Trung ngồi phịch xuống ghế ôm lấy đầu.
Có một cái gì đó hụt hẫng tưng tức rất khó tả.
Tâm trạng rối bù, Trung ngồi đó như thể đã hóa thành đá từ lúc nào.
Anh không cam tâm chấp nhận Ánh có chồng.
Lại càng không thể để lần thứ hai trong đời, tình yêu đôi lứa vuột khỏi tầm tay mình lần nữa.Ngã đầu ra ghế với đôi mắt nhắm nghiền lo âu, Trung nghe nỗi đau thấm dần trong trái tim sầu muộn.
Thời gian lại lặng lẽ trôi, trôi mãi, không biết đã qua đi bao nhiêu giây phút.
Tâm tư như định tĩnh đôi phần, Trung bật dậy đi vội lên thang lầu và chợt tần ngần do dự đứng chôn chân mãi một chỗ nơi cửa phòng Nguyệt Ánh.
Bàn tay đưa lên định gõ cửa, nhưng lại rụt rè, rút lại.
Cứ như thế, lập đi lập lại ít nhất cũng hàng chục lần, vẫn không tài nào thực hiện được ý định.Cuối cùng Trung thở dài tựa hẳn người vào ban công dõi nhìn màn đêm bắt đầu phủ trùm lên vạn vật một màu tím lịm thẫm buồn đến tê tại.- Trời ạ !Ánh kêu rú lên và hốt hoảng buông rơi chậu hoa nở về đêm xuống gạch, vội vã choàng đôi tay ôm ngực thở hổn hển.
Cô mở to đôi mắt hết cỡ nhìn Thái Trung :- Anh làm gì đứng lù lù một đống trông thấy phát sợ vậy ? Muốn nhát chết tôi hả ? Làm ơn đi nơi khác dùm cho.- Cô ..
đủ rồi đó.Trung cau mày khó chịu.
Lời lẽ ấm nồng chưa kịp thoát khỏi bờ môi giờ vụt biến nhanh như làn gió nhẹ.- Nhà tôi, tôi muốn đứng đâu tùy ý.
Cô lấy quyền gì mà xua đuổi lại lớn tiếng la hét chứ ? Thật quá đáng.- Anh mới là quá đáng.
Sao không giỏi về phòng mình để tự do tha hồ đứng tới sáng.
Đêm xuống ban công vắng lặng lại tối âm u, không chịu mở đèn thử hỏi làm sao tôi chẳng sợ chứ.- Đúng là miệng hùm gan thỏ.- Kệ tôi !Nói xong Ánh đẩy mạnh cánh cửa để vào phòng nhưng do trời tối, lại vội vã bước lên vũng sình nhầy đổ bể khi nãy của chậu hoa, nên cô chới với loạng choạng chực bổ nhào.- Á...Ánh kêu lên, tin chắc mình sẽ nằm dài xuống nền gạch hoa.
Nhưng kỳ lạ và êm ái như thế nào đây, khi cô hoàn hồn mở mắt, thì ra mình đang nép sát vào bộ ngực vững vàng khỏe mạnh của Thái Trung.Vòng tay rắn rỏi khép kín đầy thân yêu và hơi thở thật ấm đang ve vuốt trên sóng mắt cô.
Thái Trung cúi xuống nhẹ nhàng tìm môi Ánh.
Đôi bờ môi vừa chạm vào nhau, thì cũng là lúc cô né đầu lẩn tránh, và đẩy mạnh người anh để thoát khỏi vòng tay trói buộc.Trung sững sờ :- Nguyệt Ánh !Ánh gằn giọng :- Anh khinh tôi ấy à ?Giọng Thái Trung đầy tha thiết :- Ánh ơi...!anh- Thôi, không nói nhiều lời nữa.
Làm ơn tránh xa tôi đi !Nói xong cô đi nhanh vào phòng và thản nhiên đóng sầm cửa lại, bỏ ngoài hiên một Thái Trung với cõi lòng xót xa, tê dại.Kiều Hạnh vỗ nhẹ vai "Trinh Sầu", chỉ tay cuối phòng khách, nơi đó Thái Trung ngồi trầm tư bên ly cà phê đen và điếu thuốc cháy dỏ.
Anh để mặc cho làn khói nhẹ bay và tan nhanh vào không gian ồn ào huyên náo của buổi tiệc cưới.Trinh Phương lên tiếng, kèm theo tiếng thở dài :- Kể cũng tội ! Không ngờ chỉ mấy ngày thôi mà thay đổi tất cả.
Thế mới biết, vòng xoay cuộc đời thô bạo đến thế nào.Hạnh kêu lên :- Con khỉ ! Nói y như một triết gia ấy.
Hai tụi nó yêu nhau thì tổ chức đám cưới, có gì đáng ngờ với không.Tuyết Trinh trầm ngâm nhận xét :- Nói thật nha, tao vẫn thấy có điều gì đó khó nói lắm.
Hình như vẻ mặt của Hưng thâm trầm thế nào ấy.
Thỉnh thoảng Hưng cứ liếc xéo về phía Thái Trung.- Bậy bạ, tao không thấy gì khác cả.Hạnh gạt ngang rồi nhìn quanh :- Ủa, nhỏ Thu Hà đâu rồi, bộ không tới dự à ?- Có ! Tao mới thấy nó chụp ảnh với cô dâu chú rể đây mà.
- Phương cũng dáo dác tìm - Nhưng xem ra nó buồn nhiều lắm.Trinh xen vào :- Xấu hổ thì có.
Bạn bè thân thiết bao lâu nay, chỉ vì chút lợi nhuận đã ra tay hại nhau.
Cũng may còn cơ hội kịp cứu vãn, nếu không, tao nghĩ cả đời này Thu Hà cũng chẳng thể nào quên được sự ám ảnh khi Ánh có cớ sự gì quá đáng.- Thôi mà, làm ơn cho tao xin, qua được hãy cho qua luôn đi, nhắc lại hoài kỳ lắm.
Xem ra Hà có nỗi khổ đó.Phương chu môi hỏi và nói luôn với vẻ rành rọt :- Sao Hạnh biết ? Theo ta thì khổ vì không ngoài một chữ "yêu".- Ý Phương nói là Hà yêu Trung ?Tuyết Trinh nhỏ giọng :- Đây chỉ mới là nghi vấn của mình thôi, vả lại chuyện riêng tư của người ta, mình cần phải hết sức tế nhị.Trinh Phương gạt ngang :- Ai biểu nó ngu thì ráng chịu.
Hết người để y yêu sao, cứ dè chỗ thân quen để nhung nhớ.- Nè ! Làm gì tụm lại đây to nhỏ vậy các cô nương ?Ánh cười thật tươi như nụ hoa hàm tiếu trong bộ áo cưới lộng lẫy kiêu sa bước tới choàng tay qua vai các bạn thân ái :- Vào đi chứ, bộ không muốn nhập tiệc à ?Trinh sầu cười và háy nhẹ mắt :- Tự nhiên thấy mi làm cô dâu xinh như mộng, ta thấy no ngang, hết muốn ăn luôn.
Có chồng đẹp trai, giàu có, đâu phải ai cũng được.
Ê, nói thật nha, ta đang ghen nè.Trinh lại làm bộ nhắm nghiền mắt :- Cứ tưởng tượng đêm tân hôn, ôi tuyệt vời thế nào ấy phải không ? Chàng kề má nàng ..
ai cha...Trinh xuýt xoa làm cả bọn bật cười vui nhộn nhưng Ánh thì đỏ mặt e thẹn, bởi vừa bắt gặp ánh mắt Khải Hưng long lanh niềm vui sướng.Tự nhiên cô cảm thấy lo sợ, một nỗi sợ hãi vu vơ từ đâu đổ ập tới khiến đầu óc cô choáng váng đến loạng choạng chực ngã.- Coi chừng.Thái Trung hốt hoảng bật nhanh tới đỡ lấy bờ vai của Nguyệt Ánh.- Cám ơn nhiều.Hưng xen vào ôm gọn Ánh trong đôi tay của mình và ân cần âu yếm chậm nhẹ những giọt mồ hôi túa ra nơi trán cô.
Hưng hỏi nhỏ :- Em không sao chứ ?- Không ! Không có gì !Ánh lách người, cố thoát khỏi cử chỉ thân mật ấy khiến Khải Hưng sa sầm nét mặt, phật ý thấy rõ, nhưng cố dịu giọng :- Em sao vậy, hay giận anh điều chi ?Ánh cười thật đẹp với Khải Hưng :- Đâu có, ai dám giận chồng mình.Cô dài giọng nũng nịu cố ý cho Thái Trung nghe rõ :- Giận anh, em ở giá tới già đâu à ? Có người còn nói, chẳng có ma nào chịu thương em đó, nói chi là cưới hỏi.Hưng âu yếm hỏi :- Ai ngu xuẩn thế hả em ? Tên điên ấy chắc chắn bị chột mắt nên chẳng nhìn rõ dáng em yêu kiều đến thế nào thôi, phải không các quí cô nương ?Trinh sầu hưởng ứng ngay lập tức :- Đúng vậy.
Người đẹp trong tranh của cả nhóm, ai mà dám chê bai chứ.
Nhìn Ánh, ta còn mê mệt huống hồ chi con trai.- Xạo.Ánh vuốt mạnh mũi bạn cười thật tự nhiên, nhưng mắt thì liếc xéo về phía Thái Trung đang trầm tư bên điếu thuốc.Chợt Thu Hà từ đâu đi tới diêm dúa như một bà hoàng với cái áo dây để trần cả một bộ ngực và khoảng lưng trắng ngần gợi cảm màu sữa đục.
Cô ngẩn cao mặt không nhìn ai trong nhóm ngũ long, chỉ hướng mắt vào Thái Trung dài giọng nũng nịu :- Em đợi anh quá trời, sao đứng mãi ở đây vậy ? Tiệc đã tàn, mình về để người ta còn nhập phòng tân hôn nữa.
Đi anh.Hà thản nhiên kéo tay TT thân thiện, làm cả bọn há hốc mồm nhìn sững, nhất là Nguyệt Ánh.Trung gỡ nhẹ vòng tay Hà :- Xin lỗi, làm ơn để tôi yên và đừng lôi kéo thế này nữa.Hà lì lợm đến trơ trẽn :- Nhưng phần em thì không thể được.
Em lỡ nhận lời hứa với người ta là sẽ săn sóc anh.Trinh sầu xen vào, dài giọng :- Thôi đi mà, về hay ở là tùy anh ấy, nếu mày bận thì cứ về trước đi, để TT ở đây tụi tao lo dùm, bảo đảm không mất tí thịt nào cả.Hạnh cũng lên tiếng :- Phải ! Đám cưới em gái mà, phải để anh ấy trọn vui chứ.Trinh Phương chanh chua bốp chát :- Làm anh mà bỏ về như vậy, coi sao được.
Vả lại, mày đâu là gì của ảnh, cho nên không có lý do nào anh Trung phải nghe theo lời của mày.Quay sang Trung, Trinh Phương tiếp :- Thái Trung ! Anh ở lại đây đi, lát tan tiệc, theo bọn em đi hát karaoke cho vui.- Ờ cũng được.Trung gật mạnh đầu để xua tan nỗi buồn, vì anh không muốn làm kẻ bại trận trong mắt Khải Hưng và Nguyệt Ánh.
Còn đi với Thu Hà thì anh lại không hề muốn.
Bởi đằng sau cô, luôn có mặt Mai Chi.
Một người con gái mà Trung chẳng thấy thân thiện tí nào.
Trung lên tiếng giục :- Nào, đi liền bây giờ chưa các cô ?- Thì đi !Hạnh quay lại nhìn Nguyệt Ánh, vòng tay thi lễ một cách rất khôi hài :- Vậy ta xin tạm biệt đôi tân nương tân lang mà lui bước nhé.
Chúc hai vị một đêm...!tuyệt vời.- Con quỷ !Ánh đỏ mặt đập mạnh vai bạn, rồi nói nhỏ vào tai Hạnh điều gì đó, chỉ thấy cô cứ gật mãi đầu.- Ê ! Không được chơi kiểu thầm thì đó nhen.Trinh Phương nhào tới tinh nghịch kê sát tai nghe ngóng.
Nhưng lập tức sụ xuống vì câu chuyện to nhỏ đã kết thúc.Hạnh hí hửng ra mặt, dang rộng đôi tay ôm lấy vai Trinh sầu và Phương :- Lát tao nói lại cho nghe.- Cũng được, giờ thì đi.
- Trinh sầu vẫy tay - Tạm biệt nhé Nguyệt Ánh, Khải Hưng !Hưng đon đả :- Ừ ! Đi vui đấy nhé.- Tất nhiên, ai ngu để thiệt thòi khi hai tụi mi hưởng mật ngọt chứ.Trinh Phương háy mắt cùng hai bạn rồi đi ra cửa.
Theo sau là Thái Trung với hai tay sọt túi quần lầm lũi, cam tâm.- Thu Hà, sao mày không cùng đi ? - Ánh cau mày hỏi.Hà ngồi ngay xuống ghế :- Tao có chút việc nên ở lại.- Với tao ?- Ừ !- Vậy nói đi.Hà yêu cầu :- Khải Hưng, anh cho tụi này tâm sự một mình được không ? Dù gì thì ván cũng đóng thuyền rồi ..
anh còn sợ chi nữa ?Hưng nhún vai :- Sao Hà nói vậy chứ ? Bọn này cưới nhau là do đôi bên tự nguyện, tôi chẳng có gì phải sợ cả.Hà nhướng cao mày:- Thật không ? Dấu người, gạt người, nhưng không thể nào gạt được lương tâm đâu.
Đừng nên để tôi nhắc mới chịu nhớ đó.Hưng cau có, sa sầm mặt :- Cám ơn.
Hà cũng nên biết chớ, hôm nay là ngày gì của tụi này rồi.- Dĩ nhiên, bởi thế tôi mới cần nói cho Nguyệt Ánh nghe mọi sự, chẳng lý nào không được ?Hưng gắt gỏng hỏi :- Thật ra Hà muốn gì ?Hà vênh váo :- Nếu muốn người ta không biết trừ khi mình đừng có làm.
Chuyện của Hưng...!tự mình rõ hơn ai hết.Ánh tảng lờ :- Thôi, không nói nữa.
Tôi mệt quá rồi, chẳng thiết nghe gì thêm.
Khải Hưng, mình về phòng đi.Nói xong Ánh quay bước mà không buồn chào Thu Hà lấy một tiếng.
Thật ra bây giờ cô cũng chẳng hiểu được tâm trạng của mình như thế nào.
Có một chút hối hận xen vào lòng và Ánh đã tự giận sự ngổ ngáo trẻ con của mình.
Cô tự sỉ vã cái quyết định vội vàng ngu xuẩn khi chịu nhận lời làm vợ Hưng.
Để bây giờ nhìn Thái Trung quay đi cam chịu, nhẫn nhục, lòng dạ Ánh cứ rưng rức thế nào ấy.
Nửa xót xa, nửa hài lòng tự đắc.
Tình cảm trong Ánh rối rắm, khó xử thế nào ấy.
Cô chọc tức để đọa đày TT cho bỏ ghét, nhưng khi làm rồi lại lo sợ hậu quả.
Bất giác Ánh thở dài muốn khóc.- Ánh ! - Hưng gọi nhỏ thật ấm.- Gì ?- Thay áo quần đi rồi ngủ, ngồi hoài làm gì, không mệt à ?Ánh bướng bỉnh :- Không ! Hưng ngủ trước đi, chờ làm gì.- Nói thế đâu có được, một lát nội tới đây , kẻ ngủ, người ngồi, nội sinh nghi thì khổ.
Còn có Mai Chi nữa, suốt buổi tiệc không rời mắt khỏi tụi mình, bây giờ lại thêm Thu Hà.
Thật sự anh lo lắm.Hưng thở hắt ra và Ánh cúi gầm mặt chịu đựng cái nhìn lạ lẫm khẳng khái nào đó của anh, khá lâu mới ngẩng lên :- Lúc nãy nhỏ Hà muốn nói gì vậy ?- Anh không biết.- Xạo ! Không muốn nói thì thôi, tôi cũng không thèm nghe.Ánh đi vội vào phòng tắm, nước mát phần nào đã xua bớt mệt nhọc và căng thẳng trong đầu cô.
Nhưng sao ánh mắt Khải Hưng vẫn đeo bám làm Ánh rùn mình và lo sợ không dám bước trở ra đối mặt.Tần ngần khá lâu, cuối cùng rồi Ánh cũng phải rời phòng tắm trở lại giường ngủ.
Cô e dè nhìn KH nằm trong tư thế thật thoải mái với bộ pyjama.Ánh nhăn mặt gọi :- Hưng !- Gì ?- Bộ tính ngủ ở đây à ? Đừng quên nói gì đó nha.Hưng nhỏm lên cười nhẹ :- Nhớ chứ, quân tử nhất ngôn mà.- Vậy sao không xuống gạch mà nằm ?- Ngay bây giờ sao ?- Còn chờ tới bao giờ ? Ánh còn phải ngủ nữa.Hưng buồn hiu hắt, lôi cái gối để phịch xuống nền gạch.Ánh ném về phía góc phòng cái chăn :- Nè cầm lấy.
Trải lót lưng đi, để lạnh lắm.- Cám ơn.
Nhưng giá được ngủ trên giường thì ngon hơn nhiềuÁnh nói nhanh :- Được thôi, mình đổi chỗ có gì đâu.- Thôi đừng.Hưng ngăn lại và thở dài đi về vị trí của mình.
Trăn trở mãi vẫn không tài nào ngủ được, chẳng biết vì không quen ngủ "bụi" hay vì lòng dạ cứ nao nao cảm giác lạ.
Cả căn nhà như chìm sâu vào đêm đen tĩnh mịch.
Ngọn đèn nê ong sáng lòa chan hòa được thay thế màu hồng nhạt êm đềm của đêm tân hôn.
Nhưng dâu, rể, mỗi người đều nằm co ro riêng rẻ, kẻ trên giường, người dưới gạch.Chợt Hưng nhỏm nhanh dậy, ào tới giường, ôm chầm lấy Nguyệt Ánh.- Nè, Hưng làm gì vậy ?Ánh hoảng hốt kêu lên, nhưng đã bị anh bịt chặt bằng nụ hôn.- Im đi, nội và cô Mai Chi tới kìa, ráng chịu một chút đi cưng.Hưng thì thầm và ôm cứng lấy Ánh.Ánh vùng vẫy phản đối :- Nè Hưng, Hưng ơi ..
sao lại thế được chứ ?Hưng thều thào nói :- Ánh ơi, anh yêu em.
Anh không thể cưỡng lại lòng mình, anh xin em...- Không ! Không được đâu Khải Hưng.
Anh không được quên lời đã hứa đó, nếu không tôi la lên bây giờ.Hưng bật cười :- La ư ? Em thích thì cứ la đi cưng à.
Anh đâu có sợ ai.
Mình cưới nhau rồi đó, danh chánh ngôn thuận rồi còn gì.Ánh chới với :- Thì ra anh gạt tôi.
Khải Hưng, anh hành động như thế là hèn hạ lắm.- Phải, cũng chỉ vì quá yêu em nên anh mới buộc làm như vậy.
Ngoan đi cưng, để anh yêu ..Ánh rên rỉ giãy dủa cào cấu nhưng không thể thoát khỏi bàn tay kẻ phàm phu tục tử...°Mai Chi cười cợt, nhìn vẻ ủ rũ buồn của Nguyệt Ánh :- Sao thế cô cháu dâu ? Đang hối hận à ? Lỡ rồi, ván đã đóng thuyền, biết sao được.Ánh lặng lẽ như cái bóng cúi gầm mặt không nói lời nào.
Có lẽ trong cô, lần ngu xuẩn cả tin này đã làm Nguyệt Ánh nhìn đời với đôi mắt khác.
Mọi thứ đều u ám thảm buồn, với bao nỗi cay đắng xót xa và tê tái.Hơn tuần lễ rồi, Ánh âm thầm sống trong triền miên đau khổ, khóc dở chết dở, chẳng biết trách cứ ai bởi sự ngu muội dại dột của mình.Chi cười nửa miệng, chéo đôi chân thon dài đài cát :- Thật ra cô quá ngây thơ và càng sai lầm hơn khi không chịu kiên nhẫn để nghe lời Thu Hà nói hết.
Tuy lúc đó biết được hơi muộn màng, nhưng vẫn còn kịp chán phải không ?Ánh bịt chặt đôi tai, nước mắt chảy quanh mi :- Thôi thôi, xin đừng nói nữa.
Tôi van xin các người, làm ơn để tôi yên.Mai Chi đập mạnh tay xuống bàn, hậm hực :- Còn lâu, tao đã cảnh cáo mày rồi mà, mẹ con mày nhất định phải trả món nợ máu ngày xưa.Ánh rên rỉ đau khổ :- Thật ra các người là ai ? Tôi làm nên tội tình gì, tại sao cứ theo ám tôi mãi.
Tôi lầm tin, không than vãn, oán hận thì có sự gì lại mãi đay nghiến tôi.
Tôi chịu đựng hết nổi rồi.
Ông trời ơi, sao không để tôi chết quách đi để chuộc lại sai lầm tự mình tạo nên.
Có lẽ như thế, tôi sẽ vui hơn cuộc sống này.- Hừ ! Thật quá đáng !Khải Hưng lên tiếng khi bước vào cửa với vẻ mặt ánh lên nổi tức giận :- Nè, có phải cô đang oán trách, sỉ vã tôi không Nguyệt Ánh?- Phải, thì sao chứ ? Bởi vì anh đáng được hưởng những lời lẽ ấy.
Tự biết rồi, hỏi tôi làm gì ?Ánh đột ngột đanh giọng và đưa tay quẹt ngang mí mắt, lau khô ngấn lệ một cách dứt khoát.
Cô nhìn xoáy vào Khải Hưng một cách ghê sợ khinh khi không cần che dấu.
Trong đôi mắt cô, người con trai trước mắt còn xấu xa bởi bao mưu mô gian xảo, lọc lừa.Mai Chi cười nửa miệng, thản nhiên gác mặt lên vai Hưng và choàng tay ôm lấy anh tình tứ :- Đó, em nói có sai đâu hả anh yêu ? Cô vợ bé bỏng của anh vừa khờ khạo, lại vừa đần độn lẫn ngang bướng khó ai bì, vậy mà không chịu tin.Hưng cau mày gắt gỏng và thô bạo đẩy mạnh Mai Chi đứng ra xa :- Nè, nói ít lại một chút, không ai nghĩ em câm đâu.
Ở đây là phòng khách đấy, tề chỉnh lại một chút đi để khỏi khó coi hơn.Chi dài giọng :- Xí, sợ gì chứ ? Nó đâu yêu anh mà đến nổi ghen.
Thật ra trong trái tim nó đã đầy ắp hình bóng Thái Trung rồi.
Làm gì còn chỗ dành cho anh.
Càng nghĩ em thấy mình càng ngu dại, giúp anh đạt mục đích, toại nguyện như ý rồi, thì bản thân lại mất mát quá nhiều.Hưng nạt lớn :- Thôi đi bà.
Tôi sợ bà quá, làm ơn biến ngay dùm.- Thì chi tiền đi.
Bánh ít đi bánh qui lại, như thế mới gọi là sòng phẳng chứ.- Trong đời bà, bộ chỉ moi tiền là quan trọng hết à ?- Dĩ nhiên ! Không có nó sống sao nổi.
Vả lại anh biết rồi đó, em còn nuôi con mọn và bà già tuổi cao sức yếu nữa.Giọng Mai Chi kể lễ, rỉ rả càng khiến cho Khải Hưng khó chịu.
Móc ví lôi ra một cọc giấy lai 50 nghìn đồng, anh ném lên bàn :- Làm ơn cầm lấy rồi biến đi cho rảnh mắt.
Còn nữa, biết điều thì từ nay trở đi, không được bén mãng tới đây nghe chưa ?Mai Chi dài giọng, cầm lấy tiền thản nhiên đếm :- Làm gì dữ vậy không biết.
Có bây nhiêu thôi sao ?- Vậy chứ cô muốn bao nhiêu ?Chi dí dí cọc tiền vào mặt Hưng :- Chưa đủ hợp đồng đấy nhé anh bạn.
Thêm đi !- Hết rồi.- Thật sao ? Nè, sòng phẳng thì hơn đó, em không dư thời gian đùa đâu.
Tôi và mẹ cùng thủ hai vai diễn xuất sắc để có kết cuộc đẹp ngoài mong đợi này rồi, xén bớt khó chịu lắm.- Thôi được, tạm thời cầm lấy bấy nhiêu đó đi, mai mốt đưa tiếp, được chưa ?- Nói là phải giữ lời đó.Chi cho tiền vào ví, rồi ngúng nguẩy trên đôi giày cao gót, đi tới vỗ nhẹ vai Nguyệt Ánh đang nhìn sững vào nơi nào đó :- Chị về đây em gái khờ khạo đáng thương và tội nghiệp.
Thật ra làm người, mình tin mình còn không nổi, nói chi tin người ta.
Bây giờ trả giá đắt bằng cả cuộc đời rồi, có hối cũng đã muộn.
Thôi thì ráng mà ngoan ngoãn làm vợ hiền cho anh Hưng cưng nhiều nhé.Hưng nhắc nhở :- Nói xong chưa vậy, làm ơn biến dùm, lải nhải hoài chán quá.- Biết rồi, làm gì đuổi như đuổi tà ma vậy anh ? Suy cho cùng, mình cũng già nhân ngãi non vợ chồng rồi còn gì.
Bây giờ có mới nới cũ, buồn thật, đời đúng là bạc bẽo hơn vôi.- Đủ rồi, cô mau rời khỏi đi.- Về thì về.Chi hôn thật ngọt lên má Khải Hưng :- Chừng nào gặp lại đây ? Dù ít hay nhiều, em vẫn còn yêu anh lắm.
Nhớ đừng quên em nhe.Hưng uể oải và đẩy nhẹ Mai Chi, cằn nhằn :- Nói nhiều quá, y như mấy mụ chợ trời lắm chuyện.- Thôi mà cưng, đừng có giận em đấy.Chi cười lả lơi và thản nhiên vòng tay qua cổ Khải Hưng như vòi bạch tuộc, cúi sát mặt, áp vào má anh tình tứ nói :- Hôn em đi ! "Mở hàng" tối nay cho đắt khách.- Thiệt là...Hưng chặc lưỡi và hôn lên má Mai Chi :- Xong rồi đó, về đi cho.Chi đi ra cửa, không quên ném lại cho Nguyệt Ánh một cái cười đắc ý ..