Bên trong phòng bao có nhà vệ sinh nhưng Nguyễn Thanh giống như là không biết, sau khi nói xong thì lập tức đi ra khỏi phòng.
Lúc ra khỏi phòng thì Nguyễn Thanh đã đeo khẩu trang, theo sự chỉ dẫn của phục vụ tới nhà vệ sinh công cộng.
Bởi vì trong phòng bao có phòng vệ sinh cho nên nhà vệ sinh công cộng gần như không có ai dùng.
Nguyễn Thanh đứng ở trước bồn tiểu, động tác chậm chạp, dáng vẻ có chút bất an.
Vừa rồi thật ra thì cậu không muốn phản bác Cố Chiếu Tây nhưng nếu nói theo lời của Cố Chiếu Tây thì chính là phủ nhận cậu thích bác sĩ.
Đây là vi phạm nội dung thôi miên mà cậu lại không thể nào phản kháng thôi miên cho nên đại não của cậu đã phản bác trước lý trí.
Đây chính là thích đến mức cho thể chết vì người đó?
Nguyễn Thanh rũ mắt, xem ra cho dù chết thì cũng không thể làm trái với nội dung thôi miên mặc dù lý trí của cậu vẫn còn đó.
Bởi vì Nguyễn Thanh đang thất thần cho nên không chú ý tới bên cạnh của mình có thêm một người hoặc nói đúng hơn là không để ý.
Dù sao đây cũng là nhà vệ sinh nam, dù có đi vệ sinh chung thì cũng không quá lúng túng nhưng Nguyễn Thanh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt rất mãnh liệt.
Nguyễn Thanh liếc nhẹ sang người bên cạnh, trong nháy mắt thân thể lập tức cứng ngắc, tóc gáy dựng đứng.
Là Kỷ Ngôn! Tại sao hắn lại ở đây?
Đáng sợ hơn chính là Kỷ Ngôn cũng đang nhìn cậu nhưng không phải là mặt của cậu mà là nhìn vào vị trí cái tay đang chuẩn bị kéo khóa quần giống như đang chờ đợi động tác tiếp theo của cậu.
Lúc này trong nhà vệ sinh nam không có người khác, chỉ có hai người là Nguyễn Thanh và Kỷ Ngôn.
Cái tay của Nguyễn Thanh ngay tại thời khắc thấy Kỷ Ngôn thì lập tức dừng lại, cứng ngắc tại chỗ giống như muốn kéo cũng không được mà không kéo cũng không xong.
Trong nháy mắt không khí có chút đông lại, ngay cả thời gian cũng giống như dừng lại.
Kỷ Ngôn cũng không thúc giục thậm chí còn không quay đầu lại nhìn Nguyễn Thanh, chẳng qua chỉ mặt không thay đổi liếc cậu giống như không có nhận ra Nguyễn Thanh, chẳng qua là tò mò muốn nhìn người bên cạnh đi vệ sinh thế nào mà thôi.
Trong đầu của Nguyễn Thanh đang điên cuồng suy nghĩ biện pháp giải quyết nhưng không thể nào tìm được biện pháp tối ưu.
Chết không thừa nhận là không khả quan vì vết thương trên cổ cậu quá rõ ràng hơn nữa còn bị thương dưới mắt Kỷ Ngôn mà Kỷ Ngôn lại đang đứng ở phía ngoài, nếu cậu muốn ra ngoài thì phải đi ngang qua hắn.
Cậu cũng không cho là mình có thể nhanh hơn Kỷ Ngôn vì đến người bình thường cậu còn không bằng.
Trong lúc nhất thời Nguyễn Thanh có chút ngơ ngác đứng tại chỗ, lâm vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.
Kỷ Ngôn liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, tóc thiếu niên thoạt nhìn hết sức mềm mại, khuôn mặt bị khẩu trang che mất nên không thấy rõ nhưng lông mi thật dài rũ xuống tạo thành một cái bóng đẹp mắt, nhìn có vẻ hết sức tĩnh lặng, khóe mắt đuôi lông mày rất xinh đẹp, khó phân rõ giới tính.
Giống ...!Thật sự là quá giống.
Có lẽ không phải giống mà chính là một người.
Chính là cô gái lớn mật tối hôm qua đã đánh ngất hắn ở trên giường.
Ừ...
Có lẽ là....Chàng trai?
Tầm mắt của Kỷ Ngôn dời đi, lại rơi vào bàn tay ở dưới của thiếu niên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm động tác của cậu, trong mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu và mong đợi rất khó phát hiện giống như nếu không nhìn thấy được thứ ‘‘gì đó’‘ thì sẽ không bỏ qua.
Nguyễn Thanh: ‘‘...’‘ Muốn chết quá.
Rõ ràng chỉ là đi nhà vệ sinh đơn giản nhưng lại giống như đang đi trên núi đao.
Thậm chí Nguyễn Thanh còn có chút hối hận khi rời khỏi phòng bao.
Không đúng, hối hận lớn nhất chính là tối hôm qua đã ra cửa! Nếu tối hôm qua không ra khỏi cửa thì cũng sẽ không trêu chọc nhiều người như vậy.
Có lẽ là do thấy quá lâu mà Nguyễn Thanh vẫn không nhúc nhích nên Kỷ Ngôn mở miệng: ‘‘Tại sao lại không tiếp tục?’‘
Nguyễn Thanh: ‘‘...’‘
Kỷ Ngôn đã nhận ra cậu nhưng chỉ cần cậu chết không chịu thừa nhận ở trước mặt mọi người thì nói không chừng Kỷ Ngôn sẽ không có cách nào cả.
Nguyễn Thanh hít thở sâu một hơi, nhìn về phía Kỷ Ngôn nhỏ giọng mở miệng: ‘‘Vị tiên sinh này, anh có biết nhìn chằm chằm người xa lạ là một chuyện rất thất lễ không.’‘
Giọng nói của thiếu niên sạch sẽ thanh thúy giống như chưa trải qua kỳ vỡ giọng nên hết sức dễ nghe, đúng là giọng nói thuộc về lứa tuổi thiếu niên, hoàn toàn khác hẳn giọng nói của cô gái tối hôm qua.
‘‘Người xa lạ?’‘ Kỷ Ngôn cười như không cười lặp lại ba chữ này, trong mắt là vẻ hài hước: ‘‘Người xa lạ lại nằm chung giường?’‘
‘‘Người xa lạ nhưng lại thấy thân thể nhau?’‘
‘‘Có phải cậu muốn nói cậu có một em gái sinh đôi hay không? Hoặc là em họ?’‘
Da đầu Nguyễn Thanh tê dại, không dám nhìn người trước mắt, cậu cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh mở miệng: ‘‘Vị tiên sinh này, tôi không hiểu anh đang nói gì.’‘
Nguyễn Thanh nói xong thì muốn đi qua Kỷ Ngôn rời khỏi nhà vệ sinh nam, dáng vẻ có chút vội vàng nhưng Kỷ Ngôn không để cậu được như ý, hắn kéo tay của thiếu niên sau đó xoay người cậu lại, ép sát cậu vào trên tường gần cửa nhà vệ sinh nam, dáng vẻ đầy cường thế.
‘‘Giả bộ ngu? Hả?’‘
Thiếu niên trước mặt có chút sợ hãi rụt cổ lại nhưng tay đã bị Kỷ Ngôn cầm chặt nên không thể tránh thoát, chỉ có thể đáng thương cúi thấp đầu không dám nhìn Kỷ Ngôn.
Lúc này Kỷ Ngôn vươn tay tháo khẩu trang của thiếu niên để lộ ra khuôn mặt tinh xảo quen thuộc.
Mặc dù gương mặt xinh đẹp này có chút không rõ nam nữa nhưng vẫn có thể nhận ra cậu là một thiếu niên mà không phải là cô gái nên phẳng...!cũng không còn quá kỳ lạ nữa.
Kỷ Ngôn không thích đàn ông, trước hôm nay cũng vẫn nghĩ là không thích.
Tối hôm qua là lần đầu tiên tim hắn đập nhanh sau hai mươi mấy năm, không ngờ đối phương lại là con trai hơn nữa còn là một tên lường gạt thích nói láo.
Nguyễn Thanh cúi đầu, theo bản năng né tránh ánh mắt của Kỷ Ngôn.
Kỷ Ngôn nhìn người trước mắt sau đó cười khẽ một tiếng, mở miệng châm chọc: ‘‘Tiếu Nhã? Tiểu Nhã? Quán bar Phong Nhã?’‘
Nếu như là thiếu niên thì khả năng cái này không phải là tên thật, có lẽ là do thiếu niên thuận miệng nói ra để lừa gạt hắn.