Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna 
 
Hạ May mệt mỏi như chó, mọi thứ quay cuồng như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Luôn luôn là 2 giờ sáng vào các ngày thứ Bảy! 
 
Trời ơi, cô căm ghét nghề bồi bàn. Mùi mồ hôi kinh tởm, tiếng ồn ào xì xào của những vị khách đang càm ràm liên tục, phàn nàn về từng điều nhỏ nhặt nhất vẫn còn đọng lại trong tâm trí.
 
Thật mệt, Hạ May lấy thẻ mở cửa điện tử bằng chip mà Hạ Lăng đưa cho cô, đặt trước đầu cảm biến ở cửa, chờ đợi tiếng kích vang lên rồi đi vào ngôi biệt thự xa hoa tráng lệ.
 
Cô không muốn cam chịu phải sống ở đây, nhưng cô cũng biết ơn vì không phải lang thang vạ vật trên đường. Đúng, cô chỉ phải cảm ơn chị gái mình, không có gì hơn nữa, sống trong biệt thự cũng không tệ. Chà, nhưng vẫn còn có Tưởng Gia...
Có lẽ sẽ có cách nào đó giúp cô vượt qua được. 
 
Mùi khói thuốc bất ngờ đổ ập xuống quấn lấy Hạ May như một làn sóng thần lạnh lẽo. Cô ho khan, thở hổn hển hấp thu không khí mới. Âm thanh chát chúa to đến nỗi khiến màng nhĩ của cô rung lên bần bật. Dường như có pháo nổ đùng đoàng trong tai. Cô vội vàng dùng hai tay bịt chặt tai lại và đợi cho đến khi cơ thể thích nghi với điều đó. Một lúc sau, cô mới có thể từ từ hạ tay xuống. 
 
Trước mắt Hạ May có một màn sương dày đặc và mùi hương hỗn độn từ khói thuốc, rượu bia và một thứ gì đó chua chua… bao bọc cô như một bóng ma tà ác. Cô phải áp mũi vào chiếc áo phông và nhắm mắt lại bởi nước mắt đang chảy giàn giụa vì khói thuốc cay nồng. 
 
Điều gì đang xảy ra ở đây vậy?
 

Hạ May bước từng bước đi lên trên tầng. Âm nhạc văng vẳng bên tai như mật ong dính nhớp khiến cơn đau đầu nhẹ ập đến không thể phòng bị. Cô cảm giác như ai đó đang đẩy mình lên xuống, lên xuống, khó chịu khủng khiếp.
 
Qua màn sương trắng dày đặc, Hạ May có thể mơ hồ nhìn ra có rất nhiều người đang nhảy múa và uống rượu.
 
Mã Lượng. 
 
Anh ta chạy về phía cô...
 
"Nàyyy!" Anh ta hét lên và gần như ngã dúi dụi vào người Hạ May. Với sức nặng và tốc độ đấy thì cô chỉ có thể ngã ngửa trên sàn và đính kèm một bao tải Mã Lượng trên tay, quá nặng! Với một cú nhảy thô bạo quá trớn, Mã Lượng ngã sõng soài xuống sàn và mơ màng nhìn lên trần nhà, như thể anh ta nhìn thấy các thiên sứ trên đó. 
 
‘‘Anh đã uống bao nhiêu?" Hạ May khó chịu hỏi.
 
Anh muốn mở miệng trả lời, nhưng thay vì âm thanh, một thứ khác lại ộc ra từ miệng. Cô tức tốc xoay người anh ta nằm nghiêng sang một bên ngay lập tức, một tay vỗ nhẹ vào lưng cho đến khi anh ta nôn mửa xong.
 
Sau khi nôn xong, Mã Lượng từ từ đứng dậy, nâng đầu nhìn về phía một chỗ ngồi, sau đó nhìn Hạ May và mỉm cười. Cô không nghĩ anh ta có thể nhận ra được cô là ai, bởi ánh mắt anh ta nhìn xuyên qua người cô, nhưng lại mỉm cười như thể anh ta vẫn biết hết vậy. 

 
Ngay khi anh ta đang lắc lư trông có vẻ không thể nghi ngờ là sắp ngã ngửa xuống đất, Hạ May thở dài nắm lấy hai vai của anh ta. 
 
“Ôi trời, Mã Lượng!” Cô khịt mũi, cúi đầu xuống, cố gắng làm lơ mùi kinh tởm sau nôn mửa và nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Anh sống ở đâu?" 
 
Anh ta nhún vai bất lực.
Tuyệt! Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, mái tóc bù xù như thể bị điện giật, trông thật buồn cười. 
 
Hạ May thở dài, cân nhắc xem cô nên làm cái gì bây giờ. 
 
"Được rồi. Anh còn đi được không?" 
 
Mã Lượng nhanh chóng gật đầu, nhíu chặt mày rên rỉ. Cô đỡ anh ta dựa vào mình. Anh ta nặng bao nhiêu thế? Có vẻ như anh ta đang cố tình muốn đè chết cô!  
 
Hạ May thận trọng bước từng bước một để anh ta có thể theo kịp. Cô phải dừng lại một lần khi anh ta dựa vào tường và hít một hơi thật sâu với đôi mắt nheo lại. Cô không muốn tưởng tượng xem hiện tại anh ta đang khó chịu như thế nào đâu.
 
Ngay khi hai người biến mất khỏi đám đông, đi vào trong khu vực bị bóng tối che khuất, ánh đèn sặc sỡ gồm những gam màu tươi sáng không còn chiếu tới da thịt hai người thì cô trông thấy Hạ Lăng đứng ở trung tâm trong đám người.
 
Chị ấy cười tươi, mặc một chiếc váy ngắn làm bằng chất liệu màu đỏ sáng bóng, vung tay lên trời loạn xạ và đôi mắt đỏ như máu. Chị ấy điên cuồng nhảy nhót và say bí tỉ.  
 
Bây giờ Hạ May đã hiểu tại sao Hạ Lăng muốn sống ở đây, tại sao chị ta muốn làm việc ở đây. Không phải chị ta làm điều này vì muốn Hạ May có cuộc sống tốt hơn và có mái nhà che nắng che mưa. Không phải vì chị ta quan tâm đến cô, mà chỉ vì muốn 'vui vẻ'.
 
Đáng lẽ cô phải hiểu rõ điều đó. Hạ May muốn gạt cảm giác mình không đáng được yêu thương sang một bên, nhưng nó không có tác dụng. 
 
Hai người đã đến được trước cửa phòng của Hạ May. Cô đang bực mình, bởi Mã Lượng đang dựa vào người cô mà cô lại không giữ được anh ta khiến anh ta ngã vào người cô với toàn bộ sức nặng của mình.  
 
Không khí bị ép ra khỏi phổi khiến cô đau đớn mở to mắt. Chết tiệt, thật nặng! Mã Lượng luồn tay vào trong tóc Hạ May và rên rỉ. Cô đảo tròng mắt, định đẩy anh ta ra khỏi người thì Tưởng Gia bước ra từ cánh cửa bên cạnh, thản nhiên đi ngang qua hai người. 
 
Hạ May luống cuống núp đầu dưới cần cổ của Mã Lượng, cố ý dính sát vào người anh để che giấu thân mình. Cô cảm thấy khó chịu đến mức suýt không nhịn được mà đẩy Mã Lượng ra xa. Không sao. Có khó thở cũng phải cố chịu. Không sao.
 
Điều quan trọng duy nhất là: Hạ May hy vọng Tưởng Gia không nhìn thấy cô!
 

Mã Lượng rên nhẹ. Cô không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào nữa! Anh đi rồi à? Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, cẩn thận ngó ra khỏi người Mã Lượng. Tưởng Gia đang điềm tĩnh đứng dựa vào tường và quan sát hai người. Liệu có phải anh phát hiện ra hai người vì Mã Lượng vừa phát ra tiếng rên không? Nhưng ở nơi ồn ào này á? Vậy anh phải có thính giác tốt hơn chó nghiệp vụ. Tốt đến đáng hận! 
 
"Anh làm gì ở đó vậy?" Hạ May định lên tiếng giải thích thì anh châm chọc xúc phạm: 
 
"Em không phải muốn đưa anh ta lên tận giường chứ?" 
 
Cái quái gì? Đừng nói anh đang nghĩ, Hạ May muốn ‘ngủ’ với Mã Lượng nhé? Chẳng lẽ cô trông giống người như vậy à?! Anh nghĩ, Hạ May cô sẽ mãi mãi không có được tình yêu? Điều đó đúng trong thực tế và về mặt lý thuyết cũng có thể đúng, nhưng anh có cần phải đưa ra một kết luận bẩn thỉu như thế không? Tưởng Gia nhướng mày một cách ngạo mạn và nhìn chằm chằm vào hai người như một hiện tượng kỳ lạ. 
 
"Tưởng Gia, buổi tối chỉ vừa mới bắt đầu!" Hạ May cố ý vừa nói vừa cười một cách đáng khinh. Dù sao cũng đã thử, thôi nhìn xem liệu cô có thành công hay không.
 
"Tôi không tin!" Anh cáu kỉnh tiến một bước về phía 'hai người'.  Đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào cô như tia chớp nguy hiểm khiến cô rùng mình nổi da gà khắp cánh tay.
 
"Tôi không quan tâm. Chỉ cần đừng làm phiền chúng tôi, Okay?" Hạ May nhàm chán nói và nhìn anh dò xét. Cô thấy cái cách anh siết chặt tay phải thành nắm đấm và hình như anh đang nghiến răng nghiến lợi à? 
 
Tại sao anh lại khó chịu như vậy? 
 
Hạ May là người nhạy cảm và dễ dàng bị tổn thương. Vì vậy, cô ghét Tưởng Gia. Điều đó rất không nên, nhưng bởi vì anh là ... Tưởng Gia! Cô không đáng bị tổn thương như vậy. Chẳng lẽ cô không đáng được yêu thương đến mức đó sao?
 
“Vậy, thì… vui, vẻ, đi.” Anh nhấn mạnh từng chữ. Trrong đôi mắt xanh ấy vừa có sự đau đớn ư? Ánh mắt của anh giống như cây đinh ba cào lên làn da trần của cô tạo thành những vết xước mãi không lành. 
 
Tưởng Gia cụp mắt và đột ngột quay đi. Lần này anh thực sự trở lại hành lang dẫn đến bữa tiệc ngu ngốc của mình. Tại sao bây giờ anh lại tức giận như vậy? Anh có thấy tưởng tượng ấy kinh tởm không, nếu cô với Mã Lượng... Cô thậm chí không dám tưởng tượng tới điều đó. Cô nhăn mặt, lắc đầu bực bội.
 
Chẳng lẽ anh không nhận ra rằng cô đang nói dối à? Anh có tin lời cô vừa nói ban nãy không?
 
Tiếng rên rỉ của Mã Lượng vang lên đã kéo cô trở lại hiện thực. 
 
"Đi thôi, tôi sẽ đưa anh lên giường." 
 
Mã Lượng lại rên rỉ và cô coi đó là sự đồng tình. 
 

“Đi thôi!” Hạ May hăng hái nói. 
 
Cô ấn tay nắm cửa bằng tay trái, điều này tốn mất tận 5 phút một cách khó tin, trong khi Mã Lượng đang dựa vào tường và sức lực của cô không đủ để giữ anh ta lại khiến an ta liên tục trượt xuống. 
 
Cuối cùng hai người cũng đã vào được phòng, Hạ May đổ mồ hôi như tắm. Cô cẩn thận đặt anh ta lên trên giường của cô và thấy anh ta nẵm lõm toàn bộ giường của mình.
 
"Tuyệt!" Cô lầm bầm và thổi một sợi tóc rơi trên mặt tung bay, hai tay chống lên hông và nhìn Mã Lượng đang cuộn tròn lại, người đã sớm ngủ ngáy o o. 
 
Chà, Hạ May vốn nghĩ mẹ cô đã ngáy to lắm rồi. Cô bỗng giật mình cắn chặt môi đến mức nó bắt đầu bật máu. Cô thở hổn hển, khó khăn nuốt nước bọt. Mẹ cô sẽ không bao giờ ngáy nữa. Cô sẽ không bao giờ nghe thấy âm thanh đó một lần nữa. 
 
Hạ May quay đầu đi khi nhìn thấy nước dãi lấp lánh chảy ra từ miệng Mã Lượng. Nhưng ít nhất còn tốt hơn là cô phải dọn dẹp bãi nôn nhớp nháp kinh tởm ra khỏi ga trải giường của mình. 
 
Cô khịt mũi chuẩn bị 'chỗ ngủ' cho mình trên sàn nhà, sau đó, nằm xuống trong cái tổ mềm mại mới của mình. Ngay sau đó, những tiếng ngáy đều đều trở thành một giai điệu đưa cô đi vào một thế giới đầy mơ mộng. 
 
Dù Hạ May thức dậy vì điều gì thì chắc chắn cũng không phải là Mã Lượng gây ra chuyện đó, bởi vì cô liếc nhìn lên trên giường của mình, khăn trải giường nhăn nheo chứng minh đã từng có người ngủ ở đó, nhưng chiếc giường trống không. 
 
Cô nhanh chóng tỉnh táo lại như xe đua lách vào đường cao tốc, lọt vào top đầu, vội vàng cột tóc đuôi sam và đi tìm Mã Lượng. Cô muốn biết chắc chắn tình huống của anh ta như thế nào. 
 
Hạ May bị hấp dẫn bởi mùi thơm của thức ăn ngon và cô đã đúng. Anh ta đang đi ăn sáng, cô có thể nghe thấy tiếng động ồn ào ấy. 
 
"Thế nào, ngủ ngon không?" 
 
Mã Lượng giật bắn người, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm với đôi mắt mệt mỏi. Cô thừa khả năng có thể tưởng tượng ra, đầu anh ta đang đau hơn búa bổ. Anh ta rên lên và đảo mắt khó chịu, rồi lại tiếp tục rên rỉ. 
 
“Em lấy cho anh nước lọc trong tủ lạnh đi!” Anh ta nói với vẻ mệt mỏi khó chịu và nhìn cô với đôi mắt cún con đáng thương.
 
“Thật trùng hợp là anh cũng có thể đi mà.” Hạ May đạo đức giả nói và mỉm cười rộng rãi. 
 
Anh ta lại rên rỉ đau đớn, đầu ngón tay luồn vào mái tóc dày của mình: “May, anh phải cần cái kính râm chết tiệt mới mở được tủ lạnh!” Anh ta chán nản lẩm bẩm. Cô bắt đầu cảm thấy anh ta đáng thương thật rồi. 
 
"Đầu của tôi,…"
 
“Đáng lẽ ngày hôm qua anh cũng nên thích uống nước lọc.” Hạ May nhăn mặt cằn nhằn, cô cảm giác mình là một giáo viên đang quở trách một đứa trẻ nhỏ hư hỏng. 
 
“Ồ, May, anh không phải tên khốn không biết gì … Anh khát.” Mã Lượng biện minh giải thích như thể bây giờ anh ta là giáo viên, còn tôi là đứa trẻ dốt nát. Cô nhướng mày thích thú vì suy nghĩ đó.
 
