp tục gõ cửa.

Người mở cửa là một Alpha, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ mắt trái xoẹt qua mũi tới má phải mới chấm dứt, trông rất khủng bố, Thiệu Trạch chỉ nhìn một cái liền liếc ra phía sau hắn, ngoài miệng cười nói “Xin hỏi có cần phục vụ không?”

Vị Alpha kia có lẽ hơi trì độn, sững sờ vài giây mới nhìn người trong phòng, buồn bực hỏi “Cậu có muốn được phục vụ không?”

Thiệu Trạch dựa theo khe hở nhìn thấy rõ Bạch Triệt đang ngồi bên trong, y liền nắm thời cơ lách mình vào, đưa tay ra sau đóng cửa lại, cười tít mắt “Anh ấy nhất định sẽ cần đấy.”

Vừa dứt lời, y tiến mạnh lên, định bụng thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị mà giải quyết gọn gàng hắn, sau đó xem trong phòng còn ai khác không, đồng dạng giải quyết, cuối cùng mang Bạch Triệt rời đi, nhưng y còn chưa tiến lên, đối phương đã nhanh chóng có phản ứng, vội vàng lách mình né tránh, đồng thời giơ nắm đấm lên, trong chốc lát liền đánh qua.

Vừa rồi Bạch Triệt muốn nói không cần phục vụ để Thiệu Trạch rời đi, giờ thấy thế liền biết đã muộn, y lập tức mở miệng, giọng nói nôn nóng mà trước đây chưa từng có “Đi mau! Hắn là thành phẩm từ phòng thí nghiệm ra đó.”


Hai chữ “thành phẩm” vừa thoát ra, đồng tử của Thiệu Trạch liền co lại, theo bản năng nghiêng đầu, bên tai chỉ nghe một cơn gió gào thét qua, tiếp đó truyền tới tiếng vang lớn, nắm đấm của đối phương tạo thành một hố sâu trên tường, đá vụn và bụi mù vi vu rớt xuống.

Thiệu Trạch nhanh chóng nhảy qua bên cạnh, tạo ra khoảng cách, nhìn chăm chú vào hắn, sau đó sắc mặt y khẽ biến “… Anh Trình?”

“Chú ý con tin, giết chết kẻ xông vào.”Alpha kia buồn bực nhắc lại mệnh lệnh, biểu tình trông hơi ngốc, giống như không nghe thấy xưng hô của Thiệu Trạch, hắn dường như không bị làm sao mà rút tay ra, dưới chân khẽ cử động, chớp mắt đã vọt tới gần.

Ở chỗ không xa phía sau Thiệu Trạch là Bạch Triệt, chỉ cần y vừa trốn là sẽ lập tức nhượng Bạch Triệt cho đối phương, vì thế y nhanh chóng nâng tay phải lên, sít sao chống chọi công kích của đối phương, kêu lớn tiếng “Bạch Triệt, đi ra ngoài.”

Bạch Triệt biết rõ mình ở lại sẽ làm Thiệu Trạch vướng víu tay chân, do dự nửa giây, y nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Alpha kia thấy y có thể cử động, nhất thời sửng sốt.

Thiệu Trạch thấy đúng thời cơ, cổ tay liền bắt lấy cánh tay của hắn, cơ cánh tay phải nhanh chóng siết chặt, khẽ gầm một tiếng, vùng cả người lên dùng sức ném hắn ra ngoài.


Rầm một tiếng, người kia nện vào vách tường đối diện, thoáng chốc mặt tường để lại vô số vết nứt sâu, giống như cả căn phòng đều chấn động. Thiệu Trạch cử động cổ tay “Tỉnh táo lại đi, em là Tiểu Thiệu đây, anh còn nhớ em không?”

Alpha kia như là không có nghe thấy, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, lúc rơi xuống đất đồng thời lại xông lên trước, tốc độ của hắn vốn nhanh, lại cộng thêm sức lực tiến lên, Thiệu Trạch căn bản trốn không thoát cũng không chịu nổi, nhất thời bay ngược ra ngoài, rầm một tiếng va vào quầy rượu, chớp mắt bị thanh thép biến dạng đâm xuyên qua vai trái, máu lập tức tuôn ra.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, lúc đó Bạch Triệt vừa mới chạy đến cửa, y đang định chạy ra, thấy thế sắc mặt liền đột biến “A Trạch!”

Thiệu Trạch nhanh chóng đứng dậy, bất chấp thương thế, trước khi Alpha kia còn chưa đi bắt Bạch Triệt, y liền nhanh chóng tiến lên, nhảy lên cao, cầm mảnh thủy tinh quơ được dùng sức đâm vào vai hắn, tiếp đó thuận thế bắt lấy áo hắn, dồn sức nhào xuống dưới, thoáng chốc đặt hắn ở trên sàn nhà “Đi! Mọi người ở bên ngoài.”

Bạch Triệt cắn chặt răng, mở cửa chạy đi.

Đồng tử của Alpha kia tối đi, nhanh chóng nâng đầu gối lên, đá thẳng người phía trên ra ngoài.

Thiệu Trạch đã đoán được động tác của hắn trước, y vội vàng lùi về sau để giảm bớt công kích, nhưng ngay cả như vậy y vẫn phải chịu không ít sức lực, nhất thời trượt dưới mặt đất, đụng rầm vào mép giường, máu trào ra càng nhiều hơn, nhanh chóng nhuộm đỏ drap giường trắng tinh.

Alpha kia nhìn cánh cửa mở toang, lại nhìn Thiệu Trạch, sau giây phút do dự ngắn ngủi hắn liền chậm rãi tiến lên, bóp chặt cổ Thiệu Trạch, định giải quyết y trước.

Thiệu Trạch khụ một tiếng, thấp giọng nói “Họ Trình, tôi thật sự khinh thường anh.”


Lần này Alpha kia nghe rõ, dừng một lát, ánh mắt hắn hơi mờ mịt, tuy tạm thời không có bóp chết y, nhưng lực tay của hắn cũng không giảm.

Hô hấp của Thiệu Trạch dần khó khăn, y nhìn hắn “… Sao anh lại bị làm tới nông nỗi này? Anh không nhớ em, không nhớ tên biến thái khu tám và Thiệu Tu Dung sao?”

Ánh mắt của Alpha kia lại mờ mịt, nhìn y không nói.

Thiệu Trạch chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm đi từng đợt, có ảo giác y sẽ chết ngay lập tức, không biết qua bao lâu, y phảng phất nghe thấy có người đang gọi mình, sau đó cơ thể y bị dùng sức ôm lấy.

“A Trạch! A Trạch!”

Thiệu Trạch bắt mình mở mắt ra “… Đừng giết anh ấy.”

Cảnh Hạo lại gần nghe cả buổi mới nghe rõ, đồng tử hắn tối đi “Bạch Triệt nói em và hắn có quen biết, viên đạn kia không bắn vào chỗ hiểm, tôi sẽ giữ cái mạng của hắn lại.”

Thiệu Trạch muốn mở miệng, cơ thể lại bỗng nhiên run rẩy, tiếng rên rỉ bị đè nén lập tức phát ra, một mùi thơm ngọt ngào dần dần truyền ra từ trong máu, phút chốc tràn ngập cả căn phòng.

Cảnh Hạo đang muốn bế y ra ngoài, lại mạnh mẽ nhận thấy mùi chất dẫn dụ quen thuộc, nhất thời hắn cứng đờ, chậm rãi cúi đầu, không thể tin nổi “… Thiếu… Chu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận