Bệnh kiều vương gia

Doãn Nặc suy nghĩ một chút liền ngủ mất, một đêm Sở Úc không về.
 
Sáng sớm Doãn Nặc tỉnh lại, muốn đi tiểu, không biết tên biến thái Sở Úc này làm sao lại quấn chặt như vậy, hoàn toàn không cởi ra được, chỉ có thể lăn lộn quằn quại.
 
Dùng sức một cái đột nhiên từ trên giường lăn xuống đất.

 
"A. . . Đau chết mất. "
 
Một bóng đen ập tới, đạp lên người nàng, mặt không đổi sắc nhìn nàng.
 
"Kia. . . Cái kia, Vương Gia ta chỉ là mắc tiểu. . ."
 
Sở Úc cầm lấy tấm thảm giật một cái, nàng giống như cá ướp muối bị lộn ra ngoài, phơi bày thân thể trần trụi, nàng bắt lấy một góc của tấm thảm muốn kéo đến che khuất thân thể, Sở Úc lại dùng chân gẫm một góc khác, kéo như thế nào cũng không nhúc nhích.
 
Doãn Nặc vừa tức vừa hận, nước mắt thi nhau rơi xuống.
 
Sở Úc không đứng đắn nảy ra ý nghĩ thế này, khi nàng khóc thật xinh đẹp, khi không mặc quần áo lại càng xinh đẹp hơn.

 
Sở Úc cầm một bình mai thấp cổ để ở sau tấm bình phong nhìn nàng: "Đi tiểu trong bình."
 

Doãn Nặc trợn mắt há hốc mồm, cái cằm cũng sắp rơi mất. Hận không thể phanh thây xé xác hắn.
 
Trong lòng liên tục trấn an bản thân: Sống sót mới là điều quan trong nhất. . .
 
Tiếng nước chảy sau tấm bình phong từ từ truyền tới. Ở trước mặt nam xa lạ làm việc riêng tư như vậy, Doãn Nặc xấu hổ cảm thấy cả khuôn mặt đều đỏ hết lên.
 
Mà Sở Úc nghe thấy, lại êm tai cực kì.
 
Sở Úc dẫn nàng ra ngoài, ngồi lên xe ngựa, Sở Úc liền đem nàng kéo vào trong ngực.
 
Hắn nâng cằm nàng lên khiến cho nàng ngẩng đầu mặt đối mặt với hắn, Doãn Nặc không thể không thừa nhận, hắn quả thực là tuổi trẻ tài cao, người lại tuấn mỹ. Nhưng mà, nội tâm quá biến thái và đen tối.
 
Ngón tay thon dài của Sở Úc đùa bỡn vành tai Doãn Nặc, cảm nhận được trên người nàng phát ra cảm giác sợ hãi.

 
Doãn Nặc nhịn nửa ngày, rốt cục không nhịn nổi nữa hất tay của hắn ra, khúm núm nói: "Vương Gia, dái tai nữ nhân không thể tùy tiện đụng vào."
 
"Ồ?" Sở Úc khẽ vuốt cằm, càng thêm trắng trợn đùa bỡn vành tai nàng.
 
Móng tay Sở Úc chậm rãi xẹt qua gương mặt Doãn Nặc, làm cho nàng có chút đau đớn, Doãn Nặc không khỏi nhíu mày, né sang một bên. Nàng có một dự cảm chỉ cần Sở Úc tiếp tục dùng lực sẽ lập tức sẽ hủy hoại nhan sắc nàng.
 
Cũng may chặng đường không dài, nếu không mình sẽ bị hù chết mất.
 
Bước vào một cửa hàng may y phục, dặn dò lão bản lấy ra y phục tốt nhất để Doãn Nặc lựa chọn, Doãn Nặc thử từng cái, Sở Úc dường như chỉ gật đầu với những bộ quần áo màu sắc rực rỡ nàng mặc thử.
 
Doãn Nặc bất đắc dĩ một hồi, ánh mắt của tên biến thái này thật. . . Hoàn toàn giải thích cho cái gì gọi là "Thẩm mỹ của yêu nghiệt."
 
Sở Úc không hiểu tại sao tâm tình Doãn Nặc lại sa sút, hắn nhíu mày một cái, nghĩ nữ nhân thật phiền phức, lúc trước phụ hoàng ban thưởng y phục cho mẫu phi, mẫu phi đều rất vui mà!
 
Hắn sờ soạng bội đao bên eo một chút, thuận miệng: "Không thích? Vậy ngươi chọn. . . Ngươi thích thế nào? "
 
Đông tác lơ đãng sờ đao của hắn, Doãn Nặc thấy vậy liền phản ứng kịch liệt nhảy lên, kích động nói: "Thích. . . Ta thích!"
 
Mua một đống quần áo, son phấn bột nước, trang sức trâm châu cài tóc, chất đầy cả hai xe đưa về phủ đệ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận