Bệnh kiều vương gia

Doãn Nặc chỉ muốn nhanh chân rời khỏi tên biến thái kia, rời khỏi nơi này.
 
Ông trời ơi, người đang đùa ta sao? Để cho ta sống lại một lần, còn gặp lại người kia, không nên đùa giỡn người khác như vậy chứ!
 
Còn chưa chạy được xa mấy, đột nhiên thân thể bay lên không, thân eo bị người ta kẹp ở dưới nách xách đi, mặc nàng hết đá rồi cắn cũng không có phản ứng, cứng rắn như tường thành.
 
Thân eo vừa được cánh tay sắt kia thả xuống, ngã vào trong ao sen, từ nhỏ Doãn Nặc lớn lên ở bờ sông, phụ mẫu cũng không gò bó nàng, cho nên kỹ năng bơi cũng không tệ, liền chìm xuống chạy trốn trong nước.
 
Trên bờ, Sở Úc nửa ngày không thấy người nổi lên, nhìn chằm chằm mặt nước tìm kiếm bóng dáng bên trong, trông thấy nơi xa có một ít bong bóng nhỏ xuất hiện, một mạch đi theo "Nha đầu chết tiệt kia, xem ngươi chạy thế nào!"
 
Doãn Nặc bơi tới cạnh bờ, đang chuẩn bị leo lên, một đôi tay to lớn mạnh mẽ hữu lực kéo nàng lên đè xuống đất.
 
"Đau..." Phần lưng Doãn Nặc đập trúng tảng đá, bị đau đến híp mắt.
 

Toàn thân Doãn Nặc ướt đẫm, quần áo sít sao bao phủ thân thể có lồi có lõm, sợi tóc lộn xộn dán một bên mặt, dáng vẻ kiều mị làm người thương yêu, hai chân Sở Úc đứng trên hai bên eo nàng, động tác cực kỳ mập mờ, lại giống như mãnh thú từ trên nhìn xuống con mồi.
 
Một tay nắm cằm của nàng, tay kia tại dùng lực mạnh vuốt ve khuôn mặt non nớt của nàng, đau đến Doãn Nặc hít một hơi.
 
Ngươi nha, ngươi ngươi ngươi lại mắc bệnh sao?
 
Doãn Nặc ra sức giãy giụa, thậm chí có quyết tâm liều mạng với hắn.
 
Bàn tay lạnh như băng như kiếp trước, phủ lên cái cổ trắng nõn của nàng, hơi thở chết chóc bao phủ lấy nàng, da lưng phát lạnh từng cơn, sợ hãi đến mức làm nàng quên mất phản kháng.
 
Nàng vẫn trốn không thoát vận mệnh bị hắn áp chế đúng không? Có phải lại đang làm được một nửa, bị cái dáng dấp quá yêu nghiệt biến thái này giết chết hay không.
 
"Ngươi... Ngươi tỉnh táo lại có được hay không? Ngươi nhìn này, ngươi cũng nói ta xấu quá, cũng không cần phải ủy khuất chính mình..."
 
"Ngậm miệng, cử động nữa sẽ giết ngươi." Ngữ khí lạnh lùng từ phía trên truyền xuống.
 
Đôi mắt nàng nhắm mắt chờ đợi vận rủi đến, mi dày run rẩy, nước mắt không tiếng động, chậm rãi từ trong đôi mắt đóng chặt chảy xuống.
 
Sở Úc kéo một góc váy nàng lên, lau sạch từng chút dơ bẩn và nước đọng trên mặt nàng, lộ ra khuôn mặt giống như dương chi mỹ ngọc, môi như hoa đào, mày đen như mực, xinh đẹp vô cùng còn có một cỗ ý vị động lòng người khác.
 
Sở Úc rũ hai mắt, ngón tay tinh tế phác hoạ dung mạo của nàng, mũi, khuôn mặt.
 
Doãn Nặc nhìn thấy hắn dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm, như thèm khát cái gì đó! Nàng vô cùng không hiểu nhìn hắn, hắn bóp lấy cằm của nàng, giọng nói không có một chút nhiệt độ nào: "Kêu lên!"

 
Doãn Nặc lập tức trợn tròn hai mắt, cái tên biến thái này ham mê cái quái gì vậy!
 
Trong chớp mắt nhớ lại, ở kiếp trước hắn cũng nhắm mắt lại, sờ lấy ngũ quan mình, nói một câu thích mặt mình, chẳng lẽ là con mắt bị thương. Hơn nữa đúng là mình cũng phát ra tiếng kêu quyến rũ động tình. Đây là hắn muốn xác minh sao?
 
Ngay thời điểm Doãn Nặc đang sắp xếp suy nghĩ, một bàn tay lớn bắt lấy nhũ hoa no đủ tròn trịa của nàng dùng sức xoa nắn làm cho nàng "Ừm..." một tiếng than nhẹ.
 
Sở Úc tay vuốt ve khuôn mặt nhẵn mịn tinh tế như sứ trắng, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên gì?"
 
Đây là tình huống như thế nào vậy? Muốn giết mạnh hơn cho thống khoái à! Người này đột nhiên thay đổi như gió vẽ tranh không sao tiếp thu được.
 
Chẳng lẽ ngươi không uống thuốc mà khỏi bệnh.
 
Doãn Nặc lắp ba lắp bắp trả lời: "Nặc... Nặc..."
 
Hắn gật đầu, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt mặt nàng, khóe môi giương lên, "Ta tên Sở Úc."
 

"Sau này, ban đêm đều ngủ với ta."
 
"A."
 
"A? Cái gì... Ta?"
 
"Ngủ cùng ta hoặc bị giết, ngươi có thể chọn một?"
 
Có thể không nói lý như vậy sao? Doãn Nặc khóc không ra nước mắt.
 
"Ấy... Được rồi, ngủ cùng!" Doãn Nặc hết sức thức thời vội nói. Trân quý sinh mệnh, rời xa biến thái!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận