Lúc này thiếu niên mới biết là mình đã hiểu lầm, khuôn mặt đang dính vào tường đỏ ửng, vội vàng nhỏ giọng nói xin lỗi: ‘‘Là...Là tôi không đúng, tôi không phải cố ý.’‘
Nguyễn Thanh xin lỗi xong thì vái một cái, hết sức cảm kích mở miệng, vừa thuần túy lại vừa thật thà: ‘‘Giang tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu tôi.’‘
Áo của thiếu niên gài thiếu hai nút, lúc cúi người thì mang lại cảm giác như ẩn như hiện.
Có lẽ là ánh mắt của Giang Tứ Niên quá mức mãnh liệt nên thiếu niên cũng ý thức được quần áo của mình có chút xốc xếch vì vậy lập tức đưa tay sửa lại.
Giang Tứ Niên thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên sau đó hợp tình hợp lý mở miệng: ‘‘Tôi vì cứu cậu nên mới bị thương, trong khoảng thời gian này cậu chăm sóc tôi cũng không tính là quá đáng chứ.’‘
‘‘Dù sao nếu không phải vì cứu cậu thì tôi cũng sẽ không bị thương.’‘
Nguyễn Thanh nghe vậy thì lắc đầu: ‘‘Không...!Không quá phận.’‘
Giang Tứ Niên không khách khí chút nào, hắn hất cằm lên chỉ hộp thuốc trên bàn bên cạnh rồi nói: ‘‘Vậy bây giờ cậu giúp tôi đổi thuốc đi.’‘
Nguyễn Thanh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lướt qua Giang Tứ Niên bò xuống giường sau đó cầm hộp thuốc trên bàn lên.
Hộp thuốc không phải là của nguyên chủ mà là của Giang Tứ Niên mang theo lúc vào.
Băng gạc bên hông Giang Tứ Niên đã bị máu nhuộm ướt, từ đó có thể thấy được lượng máu chảy ra nhiều bao nhiêu.
Hắn nhích sát vào phía trong, chừa ra một không gian cho thiếu niên đồng thời thể hiện ý muốn cậu lên giường của hắn.
Nguyễn Thanh nhìn chỗ trống trên giường, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngồi chồm hỗm ở mép giường sau đó cẩn thận cởi băng gạc bên hông Giang Tứ Niên ra.
Động tác của cậu vừa nhẹ nhàng lại vừa chậm rãi giống như sợ làm Giang Tứ Niên đau nhưng không biết do vết thương của Giang Tứ Niên quá nặng hay bởi vì vẫn đang còn chảy máu mà băng gạc và vết thương dính chặt vào nhau nên có muốn nhẹ nhàng cũng không được.
Lúc cởi hết băng gạc ra thì đồng thời vết thương dữ tợn cũng lộ ra, đây là vết thương trí mạng giống như bị dao đâm mạnh sau đó xoáy sâu, có thể còn sống đúng là kỳ tích rồi.
Mặc dù người bị thương không phải là Nguyễn Thanh nhưng chỉ cần nhìn cũng đã cảm thấy đau, trong nháy mắt đáy mắt cậu dày đặc sương mù, đáng thương nhìn Giang Tứ Niên, giọng nói mềm nhũn: ‘‘Đau...!Đau không?’‘
Ánh mắt của Giang Tứ Niên vẫn đang nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, vẻ mặt không biểu hiện gì, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nhưng sau khi nghe những lời này của thiếu niên thì vẻ mặt hắn lập tức trở nên đau đớn, thậm chí còn rên lên một tiếng: ‘‘A...!Rất đau.’‘
Thiếu niên mím môi, động tác lại càng nhẹ nhàng hơn: ‘‘Vậy...tôi nhẹ tay hơn chút nữa.’‘
Giang Tứ Niên nhìn chằm chằm hàng lông mi khẽ run và khóe mắt ửng hồng của thiếu niên, không khách khí sai sử: ‘‘Nhẹ hơn cũng vô dụng, cậu thổi cho tôi đi.’‘
Nguyễn Thanh giống như có chút chần chờ, không lập tức đồng ý với Giang Tứ Niên.
Giang Tứ Niên thấy thế thì khóe miệng cong lên, giễu cợt mở miệng: ‘‘Thế nào? Tôi vì cậu mà bị thương nặng như vậy, cậu ngay cả thổi một chút giúp tôi mà cũng không muốn?’‘
‘‘Không phải...’‘ Thiếu niên rụt người lại, đáng thương lắc đầu.
‘‘Vậy thì tôi giúp tôi đi.’‘ Giang Tứ Niên giải quyết vấn đề rất dứt khoát, giọng nói mang theo vẻ ra lệnh, không cho thiếu niên phản đối chút nào.
Lông mi của thiếu niên lại run lên, một lúc lâu sau vẫn không thể mở miệng phản bác, cuối cùng chỉ có thể ghé sát vào miệng vết thương của Giang Tứ Niên, thổi nhẹ.
Có lẽ do khoảng cách của hai người không gần lắm nên Giang Tứ Niên không cảm giác được thiếu niên đang thổi vì vậy có chút mất kiên nhẫn mở miệng: ‘‘Gần một chút.’‘
Thiếu niên nghe vậy thì hơi chần chờ sau đó lại ghé sát vào khiến mùi máu tươi nồng nặc gần như đập vào mũi cậu.
Thiếu niên mấp máy môi, vụng về thổi lần nữa.
Mùi hương trên người thiếu niên vô cùng dễ ngửi, giống như hoa lan trong rừng sâu, sạch sẽ thuần túy làm người ta mê muội hơn nữa hơi thở của thiếu niên cứ nhẹ nhàng thổi ở bên hông hắn, dù đang rất đau đớn nhưng Giang Tứ Niên vẫn cảm giác được sự ngứa ngáy khiến ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm.
Tuy vậy hắn vẫn ra vẻ bình thường lên tiếng: ‘‘Gần thêm chút nữa.’‘
Thiếu niên nghe được những lời này của Giang Tứ Niên thì thân thể hơi run lên, cậu cắn môi dưới, một lúc lâu vẫn không tiến lại gần bởi vì cậu đã cách hắn rất gần rồi hơn nữa Giang Tứ Niên lại không đắp chăn, thắt lưng và nơi nào đó cách nhau rất gần nên Nguyễn Thanh có thể thấy những thứ không nên thấy đang đứng lên.
Chỉ cần không ngốc thì đều có thể hiểu được điều này có ý nghĩa gì, huống chi thiếu niên chỉ là đơn thuần chứ không phải ngu nhưng thiếu niên giống như không biết nên từ chối thế nào.
Dù sao Giang Tứ Niên cũng vì cậu nên mới bị thương, cậu không thể làm một người vong ân phụ nghĩa được nhưng cậu cũng không thể làm những loại chuyện như vậy vì cậu đã có người mình thích rồi.
Thiếu niên nhất thời luống cuống nắm chặt giường, yếu ớt đáng thương cứng còng tại chỗ, cả người tràn đầy sự kháng cự.
Mùi hương thoang thoảng quanh người khiến cho ánh mắt Giang Tứ Niên càng âm u hơn, hắn kiềm chặt tay thiếu niên trên giường sau đó kéo mạnh người vào trong ngực rồi lật người đè thiếu niên xuống giường sau đó ngồi lên người cậu.
Một loạt hành động của hắn nếu gặp người không biết thì không thể nhận ra trên người hắn đang có vết thương trí mệnh.
Thiếu niên còn đang bận suy nghĩ nên từ chối như thế nào nên không có phòng bị vì vậy lúc bị Giang Tứ Niên đè thì vẻ mặt vẫn còn đang mờ mịt.
Giang Tứ Niên nhìn thiếu niên ngoan ngoãn phía dưới người mình, mặc dù cậu vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hắn nhưng trong đôi mắt sạch sẽ toàn là hình bóng hắn giống như cậu chỉ có thể nhìn một mình hắn mà thôi.
Trong lúc nhất thời, dục vọng ở sâu trong lòng giống như cỏ dại ngo ngoe nẩy mầm khiển cả người hắn hưng phấn, kêu gào mau xâm phạm cậu, chiếm lấy cậu, để cậu phải ở dưới thân hắn khóc thút thít.
Bây giờ khoảng cách giữa hai người thật sự là quá gần khiến Nguyễn Thanh trợn to hai mắt, bắt đầu giãy giụa muốn đẩy Giang Tứ Niên ra.
Giang Tứ Niên cũng giống như hiểu rõ ý định của thiếu niên, hắn cố định hai tay cậu trên đỉnh đầu sau đó siết chặt, kiềm chế hành động của thiếu niên.
Sức lực của Giang Tứ Niên rất lớn nên làm cổ tay Nguyễn Thanh có chút đau nhưng vẫn không làm cậu bị thương.