Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Cưng Chiều


Đưa ra điều kiện quá khó cũng không có tác dụng gì, biện pháp hiện tại tốt nhất là Túc Lê có thể ở chung hòa bình với Phong yêu, huống hồ cậu cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, nhờ chuyện này cậu có thể thăm dò từ chỗ Phong yêu cũng được.

“Thời gian trị thương thì…”Túc Lê có hơi khó xử khi quyết định chuyện này: “Ông cố gắng chờ cha tôi ngủ rồi hãy qua đây.”

Phong yêu ngập ngừng, dựa vào trình độ trận pháp của nhà họ Túc, lần sau gã chưa chắc đã thoát được tai mắt của Túc Thanh Phong, nhưng gã vẫn nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Cố gắng hết sức? Túc Lê có hơi ngờ vực, chẳng lẽ Phong yêu có chuyện khác cần làm sao?

Thôi được rồi, chuyện này không phải chuyện cậu cần quan tâm.

Phong yêu thấy Túc Lê không nhắc đến yêu cầu nào khác nữa, gã yên lặng một hồi rồi niệm pháp quyết khế ước, chăm chú lập lời thề.

Lời thề với trời là quy tắc cơ bản nhất khi Yêu tộc thực hiện khế ước, điều này cũng có nghĩa là hai bên không được quy phạm đước định được lập ra.


Túc Lê thấy thế thì cũng đưa ra lời thề với trời.

Phong yêu nói: “Điều kiện hai bên đưa ra không bình đẳng, nhóc chữa trị cho ta, ngoại trừ việc ta đồng ý điều kiện của nhóc thì trong khoảng thời gian này ta sẽ bảo vệ sự an toàn của nhóc.”

Túc Lê cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì cả, cậu có hơi mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhung mảnh vỡ của Phong yêu.

Túc Lê hỏi: “Ông có mang theo mảnh vỡ chứa thần lực của phượng hoàng không?

Phong yêu nghe vậy thì đưa tay ra, mảnh vỡ nằm trong lòng bàn tay của gã.

Lần này Túc Lê không chạm vào mảnh vỡ mà cẩn thận quan sát hoa văn trên bề mặt nó, càng nhìn càng cậu cảm thấy quen thuộc, như thể đã nhìn thấy qua ở đâu rồi…

Chỉ là trong nhất thời cậu không nghĩ ra được.

Nếu thứ này chứa thần lực của Túc Lê thì hẳn đây là món đồ còn sót lại trong lần độ kiếp của cậu.

Khoan đã, có lẽ thế giới hiện tại này…

Phong yêu cảm thấy con non có hứng thú với mảnh vỡ, hỏi: “Nhóc có muốn thử lại không?”

Ý Phong yêu là để cậu chạm vào mảnh vỡ.

Túc Lê lắc đầu: “Làm vậy không tốt lắm, sẽ khiến những người khác chú ý.


ông lấy thứ này ở đâu?”

“Thứ này ta nhặt được ở phong ấn cổ xưa trên núi Tức Linh, đây có lẽ là đồ được lưu truyền từ thời kỳ thượng cổ đến nay, thần lực từ nó có thể khiến tu vi của ta phát triển.” Phong yêu giải thích nói: “Nếu nhóc không nói thì ta cũng không đây là thần lực của phượng hoàng.”

Phượng hoàng đã biến mất khỏi thế gian này rất rất lâu rồi, lần cuối cùng nghe thấy cái tên phượng hoàng này chắc là giai đoạn cuối thời kỳ thượng cổ.

Bây giờ đã mấy triệu năm trôi qua, Phong yêu không ngờ một mảnh vỡ mà gã tiện tay nhặt được trên núi lại là thứ phượng hoàng lưu lại.

Phong yêu không ở lại trong phòng lâu mà nhanh chóng rời đi.

Gần như giây trước gã vừa đi thì giây sau cha Túc đã đẩy cửa tiến vào xem tình hình.

Ông đứng yên bên cạnh giường con trai một lúc lâu rồi lại tới bên cửa sổ quan sát.

Túc Lê vừa chữa trị một vết thương nhỏ cho Phong yêu xong nên mỏi mệt khó đỡ nổi, dường như linh lực trong cơ thể cậu đã cạn kiệt.

Cậu nghĩ bụng chắc lúc rời đi Phong yêu không để lại dấu vết kỳ quái gì đâu nhỉ, sau đó mệt quá nên ngủ mất tiêu.


Hôm sau, cậu bị tiếng khóc rống của em trai Túc Minh đánh thức.

Cậu vừa tỉnh lại chưa được bao lâu đã thấy cha Túc thận trọng hé cửa ra nhìn rồi bước vào.

“Bé con tỉnh rồi à?” Cha Túc đi tới, bế cậu lên: “Có đói bụng không?”

Túc Lê thật sự đói bụng nên khẽ gật đầu.

Cha Túc thấy cậu đáp lại thì hào hứng nói: “Đói bụng thì cứ nói với cha, bác Bạch nói tạm thời con có thể ăn thêm một vài thứ rồi.

Chờ đến trưa cha tan làm về thì sẽ nấu cơm cho con nhé, có được không nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận