Bí Mật Của Chúng Ta

Vài tuần sau, trước khai giảng 1 tháng, họ lên trường để học và ôn cho kì thi sắp xếp lại lớp đầu năm, và chắc chắn lớp 10/1 nói riêng sẽ phải xáo trộn lại học sinh

Họ ôn thi cật lực, trong thời gian ôn thi đó, ai cũng cố gắng, họ thường xuyên đến thư viện hay thậm chí học thêm, cày xuyên đêm và họ đều mong muốn ở lại lớp mình

Trong khoảng thời gian đó, Uyển Hạ và Doãn Kì thường xuyên tách lẻ, lén lút hẹn hò với nhau, nhưng họ vẫn giữ được phong độ học tập như ngày nào

Cuối cùng cũng đến kì thi,…Các học sinh đều đến phòng thi và mang tâm trạng hồi hộp hơn bao giờ hết. Kì thi này sẽ là bước ngoặt lớn trong 2 năm cấp 3 sắp tới

Đám bạn Uyển Hạ bị tách lẻ, mỗi người 1 phòng, nên không được gặp nhau

Uyển Hạ đang đến phòng thi của mình, phòng cô là phòng 22, là tầng 3 dãy nhà, nên đi lên đến nơi thì đã sức cùng lực kiệt

Uyển Hạ trầm cảm, tay vịn vào lan can hành lang trước cửa phòng thi, thở hổn hển và liên tục phải nhắc mình giữ tỉnh táo

Bỗng từ đâu ra, 1 chai nước lạnh chìa ra cho cô: “Bạn học này, cho cậu nè…”


Giọng nói ấm áp đó cất tiếng, Uyển Hạ hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng rồi ngẩng đầu lên, là một chàng trai đang mỉm cười với cô

Chàng trai có mái tóc màu nâu nhạt, khuôn mặt ngũ quan đều vô cùng hài hoà, đôi mắt đen láy, cùng nụ cười như phát sáng, đặc biệt, chàng trai có chút cao, cao hơn Uyển Hạ những hơn 1 cái đầu

Uyển Hạ thất thần một chút, dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu: “Trời má, thế này cũng quá đẹp trai rồi chứ?”

Nhưng cô ngay lập tức lấy lại được tinh thần, cô chìa tay ra lấy trai nước, nói cảm ơn rồi tu ngay một ngụm. Uống xong, khuôn mặt cô liền lộ rõ vẻ thoả mãn

Sau đó, họ liền nói chuyện với nhau…

Anh chàng đẹp trai đó liền tự mình giới thiệu trước: “Rất vui được làm quen, tớ là Di Bách Văn, học lớp 10/2, chủ nhiệm câu lạc bộ nhạc cụ”

Uyển Hạ nghe thấy 2 chữ “ nhạc cụ” liền sáng mắt, cô hớn hở nói: “Nhạc cụ sao, cậu biết chơi Piano đúng chứ?”

- Đương nhiên rồi! Mà…Cậu tên là gì vậy…? - Bách Văn cười, rồi nhìn chằm chằm về người con gái đang đứng trước mặt


Uyển Hạ giật mình, nghe thấy thế thì cười ngượng: “Úi, quên mất” Rồi cô chìa tay ra: “Rất vui được làm quen, tớ là Lâm Uyển Hạ, lớp 10/1”

Nghe thấy chữ Uyển Hạ, anh chàng liền lộ rõ vẻ hâm mộ, cậu liền bắt tay mà hớn hở nói: “Cậu là Uyển Hạ, lớp trưởng 10/1 trong truyền thuyết đó chứ? Cậu từng nhiều lần đạt điểm cao và được vinh danh sao? Tớ hâm mộ cậu lắm đấy!”

Uyển Hạ cười đỏ mặt, gãi gãi đầu rồi nói: “Đâu có đến mức đấy đâu, tớ ăn may thôi…”

Bách Văn liền nhìn cô gái, dưới ánh nắng của mùa hè, từng cơn gió thổi qua khiến làn tóc của cô bay trong gió, cô gái vén tóc sang bên tai. Cô gái liền ngước nhìn chàng trai, khung cảnh này khiến cho anh như bị hớp hồn vào trong đó

Bách Văn liền nhìn chằm chằm vào cô gái, si mê mà nói: “Lần đầu gặp mặt…Nhưng tớ thấy cậu xinh thật đấy”

- Hả….

Bách Văn liền bừng tỉnh, cậu ngượng tím mặt, xua xua tay giải thích cho người con gái kia biết: “Thôi chết, ý tớ là…”

Chưa kịp nói hết câu, Uyển Hạ liền cắt ngang, cô cười, dưới ánh nắng này, khiến cho cô ngày càng xinh đẹp và rực rỡ hơn: “Không sao đâu…Tớ cũng thấy rất vui vì cậu nói điều đó”

Chàng trai lần nữa đắm chìm vào trong ảo mộng…

Một lúc sau tiếng chuông reo, các giám thị lần lượt từ văn phòng lên phòng thi…Tâm trạng của mọi người đều nặng trĩu…

“Cuối cùng thời gian này cũng tới…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận