Thôi miên có hai loại, một là dùng thuốc, hai là mượn ngoại lực.
Nguyễn Thanh nghiêng về phương án hai hơn, bởi vì từ lúc gặp mặt đến khi bị thôi miên bác sĩ không hề có cơ hội bỏ thuốc cậu cho nên chỉ có thể mượn mượn ngoại lực.
Nếu như mượn ngoại lực thì rất có thể chính là con mắt lớn đó.
Con mắt lớn đang ở sau lưng Nguyễn Thanh nhưng Nguyễn Thanh không dám quay đầu lại, cũng không dám xác nhận con mắt này rốt cuộc là gì nhưng từ sau khi bác sĩ đi vào thì ảo giác lập tức biến mất thế nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt lại không hề biến mất giống như con mắt thật to đó vẫn luôn luôn nhìn cậu làm cho cậu rợn cả tóc gáy, cũng làm nhịp tim Nguyễn Thanh không thể bình tĩnh lại được, trong đầu cũng đang điên cuồng kêu gọi là phải mau chạy trốn khỏi chỗ này nhưng Nguyễn Thanh không thể đồng thời phải làm bộ như không biết.
Bác sĩ không biết Nguyễn Thanh đang suy nghĩ gì, hắn chậm rãi cởi áo khoác ngoài bỏ bên cạnh bàn, để lộ áo sơ mi trắng không dính một hạt bụi bên trong, mỗi một cử động đều mang theo dịu dàng và tao nhã, không quá giống một bác sĩ mà ngược lại giống như là một nghệ thuật gia.
Sau khi bác sĩ cất áo thì nhìn về phía Nguyễn Thanh nói: ‘‘Tứ Niên có chuyện nên đi trước, kế tiếp cậu muốn đi đâu? Về nhà à? Tôi đưa cậu về.’‘
Nguyễn Thanh vui mừng ngẩng đầu nhìn bác sĩ, trong đôi mắt tản ra ánh sáng: ‘‘Có thật không?’‘
‘‘Ừ.’‘
Bác sĩ gật đầu cười, chậm rãi mở miệng: ‘‘Cũng đã sắp đến buổi trưa, tôi còn chưa ăn sáng đâu.’‘
Nếu là người bình thường gặp người mình thích nói như vậy nhất định sẽ đón lời, mời người đó đi ăn cơm nhưng Nguyễn Thanh thì không bởi vì cậu không có tiền, ngay cả bánh màn thầu cũng chỉ còn mấy cái thì làm sao mời người khác ăn cơm được cho nên cậu há miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, chỉ tự ti siết chặt túi đeo vai.
Bác sĩ cũng không để ý việc Nguyễn Thanh không trả lời, hắn dẫn Nguyễn Thanh rời khỏi phòng thí nghiệm, lúc đi còn khóa cửa lại.
Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm rốt cục cảm giác bị dòm ngó cũng biến mất khiến Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù là ban ngày nhưng phía dưới bãi đậu xe vẫn tương đối tối, có điều không quá ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Xe mà bác sĩ và Giang Tứ Niên lái đều là xe đắt tiền, từ đó có thể thấy được hai người không thiếu tiền.
Sau khi nhìn thấy xe, tự ti trong mắt Nguyễn Thanh càng thêm nghiêm trọng, trong lòng dâng lên cảm giác lo được lo mất không thể đè xuống được.
Chung quy cậu đến cơm còn không có mà ăn lại đi thích người có tiền, chênh lệch quá lớn nên sinh ra cảm giác tự ti cũng bình thường.
Nói ra thì rất lạ vì đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh nếm thử loại cảm xúc này nhưng cảm giác cũng không phải là quá tệ.
Nguyễn Thanh vốn muốn ngồi ghế sau nhưng bác sĩ lại hành động trước, hết sức thân sĩ mở cửa ghế lái phụ.
Nguyễn Thanh nhìn động tác của bác sĩ, hơi mỉm cười, nói tiếng cảm ơn sau đó ngồi vào vị trí cạnh tài xế.
Sau khi bác sĩ lên xe thì thắt dây an toàn sau đó nghiêng người sang phía Nguyễn Thanh, cái nhìn của hắn hết sức chuyên chú, ánh mắt dịu dàng như nước, trong mắt toàn là bóng dáng của thiếu niên giống như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng quý trọng.
Bác sĩ cách Nguyễn Thanh càng ngày càng gần, gần đến mức Nguyễn Thanh chỉ cần ngẩng đầu là có thể đụng phải hắn giống như là muốn hôn cậu.
Nguyễn Thanh trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời tim đập rộn lên, tiếng tim đập lớn đến mức chính cậu cũng có thể nghe được, thậm chí còn căng thẳng đến mức quên cả hít thở.
Cậu ngồi một cách cứng ngắc không dám nhúc nhích chút nào.
Lông mi thật dài căng thẳng chớp chớp, mặt hơi đỏ ửng, trong mắt mang theo chút kích động và mừng rỡ.
Kết quả là dưới ánh mắt vô cùng mong đợi của thiếu niên thì bác sĩ chỉ kéo dây an toàn bên cạnh thiếu niên qua sau đó hết sức săn sóc thắt dây giúp cậu: ‘‘Được rồi.’‘
‘‘Cảm ơn...Cảm ơn.’‘ Trong nháy mắt mặt Nguyễn Thanh đỏ ửng, hết sức xấu hổ và ngượng ngùng đồng thời đáy mắt cũng hiện lên vẻ thất vọng.
Bác sĩ cười híp mắt mở miệng : ‘‘Không cần cám ơn.’‘
Nguyễn Thanh cúi đầu, sau đó bình tĩnh bình luận ở trong đầu [Hắn còn rất biết dạy chó.]
Hệ thống [...]
Sau khi xe khởi động thì Nguyễn Thanh nói địa chỉ của mình có điều bác sĩ không lái xe tới chỗ trọ của cậu mà là lái đến một bãi đỗ xe ngầm của nhà hàng.
Sau khi bác sĩ dừng xe thì nhìn về phía Nguyễn Thanh: ‘‘Chút nữa cậu có chuyện gì không? Không ngại cùng tôi ăn một bữa cơm chứ?’‘
Nguyễn Thanh chần chờ gật đầu một cái bày tỏ là mình có chuyện, lúc cậu đang định từ chối thì bác sĩ lại vui vẻ mở miệng : ‘‘Vậy thì thật là tốt quá, làm bác sĩ thật sự là quá bận rộn, bình thường tôi đều ăn một mình, hôm nay là lần đầu tiên có người ăn cùng tôi.’‘
Trong nháy mắt lời từ chối của Nguyễn Thanh như mắc kẹt lại, cuối cùng cậu đeo khẩu trang lên, ngoan ngoãn đi theo bác sĩ vào nhà hàng.
Nhà hàng mà bọn họ vào là nhà hàng năm sao, trang hoàng hết sức xa hoa, là nơi mà người bình thường không thể ăn nổi nên tất cả những người ở đây đều có dáng vẻ của người thành công.
Bác sĩ còn chưa nói gì thì phục vụ đã lễ phép mở miệng: ‘‘Ôn tiên sinh, mời đi theo tôi.’‘
Nguyễn Thanh liếc nhìn phục vụ sau đó đi theo bác sĩ lên tầng hai nhưng lúc bọn họ vừa đi tới cầu thang thì Nguyễn Thanh đã thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Là...
Kỷ Ngôn.
Hắn đút hai tay vào túi quần, không biết đang suy nghĩ gì, có chút không tập trung.
Quan trọng nhất là hắn đang xuống lầu! Nếu như bọn họ lên lầu thì nhất định sẽ đụng phải hắn.
Lòng Nguyễn Thanh hơi trầm xuống, mặc dù hiện tại cậu mặc đồ nam, mang khẩu trang nên thoạt nhìn không hề giống cô gái tối hôm qua nhưng cầu thang nói hẹp không hẹp, nói rộng cũng không rộng nên việc đi lướt qua nhau là hết sức nguy hiểm vì dù có ngụy trang thế nào cũng không thể thay đổi chiều cao, huống chi Nguyễn Thanh cũng không ngụy trang.