Ông!
Giới chỉ trong tay Lục Ly lóe lên, cuốn sổ tay kia liền biến mất không thấy, Lục Ly xem đều không xem, quay sang Tiểu Bạch nói tiếp:
- Đi cầm chiếc giới chỉ kia xuống đây.
Tiểu Bạch lại hóa thành một đạo bóng trắng bay đi qua, hai móng vuốt trực tiếp bẻ gãy ngón tay pho tượng, bưng lấy Không Gian Giới Chỉ trở về.
Mọi người ai nấy đều đỏ mắt, nhìn Lục Ly vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Lục Ly lần nữa bất động thanh sắc thu hồi Không Gian Giới Chỉ, song lại không để Tiểu Bạch tiếp tục đi lấy thanh kiếm kia.
Bạch Thu Tuyết nhìn chằm chằm Tiểu Bạch mấy lần, không nhìn ra được đây là Huyền thú cấp bậc gì, lúc này thấy Tiểu Bạch chui lại vào trong tay áo Lục Ly, nàng ngước mắt nhìn Lục Ly hỏi:
- Sao không lấy tiếp thanh Huyền khí Thiên giai kia?
Lục Ly nhìn Bạch Thu Tuyết một cái nói:
- Ta không dám đánh cược.
Bạch Thu Tuyết như có điều suy nghĩ, nàng trầm tư một lát rồi nói:
- Đã thế, vậy ta không khách khí.
Nói xong Bạch Thu Tuyết một mình tiến về phía trước, bước chân nàng rất nhẹ nhàng, trên thân không có một tia Huyền lực lấp lánh nào, trong tay cũng không có binh khí gì, cứ thế từng bước đi tới trước mặt.
Toàn trường đều nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thu Tuyết, sợ thiên kiêu chi nữ này bị đao mang trực tiếp chém thành thịt vụn.
Ba thước, hai thước, nửa thước!
Chuyện vô số người lo lắng không xảy ra, Bạch Thu Tuyết nhẹ nhàng đi tới trước mặt pho tượng, sau đó duỗi ra tay ngọc chộp lên Huyền khí, thành công lấy nó xuống.
- Tỷ, hay lắm!
Trên mặt Bạch Hạ Sương hiện ra ý cười rạng rỡ, đám công tử tiểu thư cũng hoan hô cổ vũ, Bạch Thu Tuyết lại không dám chủ quan, chậm rãi lui lại, thẳng đến khi lui về chỗ cũ mới như trút được gánh nặng.
Ba kiện bảo vật, Lục Ly giành được hai thứ, Bạch Thu Tuyết được một thứ, Bạch Hạ Sương đợi Bạch Thu Tuyết quay lại rồi mới nghi ngờ hỏi:
- Tỷ, vì sao pho tượng không công kích ngươi?
Bạch Thu Tuyết nhìn sang Lục Ly một cái, sau đó khẽ cười nói:
- Chỉ cần không vận chuyển Huyền lực, pho tượng kia liền sẽ không công kích, Lục Ly hẳn sớm đã nhìn ra được điểm này.
- Hừ!
Bạch Hạ Sương lại khinh thường nói:
- Nếu mà hắn sớm nhìn ra điểm này, vì sao không tự mình đi lấy?
Lục Ly không nói gì, vừa rồi lúc ném Huyền Tinh đi qua hắn đã xác định điểm này, sau đó mới sai Tiểu Bạch đi lấy bảo vật.
Tiểu Bạch tốc độ nhanh, thân hình lại nhỏ, lấy cuốn sổ tay và Không Gian Giới Chỉ đều không vấn đề, nhưng nếu như đi cầm Huyền khí, Lục Ly không dám đánh cược.
Về phần tại sao hắn lại không dám cược!
Bởi vì hắn không có chiến giáp phòng ngự cường đại, Bạch Thu Tuyết lại có chiến giáp phòng ngự phi thường cường đại, bởi thế Bạch Thu Tuyết dám cược.
- Dìu mấy người Bạch Ảnh Bạch Đồ đi, đừng để ba nhóm còn lại vượt lên trước!
Trên thân pho tượng này chỉ có ba kiện bảo vật, những nơi còn lại đều không có bất kỳ chỗ nào khác thường, trong đại điện trừ pho tượng ra thì cũng không có gì khác.
Bạch Thu Tuyết sai người dìu dắt bốn kẻ bị thương kia, sau đó đi tới hành lang bên trái.
Ba tên đệ tử Bạch gia bị thương rất nặng, chẳng qua đã nuốt xuống đan dược chữa thương đỉnh cấp, tình hình đỡ hơn khá nhiều, được dìu cũng miễn cưỡng có thể đi đường.
Lục Ly vẫn đi ở mặt sau, còn cùng người phía trước kéo ra một đoạn cự ly.
Không phải hắn quá mức cẩn thận, mà là hắn không tin tưởng bất kỳ ai trong đám người này, vạn nhất có người nổi lòng tham đột nhiên đánh lén giết hắn thì sao?
Hành lang vẫn rất dài, rẽ ngang rẽ dọc mấy lượt, Lục Ly âm thầm kỳ quái, mộ Long Đế này đúng là lớn thật, xem ra quả có tận chín lối đi khác nhau.
Tiến về phía trước đại khái chừng hai dặm, trước mặt lại xuất hiện một đại điện cực lớn.
Khác biệt chính là trong đại điện này có rất nhiều pho tượng, tựa như một đội âm binh minh tướng đứng sừng sững trong đại điện, chặn ngang lấy lối đi.
Lần này không ai dám chủ quan, đứng ở trước mặt đại điện đảo mắt thăm dò bốn phía.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc nhau, thần sắc hai người đều rất ngưng trọng, các nàng cảm nhận được một tia khí tức đè nén bên trong tòa đại điện này, những này pho tượng kia xem ra có vẻ không đơn giản …
- Ta đi dò đường!
Bạch Cô, người mạnh nhất trong đám công tử Bạch gia lên tiếng, hắn xách theo một thanh kiếm chậm rãi đi tới trước, ấn ký màu xanh trên cổ sáng lên, Huyền lực cũng không ngừng lấp lánh trên người.
Tạch tạch tạch
Khoảnh khắc Bạch Cô bước vào đại điện, bùn đất phía ngoài tất cả pho tượng đều rớt xuống.
Những pho tượng kia tựa như được sống lại, toàn bộ biến thành người sắt màu đen, hóa thành tàn ảnh xách lấy binh khí vọt về phía Bạch Cô.
- Huyền Minh khôi lỗi!
Bạch Hạ Sương kinh hô, nàng không chút do dự, giới chỉ trong tay sáng lên, một thanh trường cung màu đỏ lửa xuất hiện, nàng khẽ quát:
- Mọi người xông lên, những Huyền Minh khôi lỗi này đã khóa chặt chúng ta, không hủy đi bọn hắn, chúng ta sẽ bị truy sát đến chết.
Đám công tử tiểu thư đại gia tộc này hẳn đều nghe nói qua về Huyền Minh khôi lỗi, dồn dập rút ra binh khí xông tới.
Bạch Thu Tuyết cũng động, trong tay xuất hiện một chiếc roi dài màu xanh, bất thần bổ về phía trước, thoáng chốc đã nện bay một tên người sắt màu đen.
Bạch Cô sớm đã động thủ, trực tiếp phóng ra Huyền lực đụng bay một tên Huyền Minh khôi lỗi.
Bạch Cô là một trong ba người mạnh nhất trong đội, tương tự như Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết, cùng đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Hưu hưu hưu
Trong đội ngũ có mười bảy tên Hồn Đàm Cảnh, bốn người bị thương, còn lại mười ba người, ngoại trừ Bạch Hạ Sương dùng cung tiễn bắn tên từ phía sau, mười hai người còn lại đều lao lên trước.
Vô số Huyền lực phóng ra, đao mang kiếm mang gào thét, dồn dập đánh bay từng tên Huyền Minh khôi lỗi.
- Mạnh quá!
Lục Ly ở phía sau nhìn mấy lần, không có ý đi lên tham chiến.
Chiến lực này của hắn so với Hồn Đàm Cảnh thì vẫn có chênh lệch rất lớn, bên trong cũng đã triệt để áp chế Huyền Minh khôi lỗi, hắn tiến lên ý nghĩa không quá lớn.
Hứa Phương Phỉ cũng không xông lên, cùng với mấy tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ tụm lại thủ hộ cho bốn người Bạch Ảnh.
Hứa Phương Phỉ thấy Lục Ly từ xa xa đứng nhìn, trong mắt chớp qua một tia khinh thường, lại cũng không nói gì.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng đám Huyền Minh khôi lỗi xông lên, sau đó bị nhẹ nhàng đánh bay, trong đại điện có chừng gần trăm tên Huyền Minh khôi lỗi, lại không tên nào tới gần được.
Chẳng qua!
Mọi người công kích lâu như vậy, song không có một tên Huyền Tinh khôi lỗi nào là bị thương hoặc hủy đi.
Những khôi lỗi này không biết được rèn đúc bằng tài liệu gì, cứng rắn không thể gãy, ngay cả cung tiễn Bạch Hạ Sương bắn ra đều không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào đối với Huyền Minh khôi lỗi.
- Thu Tuyết tiểu thư!
Bạch Cô lần nữa đánh bay một tên Huyền Minh khôi lỗi, sau đó đảo mắt nhìn sang Bạch Thu Tuyết.
Kẻ sau thoáng trầm tư, ấn ký Tử Nguyệt trên cổ sáng lên, một vầng trăng khuyết từ trên cổ nàng bay ra, hóa thành một đạo tử quang bay tới trước mặt.
Ầm!
Tử Nguyệt quét qua trên cổ một tên Huyền Minh khôi lỗi, có tiếng trầm muộn vang lên, một chiếc đầu sắt bay ra, Huyền Minh khôi lỗi còn đang điên cuồng xông tới bỗng chốc như chết rồi, thân thể ầm vang ngã xuống đất.
- Đây là huyết mạch thần kỹ gì, sao khủng bố vậy?
Lục Ly nhìn mà kinh ngạc không thôi, vừa rồi nhiều người như vậy phóng ra Huyền lực, lại đều không thể lưu lại nửa điểm vết tích trên thân Huyền Minh khôi lỗi, thế mà Tử Nguyệt kia thoáng quét qua một cái liền trực tiếp chặt đứt cổ khôi lỗi …
Ông!
Ấn ký Tử Nguyệt trên cổ Bạch Hạ Sương cũng sáng lên, một vầng trăng tía bay ra, cũng nhẹ nhàng chặt đứt cổ một tên Huyền Minh khôi lỗi.
- Thu Tuyết tiểu thư thật lợi hại!
- Sương tiểu thư uy vũ!
Vô số tiếng vuốt mông ngựa vang lên, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương lại không lên tiếng, chuyên tâm điều khiển Tử Nguyệt công kích.
Nương theo từng tên khôi lỗi ngã xuống đất, sắc mặt hai tỷ muội dần trở nên trắng bệch, thân mình khẽ rung, mồ hôi rơi như mưa, khiến rất nhiều người nhìn mà thương tiếc.
- Xem ra hai tỷ muội này dùng nhiều huyết mạch thần kỹ cũng sẽ hư nhược a.
Lục Ly thì thào một tiếng, trong lòng lại nhớ đến ấn ký tiểu hoa trên cổ Tử Liên Nhi, còn có tiểu ấn trên cổ Đỗ Tử Lăng, tiểu thú trên cổ Dạ Vũ Hàm.
Cùng là huyết mạch thất phẩm, huyết mạch thần kỹ của tỷ muội Bạch Hạ Sương hắn đã kiến thức qua, không biết huyết mạch thần kỹ của ba người Đỗ Tử Lăng sẽ khủng bố đến mức nào?.