"Vậy ai trong chúng ta bị đau đầu?" Hạ May vừa nói vừa chuẩn bị một cốc nước cho anh ta.

 
Ai lại để nước trong tủ lạnh? Tưởng Gia! Có tiếng nổ ầm ầm trong đầu cô... Anh đang ở đâu? Cô ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã 12 giờ trưa.
 
“Mã Lượng!” Tưởng Gia kêu lên trước khi bước vào từ sau cánh cửa màu nâu: “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, anh không thể luôn luôn tự tiện hành động ở đây. Nhà tôi không phải là khách sạn!”
 
“Quá ồn.” Mã Lượng rên rỉ và dùng tay xoa bóp thái dương của mình.
 
“Hai người ngủ không ngon à?” Tưởng Gia cộc cằn hỏi, thậm chí anh còn không liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái! 
 
"Ồ, ừ, còn May?" Mã Lượng ậm ừ.
 
Hạ May ném một tờ giấy ăn về phía Mã Lượng khi nghĩ lại đêm hôm qua, anh ta ngủ trên giường của cô còn cô phải ngủ trên sàn nhà! 
 
Bấy giờ cô mới chợt nghĩ lại, Tưởng Gia vẫn cho rằng cô và Mã Lượng đã … “ngủ với nhau”. 
 
“Ồ, thì sao nào?” Cô ậm ừ một cách đầy ẩn ý. Tại sao cô lại cố tình chọc tức anh? Có lẽ vì anh là Tưởng Gia! Anh thô lỗ, kiêu ngạo, phiền phức, ích kỷ, hời hợt ... tóm lại chỉ là một tên khốn!
 
Và trong chính khoảnh khắc đó, Hạ May nhớ lại, anh đã từng dịu dàng hôn lên má cô, liếm đi những giọt nước mắt của cô. Cô nuốt nước bọt. 
 
“Thật không may là chiếc giường quá nhỏ cho cả hai chúng tôi.” Hạ May bĩu môi và dùng ngón trỏ vẽ những vòng tròn trên bàn. 
 
Tưởng Gia rất ghét điều gì đả động đến lòng tự tôn đàn ông của anh, nhất là có ai đó vượt trội hơn mình và Mã Lượng là đối thủ của anh. Cô đã tận dụng điều này một cách khéo léo. Không. Nói dối, cô không muốn làm thế.
 
"Ồ, thật đấy à?" Tưởng Gia nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh. 
 
Hạ May nhìn lên, chạm vào đôi mắt xanh dươg ấy. Lại một lần nữa, nó khiến cô đằm chìm không thể rời mắt. Cô cố gắng thoát mình ra khỏi chúng, nhưng cứ như thể Tưởng Gia đã nhốt chặt cô vào sâu trong đáy mắt. 
 
Sáng sớm, tóc của anh trông rất dễ thương, rối bù khiến cô đột nhiên có cảm giác muốn chạy qua vuốt thẳng chúng lại. Môi anh hé ra một vết nứt nhỏ, như thể sắp nói điều gì đó. 
 
Cô bị cuốn hút trước đôi môi cong đầy đặn của anh. Tim đột nhiên đập mạnh liên hồi trong lồng ngực. Cuối cùng, cô cố gắng rời mắt khỏi mắt anh, môi anh và nhìn xuống sàn nhà. Tại sao anh lại nhìn cô kỳ lạ như vậy? 
 
Hạ May hắng giọng: “Mau khỏe lại đi, Mã Lượng.” Cô không bình tĩnh nổi, cựa quậy thân mình và cố gắng nở một nụ cười với Mã Lượng. 
 
Sau đó, cô quyết định nhìn lại Tưởng Gia một lần cuối, người vẫn đang nhìn cô mãnh liệt đến mức cô nghĩ rằng, mình đang bùng cháy dưới cái nhìn này mà cô không thể đặt chân đến gần để dập lửa được. 
 
Hạ May chỉ biết, anh đang làm cô bối rối.  
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận