Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


[Hu hu, vợ tôi sắp chết rồi, tôi biết em ấy không thể sống quá bảy ngày nhưng đây mới là ngày thứ hai thôi! Có ai đến cứu vợ tôi không!]
Đáng tiếc là dù người đang xem live có gấp gáp thế nào thì cũng không thể ảnh hưởng đến người trong màn hình được.
Bác sĩ mỉm cười, lúc hắn đang chuẩn bị tiến tới gần thiếu niên thì đột nhiên có một tờ giấy đưa ra ngăn cản bước chân của hắn.

Bác sĩ nhìn tờ giấy trong tay thiếu niên, hình như đây chính là thứ mà thiếu niên cố gắng giấu đi lúc nãy.

Có điều tầm mắt bác sĩ không dừng lại ở tờ giấy mà là trên bàn tay của thiếu niên.
Tay của thiếu niên rất đẹp, trắng nõn thon dài, mịn nhẵn bóng loáng, đốt ngón tay rõ ràng giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Tầm mắt bác sĩ tiếp tục dời lên trên, rơi vào khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu niên.

Mặt thiếu niên rất đỏ, có lẽ là do đã tốn rất nhiều dũng khí mới dám đưa tờ giấy ra.
Bác sĩ ngừng lại, bỏ tay từ trong túi áo ra, nhận lấy tờ giấy sau đó mở ra.

Tờ giấy được xé ra từ một quyển sổ bình thường, không phải là sổ trên bàn hắn.

Trên giấy có viết một dãy số, bên cạnh còn viết một câu gì đó nhưng không biết tại sao lại bị xóa mất hơn nữa còn xóa hai chỗ.

Một chỗ là mấy chữ viết, một chỗ là hình vẽ.

Có lẽ là do người viết xóa tương đối vội vàng nên có thể loáng thoáng thấy được mấy chữ ‘‘Tôi thích anh.’‘ đã bị xóa cùng với một hình trái tim nhỏ.

Từ điều này rất dễ nhận ra người viết muốn tỏ tình nhưng giống như lo lắng gì đó cho nên mới xóa mấy chữ này và hình vẽ, chỉ để lại phương thức liên lạc.
‘‘Đây là phương thức liên lạc của tôi.’‘ Sau khi thấy bác sĩ nhận lấy tờ giấy thì thiếu niên thả tay đang nắm áo bác sĩ ra, xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt và phản ứng của bác sĩ.
Sau khi thiếu niên nói câu này thì nhiệt độ trong phòng giống như tăng lên, cảm giác đè nén cũng đã biến mất.

Bác sĩ lại khôi phục vẻ dịu dàng trước sau như một.

Hắn đọc tờ giấy sau đó cười khẽ một tiếng rồi bước tới trước mặt thiếu niên, chỉ vào chỗ bị xóa giống như có chút ngạc nhiên mở miệng: ‘‘Cậu xóa cái gì vậy?’‘
Việc đưa tờ giấy đã dùng hết tất cả dũng khí của Nguyễn Thanh, lúc này bác sĩ lại đứng gần sát như vậy khiến mặt cậu đỏ bừng, mở miệng mấy lần nhưng không thể phát ra tiếng, kết quả càng nói lại càng không ra, càng không ra lại càng gấp.

Một lúc lâu sau thiếu niên mới dùng giọng nhỏ như con muỗi trả lời: ‘‘Cái đó...!Tôi...Tôi...’‘
‘‘Tôi...Tôi...’‘ Thiếu niên lắp bắp một lúc lâu nhưng vẫn không nói nên lời.
Bác sĩ cũng không thúc giục thiếu niên mà chỉ đứng trước mặt cậu, cực kì kiên nhẫn chờ cậu mở miệng.

Ánh mắt ôn nhu tràn đầy khích lệ.
Nguyễn Thanh cà lăm một lúc lâu làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ bừng, đôi môi cũng bị cắn nhiều lần đến đỏ thắm sáng bóng làm cho người ta rất muốn nếm thử một chút mùi vị của nó: ‘‘Tôi...!Thích...Anh.’‘
Rốt cục thiếu niên cũng đã nói ra khỏi miệng, sau khi nói xong thì cậu cắn chặt môi, vừa mong đợi vừa sợ hãi nhìn bác sĩ.

Bác sĩ nhìn thiếu niên trước mặt, lông mi thật dài của thiếu niên khẽ run tạo thành cái bóng dưới mắt vô cùng xinh đẹp.

Mái tóc ngắn mềm mại như tơ lụa phủ ở trên mặt, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại, đôi mắt to tròn ướt át đầy ỷ lại nhìn hắn thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.

Có điều lại là một con thỏ nhỏ không biết nhận ra nguy hiểm, dù sói xám ở trước mặt cũng không biết đường chạy trốn.
Dù có nhìn bao nhiêu lần thì thiếu niên cũng vẫn xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt bác sĩ tối sầm lại, rất muốn làm cho cặp mắt xinh đẹp sạch sẽ kia dính vào những thứ màu sắc khác.
Bác sĩ đưa tay vén mấy sợi tóc phủ trước trán thiếu niên lên, nở một nụ cười dịu dàng: ‘‘Không thể.’‘
Có lẽ thiếu niên cũng đã nghĩ tới việc sẽ bị từ chối nhưng vẫn mang theo một chút hy vọng xa vời nhưng sau khi bác sĩ nói không được thì hi vọng đã hoàn toàn bị dập tắt, cặp mắt lập tức đỏ lên, đầy nước mắt, khóe miệng mím chặt, vừa có chút bướng bỉnh lại có chút tủi thân.

Cả người cậu trở nên ủ ru khiến đôi mắt to luôn luôn linh động cũng mất đi thần thái.
Bác sĩ không an ủi thiếu niên như lúc trước mà là dùng ngón trỏ lau nước mắt thiếu niên sau đó đưa lên miệng liếm rồi nói: ‘‘Mặn.’‘
Động tác vừa ngả ngớn lại vừa mập mờ nhưng không cho phép thiếu niên từ chối.

Bác sĩ làm chuyện này hết sức hiển nhiên giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Nguyễn Thanh hơi há miệng, trợn to hai mắt giống như không hiểu hành động của bác sĩ.
Bác sĩ cười cười: ‘‘Bệnh viện chúng tôi có quy định bác sĩ và người bệnh không thể yêu đương.’‘

Nói xong bác sĩ theo tóc vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh, động tác mang theo chút sắc màu khó diễn tả: ‘‘Hơn nữa chúng ta mới quen nhau chưa được một giờ mà cậu đã nói thích tôi khiến tôi rất khó tin tưởng nên dĩ nhiên là không được.’‘
Nguyễn Thanh thấy bác sĩ không tin thì không để ý đến việc mặt mình đang bị bác sĩ vuốt ve, chỉ lo vội vàng giải thích, mặt đỏ rần: ‘‘Tôi…Tôi thật sự thích…’‘
Bác sĩ hơi nghiêng đầu, cắt đứt lời giải thích của Nguyễn Thanh: ‘‘Vậy cậu muốn chứng minh như thế nào? Chứng minh cậu thích tôi ra sao? Nếu không tôi sẽ không tin, ai biết cậu có đang trêu chọc tôi không?’‘
‘‘Dù sao cũng không ai mới gặp một giờ mà đã nói thích người khác.’‘
Chứng minh thích như thế nào? Thiếu niên nhướng mày, dáng vẻ có chút rối rắm giống như không biết nên chứng minh thế nào.

Dù sao chính cậu cũng không biết tại sao cậu lại thích bác sĩ trong thời gian ngắn như vậy, thích đến mức khi thấy hắn thì cậu sẽ rất vui vẻ.
Thiếu niên suy nghĩ vài giây, cuối cùng hít sâu một hơi, có chút xấu hổ ngước nhìn bác sĩ.

Bác sĩ vẫn đang nhìn cậu giống như muốn khích lệ cậu chứng minh.
Có lẽ thiếu niên đã bị nụ cười của bác sĩ đầu độc khiến dũng khí như được bơm hơi, cậu chậm rãi nhích tới gần bác sĩ, mặt đỏ bừng, mắt ướt át, cả người tản ra hơi thở ngây ngô nhưng mê người.
Bác sĩ mỉm cười, cũng không né tránh, vẫn ung dung nhìn thiếu niên chờ đợi hành động tiếp theo của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận