Bất Lương Quân Hôn

Vừa đi Mễ Kiều vừa bấm điện thoại gọi cho Trầm Nghê Trần. Anh vẫn tắt máy.
Đang giữa buổi trưa, tuy có những cơn gió nhẹ nhưng cũng không làm cái nóng giảm được bao nhiêu. Lúc Mễ Kiều chạy tới phòng giáo viên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã sớm chẩy đầy mồ hôi, hai má phiếm hồng.
Xoay mặt nhìn lại, xe của Trầm Mạt vẫn đậu ở chỗ này, giống như chủ nhân của nó, uy nghiêm điềm tĩnh.
Cắn răng một cái, vì Trầm Nghê Trần, cô bất cứ giá nào cũng phải chấp nhận.
Đại sảnh ký túc xá, vẻ tráng lệ làm cho người ta có một loại cảm giác rộng mở trong sáng. Ánh nắng mầu vàng nhạt soi xuống nền nhà tạo cảm xúc trong suốt, sáng chói, không nhiễm một hạt bụi. Dưới chân những cột trụ là những bồn hoa nhỏ với những bông hoa đủ mầu sắc. Trên tường treo tấm sơ đồ các phòng ban của giáo viên. Mễ Kiều lẳng lặng xem đi xem lại, rất nhanh liền xác định được mục tiêu.
Không biết có phải là giữa trưa không mà khu ký túc giáo viên im lặng thần kỳ. Mễ Kiều chậm dãi đi lên, trừ bỏ tiếng thở dốc của chính mình, cái gì cũng nghe không thấy.
Xa xa, rõ ràng nhìn thấy hai anh lính cần vụ làm phận sự canh giữ ở trước cửa văn phòng của Trầm Mạt. Hai người đều mang quân hàm trung úy, trong tay không có súng, mặt không chút thay đổi đứng đúng tư thế. Như muốn nói cho người ngoài biết là không thể xâm phạm vào địa phận họ bảo vệ.
Mễ Kiều làm sao quản nhiều như vậy, đánh bạo tiến lên. Thấy có một người đưa tay cản lại, Mễ Kiều nhanh chóng tự giới thiệu: "Tôi là cháu ngoại của hiệu trưởng, tên là Mễ Kiều, tôi muốn gặp ông ngoại."
Hai anh trung úy sửng sốt, nhìn nhau thương lượng giây lát, như vừa đánh giá cũng vừa do dự.

"Thủ trưởng đang nghỉ trưa, căn dặn bất luận là ai cũng không được làm phiền."
Mễ Kiều nhướng mày, hít sâu một hơi, liền hướng về phía cửa gỗ hô to.
"Ông ngoại! Ông ngoại! Cháu là Mễ Kiều! Ông mở cửa nhanh a!"
Hai anh trung úy nhìn Mễ Kiều hô to, nhất thời không rõ cô nói thật hay giả, không dám cùng cô xung đột, chỉ đành nhỏ giọng khuyên ngăn.
Mễ Kiều hô vài tiếng, một thanh âm hùng hậu cất lên sau cánh cửa truyền ra: "Cho nó vào đi!"
Hai anh trung úy nghe vậy, nhanh chóng tránh ra mở cửa, ý bảo Mễ Kiều có thể đi vào.
Mễ Kiều nghe được tiếng Trầm Mạt, tinh thần hăng hái hẳn lên, lập tức đi vào, vừa đi vừa nũng nịu kêu lên một tiếng : "Ông …"
Lời chưa dứt, ánh mắt cô đã nhìn thấy Trầm Nghê Trần đang lặng lẽ đứng một bên, lời chưa nói ra lại nuốt trở về.
Một gian phòng, tổ tôn tam đại, trong lúc nhất thời nhưng lại không biết nói gì.
Mễ Kiều nhìn thấy ông ngoại công sắc mặt ngưng trọng, lại liếc mắt thấy Trầm Nghê Trần, trong ánh mắt kiên định tràn đầy mỏi mệt, trong lòng tê rần.
Anh trách cô sao? Trách cô không nói cho anh biết, cô là cháu ngoại của hiệu trưởng sao? Hiện tại bị điều đi quân khu, nhận chức vụ gì cũng không rõ ràng, là vì quan hệ với cô, nên ông ngoại mới có thể tức giận đưa anh sung quân biên cương đi!
Trầm Mạt ngồi im lặng, ánh mắt sắc bén như dao bắn về phía Mễ Kiều. Lại chậm chạp không nói. Không khí im lặng đến cổ quái.
Mễ Kiều rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hắng giọng vài cái.
"Hiệu trưởng, vì sao bỗng nhiên muốn đem Trầm đội trưởng điều đi quân khu?"

Trầm Mạt ánh mắt sắc bén dần dần thu hồi, ngưng tụ thành một cỗ hỏa khí, tựa như núi lửa bình yên, chỉ chờ phun trào mãnh liệt bất cứ lúc nào.
Trầm Nghê Trần nhận thấy dấu hiệu nguy hiểm, hầu kết giật giật, trước khi Trầm Mạt tức giận, ôn nhu khuyên can: "Mễ Kiều, đây là tổ chức quyết định. Là quân nhân chỉ có phục tùng nghĩa vụ, không được hỏi vì sao."
"Nhưng là, quá nhanh a! Anh lập tức sẽ đi quân khu, mà em còn ở lại đây học giáo lý, chúng ta đây chẳng phải là không thể gặp mặt sao? Lúc em nhớ anh, muốn nghe anh nói chuyện, muốn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ, thì phải làm sao đây?"
Mễ Kiều cảm xúc tựa hồ càng ngày càng kích động. Cô xoay mặt nhìn về phía Trầm Mạt: "Hiệu trưởng, người không thể lấy việc công làm việc tư được! Không thể bởi vì cháu cùng Trầm Nghê Trần có quan hệ liền âm thầm thao túng tiền đồ của anh ấy được. !"
"Cô làm càn!"
Trầm Mạt hai tròng mắt tràn đầy đầy phẫn nộ, bàn tay nắm chặt đấm mạnh xuống bàn, tận lực khắc chế mới có thể khống chế không đánh Mễ Kiều!
"Cô bảo tôi là hiệu trưởng? Tốt lắm, tôi hỏi cô, cô hiện tại đứng ở chỗ này tính là cái gì? Vượt cấp trách cứ?! Cô bất quá chỉ là một tân sinh viên, một tiểu liên trưởng mà thôi! Có muốn trách cứ, cũng nên đi tìm Vương Văn Yến! Vượt cấp hội báo, đây là trái với quân kỷ!"
Cái gì? Như vậy cũng có thể trái với quân kỷ? Mễ Kiều phẫn hận cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trong lòng hỏa chẳng những không có nguyên nhân vì Trầm Mạt tức giận mà phát khiếp thu liễm, ngược lại càng thiêu càng vượng!
Nàng cắn cắn môi, vừa muốn phản bác lại, lại bị Trầm Nghê Trần ôn nhuận ngữ điệu đoạt trước.
"Mễ Kiều, em trước về đội. Về chuyện này, sau này anh sẽ giải thíchvới em, được không?"

Trầm Nghê Trần lo lắng nhìn về phía cô, sợ cô khống chế không được cảm xúc, mà làm lớn truyện, sẽ làm chính cô bị tổn thương.
Mễ Kiều nước mắt đã dâng lên, vẻ mặt áy náy nhìn chằm chằm Trầm Nghê Trần.
Khi nào nói, anh còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để bảo toàn cho cô, làm cho cô chấp nhận. Anh tính đem gánh nặng này đặt trên vai sao?
"Trầm Nghê Trần, thực xin lỗi, em thực xin lỗi. Ô ô~ có chuyện này em vẫn chưa nói với anh. Em, kỳ thật là cháu ngoại của hiệu trưởng Trầm Mạt, ô ô~ ông nhất định là biết chuyện của chúng ta, nên mới có thể đối đãi với anh như vậy, thực xin lỗi, Trầm Nghê Trần, ô ô~ thực xin lỗi~ ô ô~"
Mễ Kiều nói xong, lại khóc ầm lên.
Giờ khắc này, cô quyết định nói thẳng thắn với Trầm Nghê Trần, là cô hại anh.Vạn nhất ông ngoại đem anh điều đi quân khu làm sống làm chết, cô nên làm gì bây giờ?
Trầm Nghê Trần nhìn cô lúc này thương tâm khóc dòng, tâm, thật sâu đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận