“Đến đây làm gì đi?” Uông Phục thấy hai người, người này so với đối phương càng thận trọng hơn, “Bọn họ không ra sớm đâu, chúng ta không thể cứ ngồi ở chỗ này mãi được.
”
“Vậy thì…” Lê Nam Trân nghiêng đầu nhìn Thương Vũ Nhu, không thể đoán được cô ấy là người như thế này, “Muốn xem TV không?”
Trước khi Thương Vũ Nhu trả lời thì Uông Phục đã cười nhạo: “Hai người đừng giả vờ nữa, dù sao thì cũng trưởng thành hết rồi, ai mà không biết?”
“Nói ai giả vờ?”
“Cậu có ý gì?”
Hai giọng nữ bất ngờ hoà vào nhau, hai người liếc nhìn nhau.
Thương Vũ Nhu chớp mắt với cô, Lê Nam Trân bất giác cảm thấy cô ấy có điều muốn nói với mình, Thương Vũ Nhu hỏi: “Nếu không chúng ta đi ra ngoài? Có lẽ bọn họ sẽ mở một cuộc họp.
”
“Chẳng phải tớ sẽ phải xách túi cho hai người sao?”
Uông Phục lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên, Thương Vũ Nhu không hề khách khí: “Cậu đi làm gì? Vào trong bàn chuyện chính sự một mình đi.
”
Cậu vẫn muốn đấu tranh một lúc nhưng bị Lê Nam Trân cắt ngang: “Tớ vẫn chưa tính sổ với cậu đâu!”
Vốn dĩ chỉ muốn doạ cậu, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy cậu đáng bị như vậy: “Cậu nói xem cậu nghĩ như thế nào?”
Uông Phục thành thật ngậm miệng lại, đi vào phòng lắng nghe mấy người thảo luận “sách trời” mà cậu nghe không hiểu.
Ông Thương đang mắng mỏ Thương Vũ Nho, một người giống mình, Kỳ Hàn ngồi đằng sau, thấy cậu đi vào thì nhỏ giọng cười nhạo: “Cho nên cậu mất công gọi chú Thương tới là để có cơ hội học tập, cơ hội mở cuộc họp sớm?”
……
“Các cậu vẫn chưa ăn cơm à? Chúng ta đi ăn trước nhé?”
Lần trước tình cờ gặp cô ấy, cô ấy cũng là người đề nghị ăn tối cùng nhau, nhìn cô ấy và Kỳ Hàn, có vẻ như nhà họ Thương rất để ý chuyện ăn uống?
“Không cần đợi những người khác sao?” Lê Nam Trân nhìn thời gian, chưa muộn, cô ngủ một ngày, dường như cảm giác đói bụng cũng đã trôi qua.
“Bọn họ còn lâu, đến lúc đó trở về mua cho họ thứ gì đó là được.
”
Thương Vũ Nhu sắp xếp lại tài liệu liên quan đến nhà họ Lê một lần, biết lượng công việc lần này không hề nhỏ, thấy Lê Nam Trân không quá cầu kỳ, nên hỏi thử: “Nếu không thì đến nhà tôi nhé?”
“A?” Lê Nam Trân mới thắt dây an toàn, lúc này bỗng cảm thấy hối hận vì đã lên thuyền của cướp, ngón tay của cô cào cấu dây an toàn một lúc, “Không tốt lắm đâu?”
“Tôi nhớ rõ trong nhà vẫn còn giữ ảnh chụp Kỳ Hàn khi còn nhỏ, phòng ở lúc trước của cậu ấy vẫn chưa bị phá.
”
“Tôi đi đâu cũng được, nghe theo cậu ~”
Lê Nam Trân lập tức ngồi im, trong mắt tràn ngập hưng phấn, ai cũng có thể nhìn ra biểu cảm muốn cười nhưng lại cố gắng duy trì hình tượng trên khuôn mặt hơi tròn quá mức linh động của cô.
Giống như! Ừm, một con sóc chuột ăn vụng còn tưởng rằng mình không bị phát hiện.
Thương Vũ Nhu liếc nhìn cô, rồi nghĩ đến khuôn mặt u ám không chút biểu cảm nào của Kỳ Hàn: “Cậu biết mấy người ở công ty đánh giá cách quản lý biểu cảm của Kỳ Hàn như thế nào không?”
Cô ấy vừa hỏi vừa chú ý đến biểu cảm của Lê Nam Trân, càng thêm cảm thán Kỳ Hàn, một người có 800 bộ não lại có thể tìm được một cô bạn gái ghi lại tâm trạng theo thời gian thực trên khuôn mặt như thế này.
“Nói gì?”
Trên mặt cô viết: Muốn nghe, nhưng sợ bị lừa.
“Bình thường cậu ấy không phải làm việc, mọi người đều nói cậu ấy trưởng thành, trông không giống những người thuộc độ tuổi này.
”
“Lúc làm việc thì sao?”
“Biến thái giết người vì cuồng công việc.
”
?
Lê Nam Trân trượt xuống ghế phụ bật cười.
“Đây chính những gì tôi nghe trộm được khi trốn bên ngoài phòng trà và phải nhịn cười nửa tiếng thì mới nghe được đấy.
”