Bất dạ truỵ ngọc

Sư La Y không chú ý đến Thương Ngô ở trên cây, nàng và Liễu thúc đến bên cạnh cửa hậu viện, vừa liếc mắt thì đã lập tức trông thấy thiếu niên dưới mái hiên.
 
Vốn dĩ, Biện Linh Ngọc đang trông coi một lò Tử Sa đan cực kì tinh xảo, trước đây hắn đều luyện đan ở hậu viện nhưng hôm nay trời mưa, nước mưa rơi trên ngói xanh, hội tụ thành một chuỗi trân châu óng ánh, lần lượt rơi xuống.
 
Biện Linh Ngọc di chuyển lò luyện đan đến dưới mái hiên, hắn rũ mắt xuống, chuyên tâm xử lý nguyên liệu luyện đan. Dù làm công việc luyện đan như vậy nhưng y phục màu trắng bạc của hắn vẫn không mảy may dính bụi bẩn, giống như công tử thanh nhã vô tình lạc vào chốn bụi trần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bước chân Sư La Y rất nhẹ, ngược lại với tiếng bước chân rất nặng của Liễu thúc cho nên Biện Linh Ngọc nghe thấy được, nhưng hắn cũng không ngước mắt lên. 
 
Sư La Y không gặp Biện Linh Ngọc suốt một tháng, bỗng nhiên nhìn thấy hắn thì nàng mới phát hiện Biện Linh Ngọc so với lúc chia tay gầy đi rất nhiều.
 
Lúc nàng đưa Biện Linh Ngọc từ núi hoang về, khi ấy sức khỏe hắn không tốt, sau đó được cô chăm sóc nhiều ngày, cực kì vất vả mới có được tí thịt, bây giờ lại trở về như trước kia.
 
Đôi môi nhợt nhạt của Biện Linh Ngọc hơi mím lại, dáng vẻ rất nghiêm túc làm việc.
 
Sư La Y nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, tái nhợt của hắn đột nhiên khiến nàng nhớ tới lúc trước Hồi Hương từng nói rằng: “Khi hắn tìm được nô tỳ thì cả người hắn đều đã bê bết máu, trông cực kì đáng sợ. Có lẽ là hắn đã bị thương rất nặng.”
 
Trước mặt Sư La Y chưa bao giờ Biện Linh Ngọc để lộ ra vẻ mặt đau đớn, hắn giống như mưa xuân giữa thiên địa, rơi xuống nhân gian, yên ả hòa vào mặt đất, không học được cách kêu lên đau đớn.
 
Nhìn thấy bộ dạng này của Biện Linh Ngọc, trong lòng nàng xuất hiện cơn đau nhẹ, kèm theo cơn đau này còn có một cảm giác vui sướng khi nhìn thấy hắn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biện Linh Ngọc nghe thấy tiếng bước chân của Liễu thúc, ho nhẹ hai tiếng: “Đồ ăn cứ để đó trước đi, lát nữa ta mới dùng.”
 
Liễu thúc muốn lên tiếng, nói với hắn rằng tiểu thư đến nhưng Sư La Y lắc đầu.
 
Nàng đứng ở ngoài cạnh cửa, mặt mày tươi cười, ngắm nhìn hắn một hồi, mới vui vẻ gọi: “Biện Linh Ngọc!”
 
Biện Linh Ngọc vô thức ngẩng đầu lên.
 
Những bông hoa màu vàng ấm áp nở rộ chào đón mùa xuân rơi rụng rải rác ở cạnh cửa rồi hòa vào bùn, trong cơn mưa xuân, hiện ra vẻ xơ xác.
 
Nhưng mà giữa nước bùn cùng đất nở rộ thì trong mắt hắn lại là một bóng dáng xinh đẹp khác.
 
Nữ tử cầm một cái ô màu xanh, đứng ở cạnh cửa cách vài bước chân cười với hắn. Đôi mắt Sư La Y sáng ngời, bộ diêu trên tóc đã thay bằng chùm Hải Đường rủ xuống, nàng đang nghiêng đầu nhìn hắn.
 
Biện Linh Ngọc thất thần nhìn nàng, tựa như đang nhìn một giấc mộng không có thật.
 
Hắn còn đang duy trì động tác đốt lửa về phía lò luyện đan, ngay cả khi hỏa tinh đốt ngón tay hắn cũng hoàn toàn không cảm giác.
 
Ngày hôm qua, Thương Ngô còn hỏi hắn rằng nếu Sư La Y đến thì sẽ thế nào?
 
Biện Linh Ngọc nghe thấy lời này, trong lòng lại không có chút hy vọng nào, bình tĩnh như mặt hồ đóng băng.
 
Có thì như thế nào? Không có nếu.
 
Đây vốn là một câu hỏi nực cười.
 
Nàng làm sao có thể đến đây. Hắn đã từng ở trong viện xơ xác này mấy năm cho nên hắn hiểu ra một chuyện rằng dù sao thì hắn sẽ tiếp tục rời đi, vĩnh viễn không đi cùng bên cạnh Sư La Y được.
 
Ngay cả bọn họ sau này làm một cặp đạo lữ trong một thời gian ngắn nhưng Biện Linh Ngọc biết Sư La Y đang bồi thường cho hắn.
 
Không yêu chính là không yêu.
 
Mạng của phàm nhân đối với tu sĩ mà nói chính là sáng sống tối chết.
 
Hi vọng xa vời về tình yêu của nàng, chỉ cần nghĩ đến điều đó thì lại càng khiến cho hắn trở nên buồn cười hơn. Chính hắn chủ động rời đi thì nàng làm sao có thể đến đây?
 
Biện Linh Ngọc đã sớm hình thành thói quen không nghĩ ngợi về những tham vọng không đáng có, dù sao chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Hắn nghĩ rằng Sư La Y cũng không coi duyên vợ chồng nửa đường này là thật, gần đây hắn ít khi nhớ về Sư La Y, so với khi còn bị vây hãm ở hậu viện mười năm trước thì ít hơn, cũng không đau đớn lắm.
 
Trúc nhân đã tìm đủ toàn bộ linh dược trừ bỏ tâm ma, mấy ngày gần đây, mỗi ngày hắn đều đúng giờ luyện đan, đúng giờ đi ngủ, Biện Linh Ngọc cho rằng mình đã hoàn toàn bình tĩnh, rốt cuộc có thể buông xuống. Thế nhưng, dưới cơn mưa trước mắt, khi nữ tử cười với hắn thì nàng lại dễ dàng nghiền nát vỏ ngoài cứng rắn lãnh đạm trong đoạn thời gian này của hắn.
 
Vì bất ngờ không kịp đề phóng nên đã khiến cho sự bình tĩnh của hắn bị vỡ tan tành từng mảnh.
 
Biện Linh Ngọc biết chuyện này có nghĩa gì, so với niềm vui kéo dài thì đây chính là nỗi đau thầm lặng và dữ dội. Mười năm ở nhân gian, hắn dùng một thân thể rách nát, thương tích đầy mình để rồi cuối cùng đổi lấy một cái nhìn của Sư La Y.
 
Hắn giống như một hòn đá, để Sư La Y giẫm lên hắn đi về phía trước. Nhưng khoảnh khắc này, nữ tử cuối cùng nguyện ý dừng lại nhìn hắn khiến hắn dù đã sắp hóa thành tro lại bùng cháy lên.
 
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng, cuối cùng cũng có hình bóng hắn.
 
Biện Linh Ngọc há miệng thở dốc, phát hiện bản thân dù chỉ một chữ cũng không nói được thành lời.
 
Chỉ chốc lát, nử tữ đã đi đến bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay hắn: “Chàng làm cái gì vậy, tay bị bỏng, không biết đau sao?”
 
Ngón tay hắn bị bỏng nổi lên bọng nước, được nàng cẩn thận đặt trong lòng bàn tay kiểm tra.
 
Chiếc ô làm bằng giấy dầu không biết từ lúc nào đã rơi ở góc cửa, đầu ngón tay nàng mát lạnh, trong viện quanh quẩn tiếng mưa rơi vào vũng bùn.
 
Biện Linh Ngọc nhắm mắt, hốc mắt nóng lên, một lúc lâu mới tìm được thanh âm của mình: “Ta không sao, sao nàng lại đến đây?”
 
Sư La Y vừa nghe hắn hỏi như vậy, nhẹ nhàng khịt mũi cười nhẹ nói: “Đương nhiên là đón chàng về nhà rồi, ta mặc dù đã nói với Phù Khưu, nếu ta không  về được thì lập tức hỏi chàng xem có muốn tới nhân gian sinh sống hay không. Nhưng ta không phải đã trở lại rồi sao? Tại sao chỉ có một tháng mà chàng cũng không đợi ta, chàng so với Phụ Tâm Hán trong vở kịch còn vô tình hơn.”
 
Nàng lên án hắn vô tình nhưng mặt mày lại lộ ra nụ cười dịu dàng, cũng không có ý trách hắn: “Chàng muốn một mình xuống núi sinh sống, chỉ sợ phải đợi thêm mấy chục năm nữa, ta còn đang sống rất tốt.”
 
Biện Linh Ngọc cụp mắt, nhìn tay mình đang nằm trong lòng bàn tay nàng.
 
Gầy gò, nhợt nhạt, không có một chút máu. Lạnh lùng và tàn nhẫn báo trước kết cục của hắn.
 
Ngọn lửa lò đan tí tách, hắn vốn chỉ biết chém yêu ma, không biết luyện đan. Nhưng mười năm qua, hắn học được rất nhiều thứ mà đáng lẽ ra cả đời sẽ không biết đến.
 
Đại nạn đọa ma của nhân gian đã đi qua, sứ mệnh của hắn cũng sẽ chấm dứt ở chỗ này. Biện Linh Ngọc không hề rút tay ra ngay lập tức mà để mặc cho tay mình ở trong lòng bàn tay mềm mại của nàng một lát.
 
Mặc dù bọn họ đã từng trải qua chuyện thân mật hơn, nhưng đây là lần đầu tiên Sư La Y chủ động gần gũi với hắn.
 
Sư La Y ngoài mặt thì điềm tĩnh, nhưng lỗ tai lại hơi ửng hồng.
 
Thấy Biện Linh Ngọc không lên tiếng, cũng không giải thích, pháp thuật trị liệu của Sư La Y đối với hắn vô dụng vì vậy nàng bất đắc dĩ, chỉ đành nhẹ nhàng lắc lắc tay: “Sao chàng lại không nói chuyện? Rốt cuộc chàng có muốn về nhà với ta không? Hồi Hương nói chàng bị thương, cho ta xem vết thương ở chỗ nào, chúng ta trở về để trưởng lão Hàm Thục trị cho chàng.”
 
Biện Linh Ngọc chậm rãi rút tay mình về, hắn chỉ dám nắm tay nàng trong chốc lát, hiện giờ Thần Châu trong cơ thể Sư La Y chưa ổn định, hắn sợ Thần Châu tới gần mình thì khi ấy sẽ phá thể mà ra, Biện Linh Ngọc lạnh nhạt nói: “Nàng đi đi, ta sẽ không cùng nàng trở về.”
 
Biện Linh Ngọc giữ ấm áp còn lại thuộc về hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, như vậy cũng rất tốt, như vậy là đủ rồi.
 
Lúc Sư La Y đến thì vốn dĩ là nàng không nghĩ đến việc Biện Linh Ngọc sẽ không đi cùng mình .
 
Nàng sững sờ nhìn Biện Linh Ngọc rút tay ra, không hiểu được hỏi: “Tại sao?”
 
“Không tại sao hết, đây là sự lựa chọn của ta. Trước đây lúc chúng ta kết thành đạo lữ, nàng đã nói, nếu có một ngày, ta muốn rời đi, nàng sẽ thành toàn cho ta.”
 
“Nhưng mà...” Nàng không có cách nào phản bác lại lời nói của mình, đành phải nói: “Bây giờ không giống.”
 
Đồng tử màu xám của Biện Linh Ngọc lạnh nhạt nhìn nàng, không hỏi lại là chỗ nào không giống.
 
Nàng có thể đến tìm hắn đã khiến cho thế giới của Biện Linh Ngọc đã không còn là tuyết bay sương lạnh nữa.
 
Nhưng giống như Hồi Hương suy xét, tốt nhất cả đời nàng không cần thông suốt, như vậy sẽ không đi theo vết xe đổ của Sư Hoàn đạo quân. Hơn nữa, trong cơ thể nàng có Thần Châu của hắn. Dù bây giờ tu vi của nàng thấp, tuổi còn nhỏ, không cách nào tiếp nhận sức mạnh của Thần Châu, nhưng nếu tu vi của nàng cao hơn một chút thì nàng có thể dung nạp Thần Châu, thì việc thăng thiên chỉ là chuyện trong chốc lát.
 
Biện Linh Ngọc lạnh nhạt nói: “Đây chính là quyết định của ta.”
 
Trong tình cảm của thời niên thiếu, Sư La Y bị Vệ Trường Uyên liên lụy rất nhiều, hắn không muốn trở thành Vệ Trường Uyên thứ hai.
 
Vì tiêu diệt yêu ma đọa thiên mà Biện Linh Ngọc ăn rất nhiều Định Hồn đan cho nên đã dẫn tới phản phệ. Chỉ một thời gian nữa, nếu hắn không đi thì cuối cùng biến thành quái vật so với lần đầu gặp Sư La Y còn đáng sợ hơn.
 
Đến lúc đó, hắn không có thần hồn và Thần Châu, chỉ có thể biến thành một con tiểu thú vô tri vô giác, sẽ giống như súc sinh đi săn bắt, ăn thịt sống, cái gì cũng không nhớ, càng không thể tu luyện.
 
Thiên đạo không cho phép thần tộc ở nhân gian cho nên cuối cùng hắn cũng sẽ  chậm rãi bị chôn vùi.
 
Ở trong lòng Biện Linh Ngọc, như này không khác gì cái chết.
 
Hắn ở lại Bất Dạ Sơn thì hắn chỉ biết săn thú tinh quái Bất Dạ Sơn. Khi đó, nếu nàng nhìn thấy hắn như vậy, hoặc bởi vì cùng hắn quá thân thiết thì trời xui đất khiến rất có thể Thần Châu sẽ bị hắn đòi về, để rồi Biện Linh Ngọc chỉ có thể trơ mắt nhìn Sư La Y đi chết. Việc này so với việc bị biến mất trong thiên địa nhất định sẽ hắn đau khổ hơn.
 
Lúc Thương Ngô lén lút chạy đến thám thính tin tức thì hăn sta nhìn thấy một màn giống như đoạn tuyệt này.
 
Thương Ngôn ngây ngốc trợn mắt, không rõ Biện Linh Ngọc bị làm sao. Bọn họ không phải chỉ trông chờ vào ngày này hay sao?
 
Sư La Y cũng không hề bị sự lạnh lùng của Biện Linh Ngọc làm kích động.
 
Mạch não của thiếu nữ tu đạo luôn không giống với người bình thường, chuyện nàng nhận định thì rất ít khi dao động.
 
Ví dụ như nàng đã tin Biện Linh Ngọc thích nàng, nếu hắn không cùng nàng quay về thì chỉ có một khả năng.
 
Biện Linh Ngọc có nỗi khổ tâm.
 
Nàng chậm rãi ngồi xuống trước mặt Biện Linh Ngọc, so với tức giận thì nàng càng lo lắng hơn, quan sát Biện Linh Ngọc nói: “Có phải là xảy ra chuyện rồi phải không? Chàng bị thương rất nặng cho nên mới không đồng ý cùng ta trở về?”
 
Khi Biện Linh Ngọc nói ra những lời lúc nãy, tuy trên mặt bình tĩnh nhưng cổ họng của hắn suýt nữa phun ra máu.
 
Hắn vốn cho rằng mình nói tuyệt tình như vậy thì Sư La Y sẽ không xen vào nữa, không ngờ nàng không hề tức giận mà còn nói ra một câu hoàn toàn đoán đúng.
 
“... Không có, nàng đi đi.” Ngụm máu nơi cổ họng, ở dưới đôi mắt sáng ngời của nàng phun ra cũng không được mà nuốt xuống cũng không xong.
 
“Vậy chàng nói cho ta một lý do đi, nếu không ta không đi!”
 
Biện Linh Ngọc trầm mặc.
 
Mưa vơi đi một chút, bên hông cửa có một cô nương áo vải đưa trà tiến đến, Biện Linh Ngọc mở miệng nói: “Bởi vì bây giờ ta thích cô ấy, nàng không phải vẫn luôn biết, phàm nhân đều hay lật lọng hay sao.”
 
Theo ánh nhìn của hắn, Sư La Y nhìn thấy A Tú.
 
Sư La Y mở to hai mắt, không ngờ tới A Tú sẽ xuất hiện ở chỗ này.
 
A Tú không biết Sư La Y đến, nương nàng ta muốn gả nàng ta cho một ông già làm vợ kế, nàng ta khóc đến cạn nước mắt nhưng nương đã nhận sính lễ. Vì vậy, A Tú trốn khỏi làng, thế nhưng tiền trên người còn bị một tên trộm đánh cắp, sau đó nàng ta sinh bệnh, vừa khó chịu vừa đói, ngã quỵ ở ngoài viện.
 
Có thể là ông trời rủ lòng thương xót, Liễu thúc phát hiện ra nàng ta, Biện Linh Ngọc cũng lạnh lùng đồng ý: “Lưu lại.”
 
Bây giờ đột nhiên nghe thấy thần tiên công tử nói thích nàng, A Tú bị dọa đến mức cầm nước trà không vững.
 
Nàng ấy nhìn Sư La Y, vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, ta và công tử...”
 
Biện Linh Ngọc lạnh nhạt nhìn nàng ta, dưới ánh mắt của hắn, A Tú nuốt nửa câu sau xuống. Đây là ân nhân, nàng ta thật sự mù mờ, luống cuống nhìn về phía Sư La Y.
 
Bây giờ trong lòng A Tú đã không còn suy nghĩ được gì, so với sự kinh diễm mà Biện Linh Ngọc mang đến cho nàng thì kí ức mà Sư La y tự tay khoác áo choàng cho nàng ta, ngược lại càng rõ ràng hơn.
 
Sư La Y thành công tiếp nhận sự hoảng sợ của A Tú, nàng càng chắc chắn rằng Biện Linh Ngọc có gì đó giấu mình.
 
Hoặc điều này có liên quan đến bí mật của Biện Linh Ngọc.
 
Nàng nhíu mày, quay đầu nhìn Biện Linh Ngọc. Lúc nãy nàng không tức giận nhưng bây giờ trong lòng nàng lại có chút ấm ức.
 
Nàng còn chưa hiểu rõ nguyên nhân nhưng nếu nàng hoàn toàn nghĩ thông suốt thì chắc chắn sẽ biết dù chỉ một câu thích mà Biện Linh Ngọc còn chưa từng nói nàng, thế mà lại nói với A Tú.
 
Nàng túm lấy y bào của Biện Linh Ngọc, nói: “Chàng thật sự thích A Tú sao?”
 
Biện Linh Ngọc im lặng không nói.
 
Sư La Y cố gắng đè nén sự ấm ức cùng tức giận dâng lên trong lòng: “Chàng nhìn vào mắt ta nói một lần, chàng thích A Tú, ta lập tức tin chàng. Chàng nói đi, ta sẽ đi ngay lập tức.”
 
Bàn tay dưới tay áo của Biện Linh Ngọc buông thõng dường như muốn nhéo đến chảy máu.
 
Hắn đột nhiên ngước mắt nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Sư La Y ngang bướng mím chặt môi nhìn hắn chằm chằm, Biện Linh Ngọc mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng dưới ánh mắt nàng, hắn lại nói không nên lời, hắn gắt gao cắn chặt răng, sắc mặt có chút khó coi: “...”
 
Sư La Y đột nhiên nở nụ cười.
 
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt sáng lấp lánh, như thể đang nói, ta biết rồi!
 
Nàng cười chạy ra khỏi cửa.
 
Mặc dù nàng biết Biện Linh Ngọc có lẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng với những việc hai đời trải qua, Sư La Y so với bất kì kẻ nào đều hiểu được đạo lý thế sự vô thường. Không cần bàn đến chuyện Biện Linh Ngọc sống không được bao lâu mà nếu tâm ma của nàng nếu phát tác lần thứ ba thì có lẽ nàng cũng không sống được lâu.
 
Nhân sinh trên đời, cần gì so đo kết quả.
 
Nàng vẫn luôn tranh giành với trời, tranh giành với số mệnh. Trong lòng Sư La Y thì chuyện bên nhau vốn không dễ dàng, cho dù sống không được lâu, có thể rất ngắn ngủi.
 
Mưa đã tạnh, Biện Linh Ngọc nhìn nàng chạy ra ngoài cửa trông còn ấm áp xinh đẹp hơn cả đóa hoa xuân.
 
Nàng chạy đi sau đó phóng tiên hạc lên trời, gửi tin cho Triệu Hàm Thục tới cứu mạng hắn.
 
Sư La Y giống như một luồng gió trong ngày xuân, vui vẻ chạy đến bên cạnh Liễu thúc, trong viện vang lên giọng nói thanh thúy của thiếu nữ: “Liễu thúc, thay ta mua vài thứ đến đây, thời gian này ta cũng muốn ở đây.”
 
Liễu thúc cười cười đáp ứng.
 
Hoa hạnh rơi trên mặt đất, sau khi được mưa gột rửa thì một số bông vẫn ngoan cường, xinh đẹp nở rộ trên cành cây.
 
Cho dù Biện Linh Ngọc luôn lạnh lùng nhìn, muốn lãnh đạm một chút để đuổi nàng đi.
 
Hắn không ngăn cản được nụ cười tươi sáng trong đáy mắt thiếu nữ, cũng không ngăn được hai cô nương là nàng cùng A Tú nói chuyện vui vẻ với nhau, A Tú còn đem nước trà vừa pha xong cho Sư La Y uống trước.
 
Biện Linh Ngọc rũ mắt nhìn lò Tử Sa, một lúc lâu sau hắn mới phát hiện ra lòng bàn tay mình vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của nàng. Hắn thế mà lại không những không đuổi người đó đi. Ngụm máu ở trong cổ họng hắn cũng không biết đã nuốt xuống tự bao giờ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui