Giọng Hân Hân ngọt lịm dỗ dành nhưng Thu Hà đã thẳng thắn từ chối :- Không ! Tôi không cần.Hân cười nửa miệng :- Thật ư ? Thế thì lạ đấy.
Chẳng lý nào lòng tốt của chị, em không chịu nhận để nhận tai tiếng xấu.
Nè cưng ạ, đừng nói chị không nhắc cho em nhớ.
Trên cuộc sống này đâu có cái gì là vĩnh cửu, nhất là tình bạn bè ở lứa tuổi hồn nhiên thì càng không.
Thân cho lắm rồi khi lớn lên mỗi đứa đều hoạch định sẵn cho mình một hướng đi.
Bây giờ em không ra tay giành lấy cơ hội, chị e sẽ chẳng kịp đâu.
Vả lại mẹ em đang rất cần tiền là gì ?Hà bịt chặt đôi tai :- Thôi, tôi xin chị.
Làm ơn hãy để tôi yên.Nói xong Hà lầm lũi đi vội vào nhà vừa lúc Thái Trung cũng bước ra.
Cả hai va mạnh vào nhau và vòng tay anh lại ôm lấy Hà để kịp giữ thăng bằng.
Đó là một cơ hội rất hiếm mà Hân Hân quyết định tận dụng.
Cái máy ảnh lóe lên liên tục.
Khi cả hai kịp giật mình rời xa thì cũng vừa lúc Hân Hân bước tới cạnh Thái Trung, giọng dịu dàng như thuở nào :- Thái Trung ! Anh không nhận ra em ư ?- Cô là ..
Mai Chi ?- Không !Hân Hân bật khóc, loại nước mắt cá sấu của thứ yêu tinh chuyên hớp hồn những gã đàn ông đa tình.
Cô khóc thật mùi như một diễn viên thực thụ đang đóng vai bi ai thảm thiết.
Đến nỗi Hà sững người vì thật sự không biết Hân Hân đang định giở trò gì.Thái Trung lúng túng :- Tôi...!tôi xin lỗi.
Hình như khá lâu chúng ta đã gặp nhau một lần thì phải.
Nếu tôi nhận không lầm, thì cô chính là Mai Chi.Hân Hân uất nghẹn, oán trách :- Anh tệ hại và bạc bẽo quá.
Em thật sự không ngờ và không thể nào ngờ được lòng dạ mình yêu thương nhung nhớ suốt ba năm trời lại quên đi một cách chóng vánh đến như vậy...!sao anh có thể quên người vợ đầu ấp tay gối chứ ?- Cô nói mình là Hân Hân ư ? Không ! Không thể nào.
- Thái Trung phủ nhận - Cho dù Hân có hóa thành tro bụi tôi vẫn còn nhận được huống gì chỉ thấy hình dị dạng.
Thật sự tôi không phủ nhận cô có rất nhiều đặc điểm rất giống Hân Hân của tôi.
Nhưng khẳng định rõ ràng là không phải.- Anh ..Thái Trung bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt người đối diện :- Mai Chi ! Thật ra cô là ai và đang muốn gì ở gia đình tôi ? Bao lâu nay cô gặp riêng mẹ tôi để đòi hỏi đổi chát những gì, tôi đều rõ cả.
Nhưng thấy chưa đủ độ chính xác nên không muốn to chuyện phiền hà để làm đau lòng người mẹ của mình mà thôi.
Mong rằng sau lần gặp gỡ tại đây, cô tha cho tôi đi.
Đừng trắng đen lẫn lộn nữa.
Vàng thau thế nào cô rõ hơn tôi rồi.
Bây giờ đây, Hân Hân trong lon`g tôi vẫn còn nguyên vẹn một nỗi nhớ khôn nguôi.
Nhưng đó chỉ là kỷ niệm đẹp mà thôi.
Không hơn không kém.Hân Hân gằn giọng :- Anh...!anh dám nói với tôi như thế à ? Anh đúng là thứ sở khanh.TT từ tốn nhỏ nhẹ :- Mong cô nhẹ lời cho Mai Chi.
Tôi không bằng lòng để ai nhục mạ mình, cho dù người đó là phái đẹp.
Bởi vì cô biết rồi đó, tôi yêu và luôn yêu mỗi một mình Hân Hân mà thôi.
Cho nên không ai được quyền mượn hình hài cô ấy để lăng nhục người khác.
Hân Hân của tôi đã chết rồi, xin đừng lôi kéo người đã khuất vào cuộc.- Thái Trung, anh nói chị này không phải là Hân Hân thật à ? - Hà hỏi nhanh - Vậy thật ra chị là ai ? Muốn gì mà lợi dụng tôi để tạo mâu thuẫn chứ ?Thấy Thu Hà lo sợ lẫn run rẩy, Mai Chi bật cười to đắc ý ra mặt.
Cô nhìn Thái Trung với đôi mắt sắc như dao của loại cáo hóa thành hồ ly rồi cao ngạo gật đầu, gằn giọng nói :- Anh tinh mắt quá đấy Thái Trung.
Nhưng mà để anh kịp nhận và phát hiện tôi đây không phải là Hân Hân thì...!- Mai Chi dài giọng cười cợt - Thì đã quá muộn rồi.
Chỉ tội cho con bé Nguyệt Ánh thôi.
Để xem lần ra tay này nó chạy trời cũng không khỏi nắng đó.Đôi mắt Mai Chi ánh lên những tia rực cháy lửa hận càng khiến cho Thu Hà cơ hồ không còn đủ hơi sức để trụ vững vào đôi chân của mình.
Giọng Hà thều thào như người sắp trút hơi thở tàn :- Chị ..
chị nói đi, thật sự thù hận gì để tạo mưu mô sâu hiểm độc ác nhẫn tâm này chứ ?Chi hất mạnh bàn tay run rẩy của Thu Hà đang nắm lấy áo mình :- Tránh ra đi con khờ.
Ai biểu mày ngu chứ.- Trời ơi ..
là trời.Hà ôm lấy mặt rên rỉ đau xót.
Nước mắt cô trào ra nghẹn ngào tức tưởi, rồi vụt đẩy mạnh TT, hối hả nói nhanh :- Anh trở vào nhà ngay đi.
Mau lên anh Trung ơi...!để Nguyệt Ánh nó ..
Mau đi...!kẻo không còn kịp nữa rồi.
Ngăn nó lại, đừng để đi và đừng...!đừng uống ly cam tươi của em mang ra khi nãy.Trung cau mày hỏi :- Tại sao phải như thế ? Ánh đi đâu ? Và đi bằng lối nào nếu không ra lối này ?- Tóm lại anh nên làm theo lời em.
Đừng hỏi gì cả.
Mau lên anh Trung.Mai Chi nhướng cau đôi mày sắc nét, cười nhạo báng :- Không kịp đâu.
Họ đi từ lâu rồi.- Không ! Không thể được !Thu Hà chạy như ma đuổi vào nhà, bàn tiệc không còn một bóng người, dù trên bàn vẫn còn bày la liệt vô số thức ăn.
Tâm trí Thu Hà bấn loạn, cô tuôn nhanh ra hướng sau gọi lớn :- Ánh ..
Ánh ơi ..
trở lại đi.
Đừng đi ! Khải Hưng là tên lưu manh đó.
Đừng đi Ánh ơi...- Hà ..
Thu Hà ..
chuyện gì thế ?Thái Trung chạy vội theo hỏi dồn và lần nữa cũng kịp ra tay đỡ lấy người cô mềm nhũn ra, bởi liều thuốc an thần khá mạnh đã được Mai Chi bí mật bỏ vào ly nước giải khát từ lúc nào.
Thu Hà chìm sâu vào giấc ngủ mê mệt, bỏ mặc bao nhiêu chuyện rối rắm xảy ra.Nguyệt Ánh nhỏm dậy với cái đầu treo lơ lửng như người đi trên mây.
Vỗ nhẹ tay lên trán để cố trấn tĩnh, rồi bàng hoàng nhìn quanh khi chợt nhớ mọi việc.
Bước chân nhanh khỏi giường, Ánh đi vội về phía cửa xô mạnh, cũng là lúc cửa phòng bật mở.- Chị...Ánh lùi lại theo từng bước chân nện mạnh gót giầy tiến đến từ từ của Mai Chi.- Nguyệt Ánh tỉnh rồi à ?Chi thản nhiên rít thuốc và nhả khói, rồi mạnh tay đẩy mạnh cửa phòng lại sau lưng.- Nè ! Chị làm gì vậy chứ ? Sao tôi lại ở đây ? Và đây là đâu ?Chi cười nửa miệng :- Muốn biết lắm à ? Mày hỏi tao, tao hỏi ai đây ? Làm thân con gái, theo trai đi đêm mướn phòng trọ, mày nghĩ xem chuyện gì xảy ra vậy ?- Chị nói láo, tao không có.Ánh hét lớn rồi nhìn quanh, thình lình tuôn về phía cửa.Mai Chi đanh giọng và thẳng tay đẩy ngược Ánh trở vào té ngồi ở mép giường :- Chạy à ? Mày nghĩ mình là ai hả ? Muốn trốn chạy ư, nè tao cảnh cáo đó.
Khôn hồn thì im lặng và ngoan ngoãn nghe lời đi.- Chị muốn gì nơi tôi chứ ? Thật ra, tôi đâu có thù oán chi với chị.- Mày thì không, nhưng mẹ mày thì có đấy.- Mẹ tôi ?- Phải !Ánh ngơ ngẩn nhìn sững MC như không thể tin vào đôi tai mình.
Bởi vì mẹ cô đã mất quá lâu thì làm sao gây thù, gây oán với người con gái nơi thị thành phồn hoa đô hội này.Ánh từ tốn :- Chị Chi ơi, có thể nào chị lầm với ai không ? Mẹ tôi đã mất lâu lắm rồi.Chi nghiến răng :- Mày đủ rồi, muốn đóng kịch với tao à ? Nói cho mẹ con mày biết nhé, không dễ dàng đâu hiểu chưa ? Qua mắt được ai, không qua nổi tao đâu.
Tóm lại, mẹ con mày đừng hòng lấy vải the bịt mắt người.Ánh nhăn mặt :- Nhưng thật sự chị đang nói tới vấn đề nào ? Tôi không biết và chẳng hiểu gì cả.
Có gì cần, chị làm ơn nói đại ra đi, tôi còn phải về để người nhà trông đợi.Mai Chi cười nửa miệng, nhìn Ánh thương hại rồi kẻ cả cao giọng :- Mày muốn về à ?- Vâng !- Qùy xuống lạy tao đi.- Chị đừng có quá đáng đó.- Ở đời này có vay phải trả.
Mẹ con mày thiếu mẹ tao món nợ thì ngày nay tao đòi lại để hợp lẽ công bằng.
Nếu không, cả đời này tao cũng chẳng tha thứ được cho mình, bởi kiếp làm người vô vị và bất tài.Ánh co người lo sợ trước ánh mắt đầy thù hận của MC :- Vậy chị muốn gì ? Tôi không biết lời chị là thật hay giả nữa.
Khi không lại đổ trút lên người tôi bao thứ nợ gì gì đó.
Tôi làm sao biết ngày xưa người lớn đã thế nào chứ ?- Nếu thế mày nói đi...!may ra tao còn nghĩ chút lương tâm sót lại mà nhẹ tay.- Tôi chẳng có gì nói với chị cả.- Mày phải có.
Con gái mụ phù thủy Ngọc Lệ thì sao có thể non tay ấn cho được.Nguyệt Ánh kêu lên phân trần :- Chị lầm rồi Mai Chi.
Tôi thật ra chỉ là con nuôi thôi, con ruột bác Ngọc Lệ chính là anh Thái Trung kia.Chi rít giọng :- Câm ngay.
Lẻo mép quá, có tin tao cho ăn tát tai không vậy ?- Chị...- Mày im lặng nghe tao nói đây.
Còn tin hay không thì tùy ý.Chi đảo một mắt vòng trên gương mặt Nguyệt Ánh để dò xem phản ứng :- Thật sự mày mới chính là con ruột bà ấy.Ánh sững sờ :- Chị nói tôi ?- Phải, bà Lệ là mẹ của mày đó.- Tôi không tin.
Mẹ tôi thật sự đã chết rồi.
Chị đừng nói bậy.MC dài giọng chê bai :- Ngu si khờ khạo như mày là cùng.
Bởi vậy mới bị bịt mắt bấy lâu nay.
Nè ! Chỉ cần mày động não một chút là đoán ra sự thật liền.
Ở trên đời này, đâu dễ ai mà nuôi con thiên hạ, lại chăm chút tới nơi tới chốn, lo ăn lo mặc đàng hoàng tử tế chứ ? Thật ra bà Ngọc Lệ chính là mẹ ruột của mày.- Cứ cho là vậy đi, nhưng lý do gì và tại sao mẹ tôi phải làm thế ?- Bởi vì khi xưa bả ham giàu nên nhẫn tâm bỏ rơi con gái mình để chạy theo cái bả vinh quang, phú quí.
Để rồi mẹ của tao chính là nạn nhân của lòng dạ con người bạc đen tráo trở.Giọng Mai Chi càng nói càng gầm gừ, thù hận.
Đôi mắt đẹp cau lại tối sầm :- Cuộc đời người mẹ của tao là cả một chuỗi dài đau khổ uất ức.
Oán hận tức tưởi đã quật ngã bà với bao cơn bạo bệnh triền miên.
Mẹ tao đau từ tế bào thể xác đến tâm hồn.
Bà từ giã cõi đời này mà lòng chưa hề nguôi ngoai oán giận với người chồng phụ bạc hơn vôi và người bạn chí thân là mẹ của mày đó.- Chị không được mắng chửi mẹ tôi, dù gì bà cũng là người lớn.MC gằn giọng :- Nhưng tao thích chửi thì đã sao nào.
Nếu giết chết được mẹ mày mà không có tội, tao cũng chẳng nương tay đâu, hà huống vài ba lời mắng chửi.
Thật là mẹ mày không phải là người.
Một chút ít lương tâm còn sót lại cũng không có.
Tao thù hận bà ấy đến tận cùng xương tủy.Nước mắt Mai Chi ứa ra nghẹn ngào làm lòng dạ Nguyệt Ánh cũng nao nao khó tả.
Căn phòng vốn chật hẹp giờ càng nặng nề khó thở hơn bởi sự im lặng kéo dài.
Rồi nỗi đau và xúc động của Mai Chi cũng qua.
Cô đưa tay quẹt ngang mắt và lắc mạnh đầu như tự chê trách sự yếu đuối của mình.
Giọng nói đanh gọn hiểm ác lại vang lên cùng với bao tia lửa thù hận :- Mày bây giờ như cá nằm trên thớt cho nên hãy suy nghĩ kỹ lại lời tao sắp nói đây.- Chị nói đi.- Tao mặc kệ mày có chịu tin lời nói khi nãy hay không.
Tóm lại Thái Trung là chồng của chị hai Hân Hân.- Chị là em à ?Chi nạt lớn hung tợn :- Đừng xen vào.
Chị hai tao chết đi vì mẹ con mày, chính bà Lệ đã đang tâm chia rẽ cuộc lương duyên này để thế chỗ cho con gái mình, hầu trọn chiếm gia sản dòng họ nhà Thái Trung.
Tội lỗi của bà ta gây ra thì bây giờ mày phải gánh chịu tất cả.
Ai vay tao một, tao đòi lại mười.
Có như thế mẹ và chị hai Hân Hân mới ngậm cười nơi chín suối.
Tao cho mày hai con đường để chọn, một là làm vợ Khải Hưng.- Còn hai ?- Thì theo đường tao chọn sẵn.- Tức là...- Làm trò mua vui cho khắp cùng thiên hạ.
Có như thế bà Lệ mới thấm thía hết nỗi đau của người thân yêu bị Ô nhục.Ánh co rúm người :- Không ! Tôi không làm.
Có chết tôi cũng không làm.
Chị đừng nghĩ sẽ gây được sức ép nơi tôi.- Tức là mày không bằng lòng ?Ánh gật mạnh đầu :- Phải ! Chẳng ai có đủ quyền hạn buộc tôi làm thế cả, nói gì là chị.
Dù sao vẫn còn pháp luật kia mà.Chi bật cười gằn hiểm ác :- Nói rất hay đó.
Rồi mày sẽ muốn hối cũng không còn cơ hội hối kịp đâu.
Thứ đồ ngu bướng bỉnh.Miệng nói, tay Mai Chi ấn mạnh đầu Nguyệt Ánh một cách ngang tàn phách lối và nện gót giày đi ra cửa đóng sầm lại sau lưng với tiếng khóa lách cách.
Mặc cho Ánh kêu gào thảm thiết :- Mở cửa đi...!Mai Chi...!Chị không có quyền nhốt tôi.
Thật quá đáng.
Thả tôi ra.Đáp lại lời cô là tiếng nhạc vang lên ồn ào huyên náo, át cả lời kêu gào của cô con gái nhỏ với bao nỗi rối rắm.
Nước mắt NA tuôn nhanh, chưa bao giờ cô cảm thấy lo sợ đến thế này.
Bởi vì linh tính như mách bảo rằng cuộc đời cô rồi đây sẽ lao đao khốn đốn trong bàn tay phù thủy của Mai Chi.Nếu quả thật ông trời bất công như thế thì Nguyệt Ánh cũng không cam tâm.
Bởi cô không làm nên tội tình gì cả.
Sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn heo hút, Ánh hiền lành chân chất như cây rau, cọng cỏ.
Bình yên an lành bên dòng sông hiền hòa nuôi lớn bao nhiêu cuộc đời.
Hồn nhiên ngày hai buổi tới trường thân yêu cùng bè bạn.Mẹ Ánh là một người phụ nữ Việt Nam thuần túy, gãy gánh giữa đường tình duyên đứt đoạn vẫn ở thế thờ chồng và nuôi con cho đến hơi thở cuối cùng.
Thì thử hỏi, lời Mai Chi làm sao Ánh tin cho được và bằng lòng chấp nhận bà Ngọc Lệ là mẹ ruột.
Có chăng trong lòng cô, bà ấy chỉ dừng lại ở vị trí tôn kính thân yêu.
Nhưng không thể thay thế tình thâm từ mẫu.Tại sao ? Tại sao lại cuốn phăng Ánh vào bao mâu thuẫn của lòng thù hận ? Không ! Ánh không cam tâm để cho người ta định đoạt cuộc đời mình, nhất là Mai Chi.
Một cô gái quá ư chanh chua, độc đoán mà Ánh chỉ biết mơ hồ qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi.Ngoài cửa có tiếng động nhẹ và cánh cửa cũng từ từ mở ra, nhưng chỉ đủ lọt cho mỗi một người bước vào.- Hưng ! - Ánh bật dậy kêu lên và quẹt nhanh nước mắt còn đọng ở hoen mi.Hưng hỏi dồn :- Nguyệt Ánh, em không sao chứ ?Giọng Ánh run rẩy lo âu lẫn hoảng hốt đến cùng cực :- Hưng ơi, làm ơn đưa dùm Ánh về nhà đi, Ánh van xin Hưng đó.
Hưng quen với bọn họ, xin họ tha dùm Ánh.
Ở đây, Ánh sợ lắm.Hưng nhẹ nhàng âu yếm ấn nhẹ đôi vai của Ánh :- Nè ! Ngồi xuống, bình tĩnh lại đi Ánh.
Chuyện gì cũng từ từ nói, từ từ thương lượng.- Có nghĩa là ?Ánh ngỡ ngàng nhìn sững Khải Hưng và chợt nhận ra nụ cười đầy ẩn ý trao đổi của người bạn chung lớp suốt mấy năm dài theo học.
Cơn giận dữ trong lòng cô đột nhiên nổi dậy, không thể chế ngự được :- Hưng cùng phe với Mai Chi phải không ? Hai người toa rập đem tôi tới đây đó à ?Ánh mím môi giận dữ và thình lình vung tay lên.
Một cái tát như trời đánh vào mặt Khải Hưng.
Năm ngón tay con gái in rõ tím bầm lên khuôn mặt điển trai của anh công tử giàu sang.Cười nửa miệng, Hưng lấy tay xoa nhẹ má, gầm gừ nhìn Nguyệt Ánh rồi gật đầu, rít giọng qua hai kẻ răng mím chặt đanh ác khó ngờ :- Giỏi lắm Nguyệt Ánh.
Em tưởng mình là ai hả ?Hưng từ từ chậm chạp như một hung thần để uy hiếp tinh thần của Ánh :- Lọt vào tay anh rồi, còn dám hung dữ à ? Liệu em làm gì được tôi chứ ?Ánh co rúm lại với nỗi sợ kinh hoàng :- Hưng...!Hưng không được làm bậy đó.Giọng Hưng trơn tru đáng ghét :- Ai cấm được anh hả em cưng.
Chẳng phải từ lâu anh luôn là kẻ si tình đeo bám lấy em ư ? Thật đáng tiếc cho em biết mấy Ánh ạ.
Khờ khạo, ngu muội quá đổi.
Phải chi lúc nãy, em nói lời bằng lòng làm vợ anh, thì sự thể đã đổi khác xa bây giờ rồi.
Chúng ta sẽ cưới nhau, anh sẽ là người chồng tốt tuyệt vời nhất, sẽ lo lắng chăm sóc cho em.
Nhưng, thật là khốn nạn.Hưng đột nhiên giận dữ, ghen hờn :- Tới nông nổi này mà trong lòng em vẫn không dành cho anh chút tình cảm.
Vậy thì quá cạn tàu ráo máng.
Cái thằng Hưng này đâu thể mãi là nai chứ.
Em không yêu tôi, nhưng tôi lại quá yêu em.
Em không chịu làm vợ tôi, thì tôi chiếm lấy, có thế thôi.Hưng cười dài đắc ý.
Tội cho Ánh run lên từng cơn vì sợ hãi.
Cô muốn nói gì đó nhưng sao thốt mãi vẫn không nên câu.
Chỉ có đôi mắt là mở to hết cỡ nhìn từng cử động từ tốn chậm chạp của Khải Hưng đang dần tiến tới cạnh mình.Cuối cùng rồi cô cũng nói được lời cầu khẩn :- Hưng ! Ánh van xin Hưng.
Trong lòng Ánh, Hưng vẫn là người bạn tốt.
Xin đừng làm vẫn đục cuộc đời Ánh.
Tuy Ánh đã từ chối lời cầu hôn của Mai Chi để làm vợ Hưng, nhưng đâu phải là hết cơ hội chứ ? Hãy cho Ánh thời gian ít lâu nữa đi ..
Ánh nghĩ ..
giai đoạn từ bạn sang yêu sẽ rất gần.Hưng gằn giọng :- Thật à ? Vậy Ánh nói đi, thời gian là bao lâu ?- Ánh ..
không biết được.- Chẳng lẽ anh phải chờ em tới già ? Tóm lại, một lần cuối, một là chịu làm vợ anh ngay bây giờ, còn không thì đừng có trách anh.Ngoài hành lang dài hình như có tiếng giầy khua mạnh đi vội về phòng này.
Khải Hưng đảo nhanh mắt rồi nhào tới ôm chầm lấy Nguyệt Ánh, mặc tình cho Ánh vùng giãy ú ớ kêu cứu...- Xuỵt - Hưng thì thào vào tai Ánh - Em chịu khó làm theo lời anh, sẽ có lợi cho thân đó.- Đồ tồi !Ánh rít giọng với bao dòng lệ nóng ràn rụa vì cho rằng mình bị xúc phạm.Bên ngoài hình như có ai đó vào phòng rồi tiếng hằn giọng vang lên :- Khải Hưng, con còn ngủ ư ?- Dạ !Hưng tung mền uể oải vươn vai và đưa tay che miệng ngáp lớn :- Nội không nghỉ trưa sao ? Hay tìm con có việc gì ?- À không, nội đến là để nhìn tận mắt cháu dâu mình.Hưng làm bộ lúng túng :- Ôi con sơ ý quá.
Mời nội ngồi, xin lỗi nội.
Ánh ơi...!Ánh, mau thức dậy ra mắt nội đi em.Mặc tình cho Hưng lay mạnh, Ánh vẫn cố lì vì xấu hổ và thật sự không biết phải nên làm sao, với màn kịch lố bịch khó coi này.
Hình như Khải Hưng lẫn Mai Chi toa rập nhau để biến Ánh thành trò hề không hơn không kém.- Ngồi dậy đi em.Hưng kéo mạnh cánh tay Ánh và trợn to mắt uy hiếp.
Giọng Hưng gầm gừ nho nhỏ :- Em muốn gì hả ? Ngọt ngon không chịu nghe, thích dùng thô bạo phải không ?Bà nội từ tốn nói nhỏ :- Thôi không cần đâu con ạ.
Để yên cho cháu dâu nội ngủ đi.
Lát chiều nó thức thì cả hai sang phòng bà bàn chuyện cưới xin nhé.- Vâng !Hưng cười thật tươi và nhỏm lên nói :- Để con đưa nội về phòng.- Không cần đâu, nội tự đi một mình được rồi.
À phải Hưng nè !- Dạ ! Nội dạy gì ạ ?- Dạo này cha con thế nào hả ? Nó lúc nào cũng luôn tránh mặt nội.- Chắc không phải đâu, chỉ tại ba con bận việc thôi.
Tối ba về, con sẽ nói là nội cần gặp.Nội khoát tay :- Khỏi ! Có gặp cô út con thì gọi nó vào phòng nội nhe.- Vâng.Hưng lễ phép cúi đầu như tỏ ý tiễn chân bà nhưng chợt nhớ ra điều gì nên gọi lớn :- Nội ơi !- Gì vậy con ?- Nội ngồi trở lại ghế đi, con có việc cần nói ạ.- Chuyện gì ?Bà cau mày, đôi mắt già nheo nheo sau làn kiếng lão nhìn Khải Hưng chờ đợi.Còn Nguyệt Ánh, như cảm thấy khó coi và bất tiện, nên cũng nhỏm dậy vuốt lại mái tóc rối bời vì giãy dụa.
Liếc nhìn Khải Hưng với đôi mắt sắc hơn dao, Ánh ngập ngừng lúng túng :- Con ..
chào nội.Bà cười rạng rỡ :- Ồ, cám ơn con.
Khải Hưng có nói với bà là con đang có mang thai phải không ? Cứ nằm nghỉ đi, thời kỳ thai nghén lần đầu khó chịu và uể oải lắm.
Nội không chấp nhất đâu, khỏi lo thất lễ.Ánh sững sốt :- Thưa nội...!con...- Thôi ! Không cần thanh minh.
Cuối tuần này là lễ cưới tụi con đó.
Nội đặt tiệc và phát thiệp mời cả rồi.Bà lại thở trút ra hơi dài như nhẹ gánh lo toan :- Cuối cùng rồi nội cũng đạt được tâm nguyện là được nhìn Khải Hưng tròn duyên nợ.
Bây giờ nếu có chết, nội cũng rất vui lòng bởi không còn vướng bận điều gì cả ở cõi đời này.Bà ngã người ra ghế cười toại nguyện.
Hơi thở già nua chợt run rẩy gấp rút, nét mặt nhợt nhạt xanh xám, khiến Khải Hưng lo âu bối rối bước nhanh tới đỡ lấy bà, hỏi dồn :- Nội, nội ơi, con gọi bác sĩ nhé.Bà cố cười gượng gạo héo úa :- Không cần đâu con.
Tại nội vui quá thôi, chẳng hề có gì đâu, con an tâm đi.
Bà già này làm sao chết khi chưa tận mặt nhìn ngày thanh thản của cháu nội đích tôn mình chứ.Bà đưa tay run rẩy vì mệt vuốt lấy ngực mình hổn hển thở.- Nội ơi, xin đừng làm con sợ.
Mời bác sĩ đến vẫn hơn.
Hay là để con điện thoại nói với ba.Bà lắc nhẹ đầu rồi nhẹ vẫy gọi :- Khỏi.
Nguyệt Ánh, con sang đây với bà nào.Ánh lấm lét và hướng ánh mắt trách móc giận dữ không đồng tình về phía Khải Hưng một cách kín đáo, rồi nhẹ nhàng bước đến bên bà nội.
Bởi vì qua sự việc chứng kiến tai nghe mắt thấy ở đây, có lẽ phần nào Ánh đã đoán được vấn đề cốt loi cuả mọi việc.Ánh dịu dàng nói :- Dạ, con đây ạ.
Nội mệt hãy nghỉ ngơi, sức khỏe là quan trọng, tụi con tự lo liệu được rồi.
Để nội lao tâm tổn sức, thật sự con thấy mình có lỗi lớn.- Ôi cháu tôi.Bà cười rạng rỡ, nồng ấm yêu thương vuốt ve đôi bàn tay Nguyệt Ánh.
Đôi mắt già ngap ngời sáng :- Con ngoan hiền quá.
Nói năng lại lễ phép từ tốn, chả trách Khải Hưng đem lòng tơ tưởng tha thiết đến cháu.
Con gái không cha mẹ mà được thế này, đó là một điều quá tốt.
Nội mừng cho duyên nợ hai con.
Khải Hưng, con qua bên này đứng gần Nguyệt Ánh để ta ngắm xem các con phải xứng đôi không nào.Ánh từ chối nhanh :- Dạ, khỏi nội ơi.- Đâu được con, nội rất muốn nhìn thử.Giọng Khải Hưng rất nhỏ :- Ánh ơi, tôi van xin em.
Hãy để nội tôi vui lòng, bà đang bệnh rất nặng đó.Ánh hậm hực :- Anh thật quá đáng.- Xong mọi việc rồi, có quỳ dưới chân cô để tạ lỗi, tôi cũng cam tâm.Hưng bi lụy đau xót đưa ánh mắt khẩn cầu van nài nhìn cô khiến Nguyệt Ánh không tài nào từ chối được.
Cô lặng lẽ để yên cánh tay Hưng tình tứ đặt trên vai mình.Bà nội gật đầu hài lòng với nụ cười rạng rỡ trên đôi môi héo úa vì tuổi đời và bệnh tật.
Loay xoay, mày mò lục túi áo, rồi tới thắt lưng, bà lôi ra một cái hộp nữ trang khá lớn, để vào bên tay của Nguyệt Ánh.
Bà dặn dò cẩn thận như lời trăn trối của người biết chắc chắn một ngày không xa lắm mình sẽ từ giã cõi đời về với lòng đất lạnh :- Đây là món vật gia bảo nội cất giữ hết cuộc đời mình, giờ bà cho con, Ánh a.Ánh rút nhanh tay lại :- Không ! Con không dám nhận.- Tại sao thế chứ ? Con đã là người nhà rồi kia mà.
Hay có gì uẩn khúc khiến con chưa thật bằng lòng ?Hưng vội vã khỏa lấp :- Dạ đâu có gì.
Tính NA là vậy đó nội ơi.
Cô ấy ngại nhận đồ tặng của người khác lắm.
Nhất là vòng vàng chuỗi hạt quí.
Ánh sợ người ta hiểu sai mà khi dễ, lòng tự trọng của Ánh rất cao.Nét mặt bà như giãn ra :- À ra thế.
Con yên tâm đi cháu dâu của ta.
Coi như đây là món vật đính hôn.
Con cứ nhận, chẳng ai dám khinh khi cả.
Vả lại ở trong g/d nội, nếu ai có được vật này thì coi như đủ đầy quyền hạn thay thế nội để tham gia hoặc bác bỏ vấn đề nếu thấy không cần thiết.Ánh cố thoái thác :- Nội ơi, như thế này thì con càng không dám nhận.
Xin lỗi nội, vì trách nhiệm này, con nghĩ mình gánh không nổi.
Còn nữa, bản thân con lại quá nhỏ, không tài không đức, sợ làm nội sẽ thất vọng.- Con nói được lời lẽ này là tốt rồi.
Thôi, không bàn cãi nữa, cứ cất lấy cho nội vui.
Đám cưới xong, hai con sẽ được hưởng và tự do rút lấy phần tài sản dành cho mình.
Khải Hưng ! Con điện thoại mời luật sư Thuận đến gặp nội nhé.- Vâng !Hưng cúi đầu lễ phép cũng vừa lúc đó Mai Chi hùng hổ bước vào đảo nhanh đôi mắt sắc và liếc xéo Nguyệt Ánh với cái nhếch mép khinh bỉ nói lớn :- Mẹ làm thế là ý gì chứ ? Chưa chi đã mời luật sư tới.
Bà đừng để cho tôi nhắc chuyện gia phả và di chúc đó.- Cô không được lớn tiếng với nội.Mai Chi nhìn xoáy vào Khải Hưng và bĩu môi dài giọng :- Mày biết gì mà xen vào.
Mày tưởng mình là ai hả, gạt người nhưng không thể nào gạt được mình đâu.
Tóm lại một câu, mẹ già cả rồi nên luôn hồ đồ.
Con nhỏ này thật sự nó không là gì của Khải Hưng cả, nói chi yêu, rồi làm vợ, có thai...!Mọi thứ đều là lừa gạt trắng trợn mẹ đó.
Tin cha con nó, có ngày chết không kịp ngáp.
Nè Khải Hưng, mày nói đi, tao nói đúng không vậy ?.