Sau khi thi xong, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Hoà mình vào dòng người, đám bạn đã lại nhau sau vài tiếng thi
Uyển Hạ chạy đến bên những người bạn của mình, kể cho nhau nghe về bài thi hôm nay
Uyển Hạ mở đầu trước, cô hỏi mọi người: “Thế nào? Đề hôm nay không có gì khó chứ?”
Doãn Kì tiếp lời: “Tớ cũng thấy không khó mấy, có câu cuối tớ làm nhưng không chắc chắn”
“Kiến thức cơ bản mà, tớ thấy đề cũng không có gì to tát” Sara nhún vai nói
Quán Nhĩ cũng Phi Mạn lôi tờ đề ra, chỉ chỉ vào câu thứ 4 trong đề: “Uyển Hạ, Uyển Thần, câu này các cậu ra bao nhiêu?”
Uyển Thần ngó vào trong đề, rồi lấy bút ghi gì đó: “Tớ ra 224, các cậu như nào?”
“Tớ cũng thế”
Trạch Dương lấy đề Tiếng Anh ra, cậu nói: “Đề tiếng Anh khó hơn mọi khi nhỉ?”
“Ừ, tớ thấy khó hơn mấy năm trước nhiều”
“Chắc là tại đổi lại lớp nên khó hơn là đúng”
Họ hăng say nói chuyện, kể về thầy cô giám thị coi phòng họ
Đang cười đùa vui vẻ, bỗng một chàng trai chạy đến bên cạnh họ, hớn hở nói: “Chào mọi người!”
Nghe thấy giọng nói đó, họ đều ngoảnh sang hướng phát ra tiếng nói…
Phi Mạn, Sara và cả Quán Nhĩ đều vô cùng ngạc nhiên trước sự hiện diện của chàng trai. Một mặt thì do cậu quá đỗi toả sáng, một mặt là do cậu nổi tiếng với sự cuốn hút khi trình diễn trên sân khấu của mình
Di Bách Văn liền hớn hở, quay sang Uyển Hạ, nắm lấy tay cô rồi nói: “Uyển Hạ, cậu làm được bài không? Nãy cậu ra vội quá, tớ không kịp hỏi cậu”
Cao Lãng ngớ người, cất đề thi của mình vào cặp: “Cậu…”
Uyển Hạ bỏ tay của mình ra khỏi tay của chàng trai, lúng túng trả lời câu hỏi của Cao Lãng: “À, đây là Di Bách Văn, cậu ấy là lớp 10/2, chủ nhiệm câu lạc bộ nhạc cụ của trường”
Trạch Dương trầm trồ, quay sang nhìn Bách Văn với ánh mắt hâm mộ: “Chà, mới lớp 10 mà cậu đã là chủ nhiệm câu lạc bộ rồi nhỉ? Giỏi thật!”
Phi Mạn thúc tay vào người Trạch Dương: “Lớp 11 rồi thưa anh…”
Bách Văn vẫy tay thân thiện, cậu cười rạng rỡ nói: “Rất vui được làm quen, như Uyển Hạ nói, tớ là chủ nhiệm câu lạc bộ nhạc cụ”
Doãn Kì khó chịu, chắp tay trước ngực, nghiêng đầu sang một bên: “Cậu với Uyển Hạ quen nhau kiểu gì vậy?”
Bách Văn vẫn cười tươi, thản nhiên nói: “Tớ và cậu ấy chung phòng thi, cậu ấy leo cầu thang, thấy mệt quá nên tớ đưa nước cho cậu ấy uống”
Doãn Kì vẫn hậm hực, nhìn đời với nửa con mắt, giọng thấp đi hẳn: “Vậy sao…Thế mà Uyển Hạ chả kể cho tụi tớ gì…”
Uyển Hạ lạnh sống lưng, run bần bật, không dám quay ra đằng sau nhìn cái người đang toả sát khí kia
Quán Nhĩ nói đỡ hộ Uyển Hạ: “Thôi nào, Doãn Kì cậu đừng trưng bộ mặt đấy ra nữa…”
Di Bách Văn không biết có đôi mắt sắc lẹm đang lườm mình, vẫn ngây thơ, nói giọng đầy ấm áp: “Lúc đầu, tớ vốn không định sang lớp 1, nhưng thấy lớp có lớp trưởng như Uyển Hạ, vừa xinh vừa giỏi, nên tớ liền thay đổi quyết định luôn!”
Sara hỏi chàng trai đang cười tủm tỉm đó: “Cậu chắc là đỗ sang lớp tớ không?”
Di Bách Văn hớn hở, vẫn là nụ cười đó: “Chắc mà, Bách Văn tớ không có gì là không làm được”
Cao Lãng nhìn vị huynh đệ của mình đang bừng bừng sát khí, châm biếm nói: “Vậy sao…Thế thì tụi đây trông chờ vào cậu!”
“Haha, hẹn gặp lại các cậu ở lớp 11/1 nhé!” Chàng trai xoay người rời đi, khi đi, cậu vẫn không quên ngoảnh đầu lại, nháy mắt 1 cái với Uyển Hạ
Uyển Hạ nổi da gà, liền quay sang Doãn Kì đang nổi cơn thịnh nộ, nhìn chằm chằm vào mình
Doãn Kì bỗng cúi xuống, ghé sát vào tai Uyển Hạ đang run bần bật đó: “Bảo bối, tối nay 8h quán cà phê gần siêu thị nhé!”
“Thôi xong, toang thật rồi Lượm ơi”