Bất Lương Quân Hôn

Trên sân tập thể dục rộng lớn, các đội viên đã xếp hàng ngay ngắn.
Các đội viên năm thứ hai trở lên im lặng ngồi trên khán đài. Tân binh năm thứ nhất toàn bộ chen chúc ở một góc chờ duyệt binh. Thoạt nhìn có điểm giống với đại hội thể dục thể thao thời trung học. Chỉ khác ở chỗ, mọi người một thân quân trang xanh biếc, cùng vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc. Toàn bộ hội trường, trang nghiêm.
Mễ Kiều cùng năm người khác nâng quân kỳ, bốn cô gái phân biệt nắm bốn góc quân kỳ. Còn hai chàng trai quân hàm đỏ thắm trên vai nâng ở giữa hai bên, chịu trách nhiệm kéo căng quân kỳ.
Gió nhẹ phất quá, ánh mặt trời càng ấm.
Mễ Kiều thản nhiên nhìn lướt qua. Mọi nười đều học theo tư thế oai hùng hiên ngang của trưởng nhóm, tất cả đứng thẳng hàng trên sân tạo thành một vòng tròn lớn.
Không khí này không khỏi làm cho cô chờ mong vào năm học mới.

Trong đầu ảo tưởng chính mình, một thân quân phục, ẩn núp giữa những tán cây, ánh mắt như mèo rình chuột, tong tay cầm chắc khẩu súng. Hình ảnh thật oai hùng, hắc hắc.
"Nghiêm túc, chuẩn bị!"
Một người đàn ông mang quân hàm mầu vàng nhỏ giọng bên tai Mễ Kiều quát một tiếng, sau đó ngay lập tức hai tay nắm chặt để ngang thắt lưng, chạy chậm tiến lên hướng về phía lễ đài, đến trước mặt Trầm Mạt báo cáo.
Quân ca to rõ, Mễ Kiều vẻ mặt nghiêm túc, nghe cô gái đứng đầu hô khẽ :1,2,1,2,......
Đây là để cho các cô không bị đi nhầm, bước đều. Nhỏ giọng đếm, chỉ có mấy người các cô nghe thấy. Đội ngũ chỉnh tề đi nghiêm, Mễ Kiều đứng ở hàng đầu, hướng hội trường đi đến. Tất cả đều là tân sinh viên.
"Các đồng chí vất vả!"

Trầm Mạt thấy Mễ Kiều hướng mình đi tới, cơ bản là tràn ngập vui mừng kiêu ngạo, lại bởi vì chuyện buổi sáng đã xảy ra, mà vẻ mặt trở nên âm trầm không rõ. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm sa trường, nên ông có thể giấu cảm xúc, không để ảnh hửơng đến công việc.
Ông hét lớn một tiếng, vang như sấm rền: "Vì tổ quốc, vì nhân dân phục vụ!" {Câu này ta chém, của quân đội Việt Nam}
Nếu không phải chính mình đang mặc quân trang, trong đội duyệt binh này, chỉ sợ Mễ Kiều cũng giống như những người dân đang xem tivi, bị cảnh tươnggj duyệt binh làm cho ngây ngốc.
Mễ Kiều hiện tại rốt cuộc hiểu được, mặc quân trang, chính là có một loại năng lực. Mặc nó trên người, có thể thay đổi ý chí, nhiệt huyết sôi trào. Làm cho người mặc nó cảm thấy tự hào.
Từng đội diễu hành qua khán đài, đi một vòng rồi trở về điểm tập kết trên sân tập.
Cố gắng suốt buổi sáng, cuối cùng duyệt binh cũng chấm dứt. Các đội đều hưng phấn bàn luận xem đội mình có đạt được vinh dự hay không.
Quân huấn một thời gian dài cuối cùng đã xong, các cô gái vui sướng thay quân trang, mặc lên người những bộ quần áo đẹp nhất của mình, cùng nhau trang điểm. Trong lúc nhất thời, mỗi gian ký túc xá đều là tiếng hoan hô náo nhiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận