Cửa phòng bao không có đóng, chỉ có một cái bình phong che lại, lúc ánh mắt của Ôn Lễ càng ngày càng càn rỡ thì đột nhiên có một người đi tới.
Người đàn ông vừa tới nhìn không khí hài hòa giữa hai người, chậm rãi mở miệng: ‘‘Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.’‘
Nguyễn Thanh nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc thì hơi khựng lại sau đó khôi phục lại bình thường, không có ngẩng đầu lên mà tiếp tục ăn thức ăn
Người đàn ông đi vào là Cố Chiếu Tây, Nguyễn Thanh không quá hốt hoảng vì dù sao trước đó cậu cũng không đắc tội hắn quá lớn.
Mặc dù nói là vay tiền nhưng từ đầu tới đuôi Cố Chiếu Tây đều không đưa chi phiếu hoặc là chuyển khoản nên tất nhiên là không thành công.
Nghiêm chỉnh mà nói thì giữa cậu và Cố Chiếu Tây cũng không có quan hệ gì hơn nữa dù hắn có là sát thủ của Phòng livestream kinh hoàng thì hiện tại đang có Ôn Lễ ở đây, hắn cũng không thể ra tay được vì vậy Nguyễn Thanh lựa chọn không quan tâm đến hắn, tiếp tục ăn thức ăn.
Ôn Lễ cũng không có ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho Nguyễn Thanh, có điều hắn cũng đáp lại lời của Cố Chiếu Tây, giọng nói vẫn dịu dàng trước sau như một: ‘‘Đúng là không khéo rồi.’‘
Cố Chiếu Tây tao nhã kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh sau đó vắt áo lên ghế rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Lễ ở phía đối diện: ‘‘Bác sĩ Ôn không ngại tôi ngồi cùng chứ?’‘
Mặc dù Cố Chiếu Tây đang hỏi nhưng trên thực tế cũng chỉ là đang thông báo một tiếng mà thôi, hoàn toàn không cần sự đồng ý của Ôn Lễ.
Hiển nhiên là hai người có quen biết.
Nguyễn Thanh liếc nhìn Ôn Lễ, thật đúng là trùng hợp.
Giang Tứ Niên biết hắn, Cố Chiếu Tây cũng biết hắn.
Ôn Lễ cười lắc đầu một cái: ‘‘Dĩ nhiên là không ngại.’‘
Sau khi Ôn Lễ nói xong thì Cố Chiếu Tây liền cúi đầu nhìn thiếu niên: ‘‘Có còn cần tiền không?’‘
Nguyễn Thanh đang ăn hơi dừng lại, đầu tiên là ngẩng đầu len lén liếc Ôn Lễ thật nhanh, thấy hắn không có vẻ khó chịu gì thì mới xin lỗi lắc đầu với Cố Chiếu Tây, có chút lúng túng nhỏ giọng nói: ‘‘Không cần, cám ơn.’‘
Trước mặt người mình thích bị hỏi chuyện mượn tiền quả thật là hết sức khó xử nhưng Cố Chiếu Tây giống như không thấy sự lúng túng của thiếu niên, hết sức quan tâm mở miệng: ‘‘Vậy cậu có tiền không? Đừng cậy mạnh, cần tiền thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi.’‘
Nguyễn Thanh quẫn bách hơn, trong con ngươi dày đặc sương mù, bàn tay nắm đôi đũa có chút trắng bệch: ‘‘Không cần.’‘
Cố Chiếu Tây vẫn giống như không phát hiện không khí không đúng, hắn suy nghĩ một chút sau đó tiếp tục mở miệng nói: ‘‘Vậy cậu định xử lý chuyện tình trên web như thế nào?’‘
Lần này không chỉ có bàn tay đang siết chặt đũa của thiếu niên trắng bệch mà khuôn mặt cũng đỏ lên, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Quả thật là rất đáng thương, nếu ở trước mặt người mình thích lại để lộ mặt không tốt của mình thì nhất định người mình thích sẽ có ấn tượng xấu.
Từ đó đừng nói là theo đuổi mà ngay cả sự dịu dàng bây giờ cũng không còn nữa.
Có lẽ thiếu niên cũng biết điều này nên nhất thời khuôn mặt trắng hơn vài phần, ngay cả đũa cũng không cầm nổi nữa.
Ôn Lễ thấy thiếu niên dừng lại thì nhướn mày nói: ‘‘Chuyện gì trên web?’‘
Nguyễn Thanh để đũa xuống cúi đầu, cắn môi dưới, có lẽ là có chút khó chịu nên giọng nói có hơi nức nở: ‘‘Không có...!Không có gì.’‘
Cố Chiếu Tây đang chuẩn bị tiếp tục mở miệng thì đột nhiên cảm thấy vạt áo của mình bị ai đó kéo nhẹ.
Lúc này ở phía dưới bàn, tay của thiếu niên đang nắm vạt áo Cố Chiếu Tây không thả.
Cố Chiếu Tây thấy thiếu niên đỏ vành mắt nhìn mình, môi mỏng bị cắn đỏ ửng hơi mím lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập uất ức và cầu xin.
Cậu đang cầu xin hắn đừng nói nữa.
Cố Chiếu Tây nhướn mày, không nói nữa nhưng hắn lại mượn khăn trải bàn che giấu để nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên.
Tay bị Cố Chiếu Tây nắm lấy khiến Nguyễn Thanh trợn to hai mắt, theo bản năng muốn rụt tay về.
Tay của thiếu niên không lớn nhưng tinh tế thon dài trắng nõn hơn nữa đốt ngón tay rõ ràng, sờ vào nghĩ rằng sẽ cứng nhưng ai ngờ lại mềm nhũn làm cho người ta không buông ra được cho nên lúc thiếu niên giãy giụa muốn rụt tay về thì Cố Chiếu Tây không cho, thậm chí càng thêm quá đáng, hắn dùng ngón tay cái ma sát mu bàn tay của thiếu niên, động tác mang theo vài phần mập mờ không rõ.
Thiếu niên lại càng dùng sức giãy giụa hơn, muốn rút tay về.
Cố Chiếu Tây cười khẽ, nhìn về phía Ôn Lễ sau đó chậm rãi mở miệng: ‘‘Bác sĩ Ôn không biết sao? Gần đây trên web...’‘
Nguyễn Thanh nghe Cố Chiếu Tây nói thì trợn to hai mắt, nhất thời cả người cứng ngắc ngồi ở trên ghế.
Cố Chiếu Tây nhận ra cơ thể thiếu niên cứng ngắc, hắn cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: ‘‘Gần đây trên web có một vị minh tinh có scandal, ồn ào rất lớn, đúng lúc Diệp Thanh lại thích minh tinh đó cho nên tôi mới hỏi thăm một chút.’‘
Ôn Lễ nhìn về phía Nguyễn Thanh: ‘‘Là vậy à?’‘
‘‘Vâng, đúng vậy.’‘ Hình như thiếu niên không giỏi nói láo nên chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Ôn Lễ, cũng không dám giãy giụa chỉ sợ người bên cạnh lại nói gì đó.
Ôn Lễ cũng không tra hỏi chuyện minh tinh với Cố Chiếu Tây nữa giống như không có hứng thú đối với những việc này, hắn nhìn Nguyễn Thanh, dịu dàng mở miệng: ’‘A Thanh không ăn nữa à?’‘
Nguyễn Thanh mím môi, nhỏ giọng mở miệng: ‘‘No rồi, Ôn Lễ ca ca ăn đi.’‘
Nguyễn Thanh ăn không nhiều nhưng cũng không ít nên nói no cũng không sai còn Ôn Lễ thì toàn bộ thời gian đều đút Nguyễn Thanh nên không ăn gì cho nên sau khi nghe thấy Nguyễn Thanh nói no rồi thì bắt đầu cầm đũa lên chậm rãi dùng bữa.
Trong lúc nhất thời cả phòng yên tĩnh lại khiến không khí có chút kì lạ.
Cố Chiếu Tây giống như là nghĩ tới cái gì đó nên ngẩng đầu nhìn Ôn Lễ, vui vẻ mở miệng: ‘‘Buổi chiều hẳn là bác sĩ Ôn bận việc đúng không?’‘
Ôn Lễ dừng lại, cảm thấy nụ cười của Cố Chiếu Tây có chút chướng mắt nhưng vẫn lễ phép cười nói: ‘‘Không sao, cũng không bận lắm, sao vậy?’‘
‘‘Không có gì, nếu bác sĩ Ôn bận thì tôi có thể đưa Thanh Thanh về nhà giúp.’‘ Cố Chiếu Tây nói xong thì nhìn về phía Nguyễn Thanh: ‘‘Vừa đúng tôi có chút chuyện tìm cậu ấy.’‘
‘‘Không cần phiền đến anh, chút thời gian này tôi vẫn có hơn nữa tôi đã đồng ý là sẽ đưa A Thanh về nhà.’‘ Ôn Lễ cười dịu dàng nhìn Nguyễn Thanh: ‘‘Đúng không, A Thanh?’‘