Hai tỷ muội vận dụng huyết mạch thần kỹ, bưu hãn đến không cách nào tưởng tượng, chỉ sau chừng ba nén hương gần trăm tên Huyền Minh khôi lỗi đã bị hủy diệt hết sạch.
Sau khi tên khôi lỗi cuối cùng đầu thân đôi ngả, hai tỷ muội sinh đôi bỗng cả người mềm nhũn, thiếu chút ngã trên đất, các vị tiểu thư vội chạy lại đỡ các nàng ngồi xếp bằng nghỉ ngơi hồi phục.
Bạch Cô dẫn người đi qua kiểm tra một phen, xác định toàn bộ Huyền Minh khôi lỗi đều bị hủy diệt, lập tức lao tới tiền phương.
Bởi vì nơi đó có một đài cao đặt hai kiện bảo vật, là một bản bí tịch và một chiếc phương ấn.
- Đồ tốt!
Bạch Cô quét nhìn một lượt, hai mắt sáng rực lên, nhưng hắn không độc chiếm mà chạy vội quay về đưa hai kiện bảo vật cho Bạch Thu Tuyết.
Lần này hai tỷ muội sinh đôi ra lực lớn nhất, không nhờ hai người vận dụng huyết mạch thần kỹ, ai có thể chém giết đám Huyền Minh khôi lỗi kia?
Bạch Thu Tuyết cũng không khách khí, nhìn bí tịch một cái liền thu vào, còn phương ấn thì đưa cho Bạch Hạ Sương.
Bạch Hạ Sương rất suy nhược, chẳng qua khổ cực trả ra rốt cục cũng có thu hoạch, rất là vui mừng, cầm tiểu ấn thưởng thức một lát, sau đó cũng thu vào.
Đám người không mạo muội tiếp tục tiến lại mà đều dừng lại nghỉ ngơi tu luyện, khôi phục thể lực tinh lực Huyền lực.
Bốn tên công tử kia vẫn đang chữa thương, mặc dù có đan dược chữa thương đỉnh cấp, nhưng không có nửa ngày phỏng chừng vẫn chưa thể nào ra tay lại được.
Lục Ly ngồi xếp bằng trong ngóc ngách tu luyện, không ai để ý hắn, có vẻ rất là xa rời tập thể.
Vừa rồi Lục Ly không xông đi lên, điều này càng khiến rất nhiều người khó chịu, cộng thêm trước đó hắn một mình độc chiếm hai kiện bảo vật, chúng nhân rất là đỏ mắt.
Có thể tới được đây thì đều là công tử tiểu thư các đại gia tộc.
Lục Ly lại chỉ là đảo chủ một hòn đảo nhỏ, còn đắc tội Bạch Hạ Sương, mọi người đương nhiên sẽ không thân thiết với hắn.
Chuyện về Minh Vũ bọn hắn cũng nghe nói qua, nhưng sau đó Minh Vũ trực tiếp rời đi, không còn xuất hiện ở Huyết Sát Đảo thêm lần nào, cũng không truyền ra lời gì, bởi thế rất nhiều người khó tránh khỏi hoài nghi.
Ngay cả Hứa Phương Phỉ cũng có chút hoài nghi rốt cục liệu Lục Ly có quan hệ gì với Minh Vũ hay không? Nếu có quan hệ, Minh Vũ không khả năng không truyền lời cho Lạc Thần Đảo, để các nàng chiếu cố Lục Ly.
Toàn thân Lục Ly bao bọc bởi bức màn thần bí, lúc này còn mang theo mặt nạ Quỷ Sát, ở trong mắt đám công tử tiểu thư, đây chính là trang bức.
Nếu Lục Ly là Hồn Đàm Cảnh, vậy cái bức này trang cũng được, còn nếu chỉ là một tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ …
Đương nhiên, ngược lại cũng không ai nghĩ tới công khai đắc tội hắn, chỉ là sẽ không cho hắn sắc mặt thôi.
Lục Ly không sao cả, hắn cũng không muốn giao hảo với đám công tử tiểu thư này.
Cứ thế an tĩnh tu luyện, đợi chừng hai canh giờ, Bạch Thu Tuyết mới đứng lên khua tay nói:
- Đi thôi.
Bốn người bị thương đã khôi phục phần nào, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, vết thương cũng kết sẹo.
Đám đông đứng dậy tiếp tục đi tới, Bạch Cô đã tra xét xong, phía trước có một thông đạo.
Tiến vào thông đạo, giống hệt như khi trước, nhưng đi hơn một dặm đường, trước mặt lại xuất hiện một ngã rẽ, thông đạo phân thành ba nhánh.
- Phiền phức rồi…
Bạch Thu Tuyết khẽ nhíu mày, rất nhiều người cũng phân vân, ba nhánh thông đạo đều giống nhau như đúc, biết đi đường nào? Tách nhau ra, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì sao?
Đám người tụ tập thương nghị một lát, cuối cùng quyết định vẫn đi cùng nhau, dù phí thêm chút thời gian cũng không muốn tách ra.
Bạch Thu Tuyết tùy ý dẫn đội đi đến nhánh rẽ bên trái, Lục Ly không có chủ ý nào tốt hơn, một đường đi theo quan sát bốn phía, còn lặng lẽ vứt một viên Huyền Tinh trên đất.
Đi nửa dặm đường, trước mặt lại tiếp tục xuất hiện ba nhánh rẽ, lần này sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Đây rõ ràng là một mê cung, nhất thời không cẩn thận, sợ rằng phải bị nhốt ở bên trong.
Bạch Thu Tuyết nghĩ nghĩ, tiếp tục cắn răng dẫn người đi tới, lần này là chọn nhánh rẽ bên phải.
Kết quả đi nửa dặm, lại tiếp tục gặp được một ngã rẽ
Đám công tử tiểu thư có chút luống cuống, lương thực mọi người mang theo không nhiều, bị nhốt trong này mười ngày nửa tháng vẫn không việc gì, nhưng nếu nhốt hơn mấy tháng … như vậy toàn bộ đều phải bị đói chết.
- Gấp cái gì?
Bạch Thu Tuyết giận quát một tiếng, vung tay lên nói:
- Hoảng thì được gì không? Từ khoảnh khắc tiến vào mộ Long Đế, các ngươi hẳn nên có chuẩn bị tinh thần nếu lỡ chết ở trong này, một tên võ giả lại đi sợ hãi tử vong, vậy thì còn mong có thành tựu gì?
Lục Ly nhìn nét mặt lạnh lùng như sương, sát khí cuộn trào của Bạch Thu Tuyết, không nhịn được có chút lau mắt mà nhìn.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương một tĩnh một động, bình thường Bạch Thu Tuyết dịu dàng như ngọc, đối xử với ai cũng khách khách khí khí, thế mà một khi phát uy lại chẳng khác gì con hổ cái.
Tuổi còn nhỏ đã trầm ổn như thế, không có vẻ gì bối rối, đúng là có phong độ đại tướng a.
Khó trách lần này là nàng lĩnh đội, Bạch Hạ Sương sợ rằng trấn không được trường diện như thế.
Bạch Thu Tuyết vừa phát uy chúng nhân lập tức an tĩnh lại, chí ít bề ngoài không dám lộ vẻ hoảng loạn, Bạch Thu Tuyết vung tay lên, dẫn chúng nhân tiếp tục bôn tẩu mà đi.
Ngã rẽ, ngã rẽ, thông đạo, thông đạo!
Đi hơn một canh giờ, phía trước toàn gặp được ngã rẽ, thông đạo giống nhau như đúc, căn bản không phân rõ phương hướng.
Hiện tại mọi người đã triệt để lạc đường, không biết nên đi hướng nào, không biết lối ra ở đâu …
Lại đến một ngã rẽ, Bạch Thu Tuyết đứng đấy bất động, trong mắt toàn là vẻ u sầu và mờ mịt.
Hiện tại nàng đã hoàn toàn không biết phải làm gì, nàng khoát tay để chúng nhân trước nghỉ ngơi, còn bản thân thì đứng ở ngã rẽ cúi đầu trầm tư.
Lát sau, nàng như chợt đột nhiên nhớ tới điều gì, quét mắt nhìn sang Lục Ly ở phía sau cùng.
Nàng từng bước đi tới, bước đến trước mặt Lục Ly đang ngồi xếp bằng trên đất, hỏi:
- Lục Ly, với loại tình huống thế này ngươi có cách nào phá cục không?
Lục Ly ngẩng đầu nhìn một cái, từ góc độ này có thể nhìn thấy song phong gồ lên trước ngực Bạch Thu Tuyết, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Đây là một mê cung, có thể đi ra hay không, phải xem vận khí.
- Ngừng..
Nơi xa có người cười giễu cợt một tiếng, ai không biết đây là mê cung, ai không biết phải xem vận khí?
Bạch Thu Tuyết khe khẽ thở dài, cũng không quay lại mà khoanh chân ngồi xuống ngay bên cạnh Lục Ly.
Nàng lấy ra một ít lương khô và nước uống từ trong giới chỉ, đưa đi phân phát cho mọi người, để chúng nhân ăn một chút bổ sung thể lực.
Cuối cùng nàng đưa một phần cho Lục Ly, Lục Ly tiếp lấy, gỡ xuống mặt nạ Quỷ Sát, cúi đầu trầm mặc nhai nuốt.
Không phải Lục Ly cố tình che dấu mà hắn thật sự hết cách, trên đường đi hắn một mực quan sát rất tử tế, nhưng thông đạo đều giống nhau như đúc, ngã rẽ cũng giống nhau như đúc, căn bản không có bất luận gợi ý hay nhắc nhở nào.
Hắn lại không phải thần tiên, làm sao biết đi như thế nào? Hắn thả xuống một ít Huyền Tinh, nhưng trên đường đều không nhìn thấy.
Hí hí …
Tiểu Bạch thấy Lục Ly ăn uống, tựa hồ cũng đói bụng, chui ra từ trong tay áo Lục Ly, sau đó ngước mắt nhìn lên đầy vẻ trông mong.
Lục Ly yêu chiều vuốt ve Tiểu Bạch, từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một ít Hỏa Ngọc Thạch ném cho nó.
Bạch Thu Tuyết thấy Hỏa Ngọc Thạch cứng rắn bị Tiểu Bạch gặm ăn như sóc, thoáng chốc hơn mười viên Hỏa Ngọc Thạch đã bị ăn xong, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Lục Ly, sủng vật này của ngươi là Huyền thú cấp bậc gì? Thật thần kỳ.
- Tam phẩm!
Lục Ly thuận miệng đáp, nghe được ba chữ sau cùng của Bạch Thu Tuyết, trong lòng hắn khẽ động, cúi xuống nói với Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, chúng ta bị nhốt trong mê cung, ngươi có cách nào tìm được lối ra không?
Tiểu Bạch vừa ăn xong viên Hỏa Ngọc Thạch cuối cùng, nghe Lục Ly nói thế, nó lập tức hóa thành một đạo bóng trắng chạy vội về nơi xa, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Lục Ly.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly kinh hãi, khắp nơi quanh đây đều là ngã rẽ, vạn nhất Tiểu Bạch lạc đường tìm không thấy hắn thì sao?
Hắn vội bước nhanh đuổi theo Tiểu Bạch, chỉ là tốc độ Tiểu Bạch quá nhanh, sau khi bôn tẩu nửa dặm, trước mặt lại xuất hiện ba ngã rẽ, Tiểu Bạch sớm đã không thấy tăm hơi
- Tiểu Bạch, trở về, trở về!
Lục Ly hối hận rống to mấy tiếng, thanh âm vang vọng không ngừng trong thông đạo, nhưng thân ảnh Tiểu Bạch lại một mực không thấy xuất hiện..