Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Thiếu niên nhích tới càng ngày càng gần, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt trên người thiếu niên, ngay cả mùi thuốc nồng nặc trên cổ cũng không thể che lấp được mùi hương nhẹ nhàng này khiến cậu giống như một đóa u lan trong vực sâu tối tăm, có thể khơi dậy khát vọng và dục vọng của tất cả mọi người.
Bác sĩ nhìn thiếu niên vô cùng ngoan ngoãn trước mặt, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên đôi môi mỏng của cậu, ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng ma sát với ngón cái giống như xúc cảm mềm mại ấm áp từ đôi môi của thiếu niên vẫn còn vươn lại trên tay hắn.

Rất mềm khiến cho lòng hắn ngứa ngáy.
Ánh mắt bác sĩ sâu thẳm, hắn cho là thiếu niên sẽ hôn mình nhưng thiếu niên lại đột nhiên cầm lấy tay hắn sau đó đặt lên chỗ trái tim giống như muốn cho chủ nhân của bàn tay cảm nhận tiếng tim đập của mình.
Không phải giống như mà đúng là vậy.

Thiếu niên suy nghĩ lâu như vậy, đây là cách tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra.
Bác sĩ: ‘‘...’‘
Cảm giác trái tim nảy lên dưới tay khiến vẻ mặt của bác sĩ khựng lại trong nháy mắt.

Mặc dù cách một lớp áo, thậm chí là cách dây túi đeo vai của thiếu niên nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rất rõ tần số tim của cậu.


Lúc này tim thiếu niên đập rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều, trường hợp này thường gặp khi vận động mạnh, bị hoảng sợ hoặc là khi gặp người mình thích.

Quả thật không có gì có thể chứng minh tốt hơn cái này.
Mặt thiếu niên càng đỏ hơn, cậu xấu hổ cúi đầu siết chặt ống tay áo của mình giống như đây là lần đầu tiên chủ động thân cận với người khác.

Khuôn mặt cậu đỏ như rỉ máu khiến cậu trở nên xinh đẹp vô cùng.
Từ trước đến nay vẻ mặt của bác sĩ vẫn luôn dịu dàng, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút một lời khó nói hết nhưng hắn không hề tức giận, trái lại bởi vì phản ứng ngây ngô của thiếu niên mà càng thêm vui vẻ.
Bác sĩ cũng không làm khó thiếu niên nữa, hắn cười khẽ một tiếng, thu tay về xoa đầu thiếu niên: ‘‘Được rồi, tôi tin cậu, có điều vẫn phải chăm sóc tốt cho mình sau đó mới có thể theo đuổi tôi được.’‘
Nguyễn Thanh nghe vậy thì cặp mắt sáng lên, vô cùng vui vẻ, không còn xấu hổ nữa, cậu nở nụ cười sáng lạn với bác sĩ sau đó gật đầu một cái thật mạnh: ‘‘Vâng.’‘
Thiếu niên không hề che dấu sự vui vẻ của mình, đáy mắt đuôi lông mày tất cả đều là vui vẻ khiến cậu trở nên hết sức chói mắt khiến cả căn phòng tối tăm cũng không thể che lấp được vẻ đẹp của cậu.
Nhưng nội tâm thiếu niên lại hoàn toàn trái ngược với sự vui vẻ mà cậu biểu hiện trên mặt, Nguyễn Thanh tĩnh táo mở miệng hỏi ở trong đầu, giọng nói cực kì lãnh đạm.
[Hệ thống, Giang Tứ Niên đã chết chưa? Nếu như hắn đã chết thì nhiệm vụ phụ đóng tiền thuê phòng sẽ bị phán là thất bại sao?]
Ngay từ lúc đầu cậu đã phát hiện ra vết máu trên người bác sĩ rất có thể là của Giang Tứ Niên.
Đối với sự bình tĩnh của Nguyễn Thanh, hệ thống có chút kinh ngạc nhưng không phải là rất bất ngờ, dù sao lúc bắt đầu, khi xem xét số liệu của thiếu niên thì chỉ số thông minh của cậu cao hơn so với người bình thường rất nhiều, chẳng qua là thân thể quá yếu ớt mà thôi.
[Hệ thống không thể cung cấp cho người chơi về tin tức của trò chơi, xin người chơi hãy tự thăm dò.]
Nguyễn Thanh cười khẽ một tiếng.
[Cảm ơn.]
Hệ thống [...]
Từ sau khi tiến vào trò chơi thì hệ thống toàn cung cấp những nhắc nhở râu ria chứ không cung cấp về tin tức của trò chơi nhưng chính điều này cũng đã nhắc nhở Nguyễn Thanh.
Hệ thống không nhận lời cám ơn của Nguyễn Thanh, giọng nói vẫn máy móc lạnh băng như cũ.
[Tại sao cậu lại không bị thôi miên?]
Nguyễn Thanh giống như nghe được chuyện buồn cười nào đó, không nhịn được mà cười khẽ.

[Cậu nói gì vậy, tôi chỉ là một người bình thường, dĩ nhiên là bị thôi miên chứ.]
Nguyễn Thanh nhìn về phía bác sĩ, nở một nụ cười ngượng ngùng, sự yêu thích trong mắt hoàn toàn sạch sẽ thuần túy không hề che giấu chút nào.
[Hiện tại tôi đang thích bác sĩ đến không thể kiềm chế này.]
Hoàn toàn khác hẳn vẻ bề ngoài, giọng nói của Nguyễn Thanh trong đầu vô cùng lãnh đạm, không có một chút xíu cảm xúc nào giống như đang nói ‘‘Hôm nay thời tiết rất đẹp.’‘ vậy.
Hệ thống [...] Không nhìn ra đấy.
Trên thực tế Nguyễn Thanh đang nói thật, thuật thôi miên vượt qua khoa học thì làm sao cậu có thể chống cự được.

Thôi miên chẳng qua là một phương pháp thần không biết quỷ không hay cắm vào đầu người khác một ý tưởng nào đó hơn nữa phải là ở dưới tình huống đối phương không bài xích.

Trên căn bản đây là một loại hướng dẫn đối với tinh thần, trong thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng đến trí lực và trí nhớ của người bị thôi miên.
Nếu như là nguyên chủ thì có lẽ hắn đã thật sự cho là mình đến bệnh viện sau đó gặp được chân ái, thích bác sĩ đến mức không cách nào tự kềm chế, thậm chí là không có chút nghi ngờ nào nhưng mà Nguyễn Thanh thì không phải.

Từ trước đến nay cậu không bao giờ yêu một người trong thời gian ngắn, cũng sẽ không tùy tiện thả lỏng cảnh giác cho nên khi bác sĩ thôi miên thì cậu đã nhận ra nhưng cậu chỉ có thể để mặc cho mình bị thôi miên bởi vì cậu không đánh lại được bác sĩ mà Giang Tứ Niên ngoài cửa cũng không nhất định cứu kịp cậu cho nên ngoại trừ việc để mặc mình bị thôi miên thì không còn lựa chọn nào khác.

Có điều cũng may là nội dung thôi miên của đúng là thứ cậu bài xích nhất cho nên sau khi tỉnh lại thì ý tưởng bất ngờ xuất hiện trong đầu này đã giúp cậu nhận ra là mình đã bị thôi miên.


Có điều Nguyễn Thanh không nghĩ tới thuật thôi miên của bác sĩ rất khác biệt, hoàn toàn không giống những loại thôi miên mà cậu gặp phải trước đó.
Thuật thôi miên của bác sĩ vô cùng lợi hại, dù lý trí nói cho Nguyễn Thanh biết cậu không thể nào yêu một người trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhưng trái tim, tâm tình của cậu lại yêu bác sĩ không thể tự kềm chế, thậm chí có thời điểm những thứ này còn áp chế lý trí của cậu, ý đồ muốn làm tan rã ý chí của cậu.

Điều này rất không ổn, cũng rất hoang đường.

Đây không phải chỉ dừng lại ở việc thôi miên đơn thuần nữa.
Nguyễn Thanh đã thử áp chế tâm tình mãnh liệt này nhưng áp chế chừng năm phút đã là cực hạn của cậu, nếu cứ cứng rắn áp chế ngược lại sẽ khiến có tình cảm này càng lớn lên mãnh liệt, càng khó bị khống chế.

Nếu đã không có cách nào áp chế vậy thì cứ để mặc nó đi.
‘‘Thích’‘ một người cũng không phải chuyện gì quá to lớn, dù sao cho tới bây giờ những người cậu ‘‘thích’‘ đều có nghề nghiệp tương đối nguy hiểm.

Có điều thôi miên của bác sĩ không phải thứ mà thôi miên bình thường có thể gây ra được, rất có thể bác sĩ đã sử dụng thuật thôi miên đặc biệt đối với cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận