Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna
 
Hạ May đang muốn tìm đến phòng của Hạ Lăng, cô phải nói chuyện với chị ta. Mỗi khi cô nghĩ lại buổi tối hôm đó, một cơn đau nhói lại chạy xuyên qua lồng ngực. Cô cảm thấy bị lừa dối, bị phản bội một lần nữa, cảm giác khủng khiếp đó lại trỗi dậy như tằm ăn dâu trong cơ thể. Cảm giác mà cô từng trải qua khi chị ta rời bỏ cô vào mấy năm trước. Đáng lẽ ra, cô phải thông minh hơn. 
 
Tại sao cô còn tin rằng, chị ta có thể đã thay đổi! Cô nghĩ, đó là lỗi của thói quen, thói quen mười mấy năm làm chị em trong nhà. Bởi vì Hạ May cảm thấy giống như trước đây, lúc cô vẫn còn rất tin tưởng chị ta, mặc dù chuyện đó đã từ rất rất rất lâu rồi.
 
Trên bàn có một tờ giấy ghi chú đầy đủ nhiệm vụ. Hạ May liếc mắt nhìn vào chiếc giường không được sử dụng của chị ta. Điều đó đã nói cho cô biết, đêm qua chị ta đã không ngủ ở đây. Và tất nhiên là cô không biết chị ta đã ở đâu. 
 
Bây giờ Hạ May rất muốn trở về phòng và tận hưởng ngày thứ Bảy đẹp trời, nhưng cô cũng không muốn kết thúc chuyện này một cách qua loa. Điều đó có nghĩa là ... nó luôn mắc kẹt trong lòng khiến cô không thoải mái. Hạ May thở dài cầm lấy tờ danh sách và bắt đầu làm từng việc. 
 
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán nhưng cô thậm chí còn chưa hoàn thành một nửa trong số đó, cô nhăn mặt nghĩ và nhăn mũi khi nhìn vào tủ lạnh của Tưởng Gia, nơi mọi thứ đang trong quá trình phân hủy lần 2. Không hề phóng đại quá mức!
 
iiiii! Tại sao anh không mắc bệnh sạch sẽ thay vì tôn sùng đối với lí tưởng có nhiều chân dài? Hử?
 
"Nhìn xem, em có khiếu dọn dẹp như thế nào!" Một kẻ phiền phức khiến cô giật mình sợ hãi và trong giây lát đã ngăn cản cô khỏi công việc rất rất rất mệt mỏi là cạo những lát bánh pizza ra khỏi sàn nhà. 
 
Hạ May không thèm nhìn lên và tiết kiệm được việc phải nhìn thấy nụ cười tự mãn của anh kết hợp với sự khinh bỉ dành cho cô. Một quyết định đúng đắn của cô.
 

“Giẻ lau, ừm...” Giọng anh tiếp tục vang lên, cộng hưởng với sự kiêu ngạo khó thuần: “Chất tẩy rửa, ừm...”
 
Anh không có việc gì làm, ngoài việc liệt kê những thứ cô đã dùng để lau bụi bẩn cho anh hả? 
 
“Tâm trạng em có vẻ tốt nhỉ?" Lúc này anh mới hỏi được một câu tử tế. Tâm trạng làm sao có thể xấu vào ngày thứ bảy? 
 
“Ra khỏi đây!” Hạ May lẩm bẩm, tự nguyền rủa bản thân vì câu trả lời nhàm chán và không mấy sáng tạo của mình.
 
“Tôi biết còn thiếu một việc đó.” Cô cáu kỉnh hét lên và nhìn anh đầy thách thức kèm theo sự khó chịu cùng cực, nhưng anh còn cười rộng miệng hơn! 
 
“Dọn dẹp xác chết!” Hạ May càu nhàu. 
 
“Có thể chứ, nhưng động tác phải đẹp hơn.” Tưởng Gia thở dài giả tạo như diễn kịch, còn ra vẻ lắc đầu buồn bã.
 
Cô dùng sức ngược đãi chiếc giẻ lau trong tay mình khi đẩy nó sượt sượt qua sàn gỗ. Sau đó cô nhìn thấy người trông rất ngốc phản chiếu dưới sàn. Cô tự dùng tay chải lại mái tóc rối bù và mỉm cười ngọt ngào.
 
“Tôi có thể đề nghị nói lời 'tạm biệt' với anh không?" Hạ May nói với giọng điệu dễ thương (giả tạo) và vắt kiệt giẻ lau của mình.
 
"Không." Anh dứt khoát nói. 
 
Mà thôi, cô cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng….trời ơiiii, từ cổ tới đầu của Hạ May đỏ bừng khi nhận ra ánh mắt sáng quắc quá dữ dội của Tưởng Gia đang nhìn cô, điều này khiến cô vô cùng lo lắng bối rối. Điều mà tất nhiên là cô đã cố gắng không biểu hiện ra ngoài. 
 

Hạ May cắn môi để không đưa ra những phán xét ngu ngốc. Liệu anh có kiên nhẫn để nhìn cô đủ nhiều đến mức khiến cô phát điên luôn không?! Chết tiệt! 
 
Hạ May hớn hở hạnh phúc hơn tất cả khi cô có thể rời khỏi phòng khách xa hoa. Tuy nhiên, ánh mắt đăm chiêu của Tưởng Gia vẫn không rời khỏi người cô. Khi anh nuốt nước bọt và nhìn cô chăm chú khiến cô vấp ngã.
 
Tại sao đôi mắt của anh lúc nào cũng khó hiểu như vậy? Hạ May giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tiếng cười sang sảng theo sát sau đó khiến cô cảm thấy cần phải chôn mình dưới lòng đất.
 
"Hạ Lăng??" Hạ May thì thầm, tay thả lỏng đánh rơi giỏ quần áo đầy ắp.
 
Hạ Lăng nhăn mặt, lùi lại một bước, chẳng may vấp phải cạnh tủ cổ kính. Trên tay chị ta là chiếc đồng hồ vàng sang chảnh mà chuẩn bị được giấu kín trong túi áo ngực. Khi không may bị bắt gặp, chị ta chỉ nhìn Hạ May đầy lo lắng. Nỗi sợ hãi vô cùng phản chiếu trong ánh mắt ấy, không có hối hận, chỉ có sự sợ hãi.
 
Hạ May thu dọn quần áo. Cô muốn quay lưng lại và rời xa chị ta càng nhanh càng tốt. Bây giờ chị ta trở thành một tên trộm? Tất cả những điều cô từng tin tưởng vào chị ta đều sụp đổ như một dàn quân bài domino bị lật. 
 
“Chờ đã.” Hạ Lăng thì thầm, bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cẳng tay của Hạ May.
 
Ngay lập tức cô kéo nó lại và nhìn thẳng vào mắt chị ta. Trong đôi mắt ấy tràn ngập những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Nhưng chúng không thể khiến Hạ May cảm thông cho chị ta.
 
“Đừng chạm vào tôi!" Hạ May đưa hai tay lên giữ chặt giỏ đựng quần áo rồi chắn trước bụng.
 
"C-chị ..." Chị ta vừa khóc vừa lắp bắp nói, chị ta cầm lấy chiếc đồng hồ đắt tiền ấy một cách kiên quyết hơn. Môi khẽ run run khi nhìn vào mắt Hạ May. Nhưng Hạ May lại rời mắt không muốn nhìn chị ta thêm một giây phút nào.
 
Hạ May không nhận ra chị ta nữa rồi.
 
Cô đã cố gắng để nhìn thấy một người khác trong chị ta ở hiện tại. Một người mà cô vẫn vô cùng cần và nhớ mong. Quả thật là một ý tưởng hay, không, một suy nghĩ mơ mộng viển vông chỉ tồn tại trong suy nghĩ.
 
"Em nghĩ, chị có thể trang trải mọi thứ bằng cách nào?" Hạ Lăng bật khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã xuống má, xuống sàn nhà. 
 
Ngay lúc đó, Hạ May mới cảm thấy chị gái mình yếu đuối đến nhường nào. Khi chị ta đứng đó với chiếc đồng hồ trên tay, thứ mà chị ta muốn đánh cắp một cách lặng lẽ và bí mật. Những giọt nước mắt giả tạo chảy từ đôi má ửng hồng xuống sàn. 
 
Hạ May không còn cảm thấy tức giận với chị gái mình, vì chị ta lại quyết định bỏ chạy, vì thế cô cảm thấy thất vọng tột cùng và khinh thường chị ta.  
 
"Tất cả..." Hạ May tạm dừng chốc lát: "...chỉ là không phải bằng cách này." Cô lạnh lùng nói và nhìn xuyên thấu con người của chị ta đầy hằn học. 
 
Cô quay đầu đi, nhưng Hạ Lăng không chắc chắn nói: "Em muốn làm gì bây giờ?" 
 
Hạ May đứng bất động ở bậc cửa. Chị ta chỉ sợ cô sẽ tố cáo chuyện này mà thôi. Cô bật cười chế nhạo. Nhắm chặt hai mắt lại. Hai tay nới lỏng giỏ đựng quần áo.
 
"Không bao giờ lãng phí tế bào để suy nghĩ về chị nữa!" 
 
Và sau đó, sau đó, Hạ May đi ra ngoài. Cô chắc chắn sẽ bỏ lại quá khứ sau lưng. Bạn chỉ có thể tin tưởng vào chính mình, cô đưa ra kết luận trong đầu. Hạ May càng nắm chặt tay đang cầm giỏ quần áo hơn nữa.
 

Khi Hạ Lăng rời đi ngay trong buổi tối, Hạ May biết, đó là quyết định đúng đắn khi cô không tranh cãi vì lý tưởng phải khuyên răn Hạ Lăng quay đầu là bờ.
 
Bởi, nếu muốn thay đổi hoặc chỉ cần biết hối cải thôi thì chị ta sẽ không chạy trốn như một kẻ hèn nhát. Nhưng chị ta luôn luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình, chọn con đường dễ dàng nhất, đơn giản nhất, bất chấp mọi thứ khác. 
 
Suy nghĩ của Hạ May thật cay đắng, cô cảm thấy mình già đi chục tuổi. Hiện tại cô đã chẳng còn ai bên cạnh. Hạ May thở dài khi lau cửa sổ. Cô không biết điều gì làm mình thất vọng hơn, chị gái ruột lại bỏ rơi cô một lần nữa hay chiếc đồng hồ vàng không còn ở đó nữa. Cuối cùng thì chị ta vẫn lấy cắp nó!  
 
Nếu có thể thảnh thơi khi về hưu thì sẽ là tình huống gì. Hoặc đột nhiên có một cái chậu bằng vàng thì tốt biết bao. Số phận luôn khiến cô bất ngờ! 
 
“Đúng vậy.” Hạ May ngơ ngác, cô vừa nói to vậy sao? Cô quay đầu lại và thấy ba của Tưởng Gia. Hạ May cố sức tỏ ra thanh lịch và nở một nụ cười thân thiện. 
 
“Hôm nay ngài cảm thấy thế nào ạ?” Cô vừa cúi đầu, hạ tầm mắt xuống thấp để che giấu sự mệt mỏi u ám.
 
“Cô ta đang ở đâu?”  Ông ta cắt ngang một cách gay gắt mà không để ý đến câu hỏi của Hạ May. Điều đó khiến cô liên tưởng một chút đến Tưởng Gia.
 
"Ưmmm...à...." Ông ấy đang nhắc đến Hạ Lăng ...Hừm ... Chà, chị ta đã đánh cắp thứ gì đó của ông ấy và chị ta chỉ ở đây để vui chơi mà thôi, không phải vì công việc hay vì bất cứ ai. Thật nực cười khi cô còn nghĩ chị ta muốn làm việc tử tế, làm việc vì nghĩ cho cô!  
 
Tất cả mọi việc vất vả quá sức đối với chị ta nên chị ta đã bỏ chạy … sau đó tiện tay cầm nhầm vài thứ có giá trị. Hạ May thầm nghĩ, điều đó sẽ không diễn ra tốt đẹp như vậy.
 
Ba của Tưởng Gia giơ ngón trỏ to dày như xúc xích của mình lên chỉ thẳng vào mặt cô và nói: "Nếu hôm nay cô ta không quay lại thì cô sẽ bị sa thải!"
 
Sau đó ông ấy bước đi với những bước chân nặng nề. Hạ May nuốt nước bọt. Hạ Lăng sẽ không bao giờ quay lại. 
 
Cô sẽ bị sa thải. Cô sẽ phải sống lang thang trên đường phố. Cô lại khó khăn nuốt nước bọt. Miệng há hốc ra nhìn theo bóng lưng ấy.
 
Làm sao cô có thể thuyết phục được ông ấy cho cô tiếp tục ở lại đây? Nhưng ông ấy thậm chí còn chẳng thèm nghe cô nói ... 
 
Hạ May lại thở dài, vừa lau cửa sổ vừa rơi vào trầm tư. Làm cách nào để thuyết phục rằng, một mình cô cũng có thể tự dọn dẹp căn biệt thự này sạch sẽ? Chắc chắn cô không thể! Nhưng cô biết điều gì có thể thay đổi được quyết định của ông ta. Ai có thể ảnh hưởng tới quyết định ấy.
 
Ý tưởng tệ hại! Cô nhắm mắt lại và tự đánh mình trong suy nghĩ. Tay vẫn đưa lên làm tư thế chuẩn bị gõ cửa, chỉ thiếu duy nhất ý tưởng về những lời nên nói. 
 
Cô cảm thấy nôn nao vì căng thẳng. Mình có thể làm được, Hạ May âm thầm khuyến khích bản thân và ngập ngừng gõ cửa.  
 
Sau 1 phút, không có chuyện gì xảy ra. Cô định rời đi thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong. Có người đã ở đó. Liệu đó là tốt hay xấu, trong đầu cô hiện ra 2 người nhỏ đang tranh luận ầm ĩ.
 
“May?” Giọng nói ngạc nhiên vang lên. 
 
 Ầu ầu!
Tưởng Gia chỉ kịp nhanh chóng quấn chiếc khăn tắm quanh eo. Những giọt nước ẩm ướt vẫn còn đọng trên khuôn ngực săn chắc khiến Hạ May không thể không nhìn anh chăm chú. Tại sao anh phải có thể hình quyến rũ, chuẩn như người mẫu vậy?
 

Hạ May phải dồn trọng lượng của mình lên chân còn lại và húng hắng ho. Cổ họng khô khốc như đi trong sa mạc! Trời ơi, cô lại xúc động như cô bé mười tuổi chưa bao giờ nhìn thấy một cậu bé trên thế giới này! Khi cô nhận ra mình vẫn còn ngấu nghiến nhìn không rời mắt khỏi cơ thể săn chắc không chút mỡ thừa của anh, cô cuống cuồng quay mặt đi chỗ khác.
 
“T-Tưởng...Gia..,” Hạ May lắp bắp, cố gắng tìm kiếm sự bình tĩnh sâu trong nội tâm của mình, mà đáng lẽ cô luôn phải giữ vững.  
 
"Nói trọng điểm!" Anh bực bội nói.
 
Anh có để ý thấy cô vừa nhìn chằm chằm vào anh không? Làm ơn đừng! Hạ May giận dữ trừng mắt nhìn ... ờ... thân hình đẹp quá mức của anh và chống hai tay lên hông tức tối.  
 
"Tôi muốn làm người giúp việc dọn dẹp cho các người!" Hạ May nói liền một mạch và nhìn anh một cách thách thức.  Liệu anh có phá lên cười như điên?
 
Tưởng Gia mở to mắt hoang mang nhìn vào Hạ May khiến cô chỉ có thể dồn hết khả năng kiềm chế bản thân, không nhìn đắm đuối đôi môi hồng cuốn hút người khác phạm tội đang hé mở trước mắt.
 
"Nhưng chúng tôi đã có..."
 
"Không, chị ta đi rồi." Hạ May ngắt lời anh nhanh như chớp giật. Cô vội hắng giọng một cách ngượng ngùng: "Chị tôi. Chị ta sẽ không quay lại đâu. "
 
Tưởng Gia thản nhiên dựa vào khung cửa và nở một nụ cười tinh quái quen thuộc mỗi lần ủ mưu hại Hạ May. Ôi Chúa ơi! nh đẩy ... ưm ... đẩy phần trên cơ thể gợi cảm của mình vào mặt cô! Hạ May lại hắng giọng. 
 
Đôi mắt xanh dương lấp lánh ánh lên vẻ thích thú khi anh cười gian xảo nói: "Không." Thậm chí anh còn không giả vờ phải suy nghĩ về điều đó. 
 
Con chó nhỏ đáng ghét!
 
"Gì ... a, nhưng ..."
 
Tưởng Gia vuốt mái tóc còn ẩm ướt của mình, nhìn những sợi tóc ấy trong ánh sáng màu vàng do đèn chụp chiếu xuống khiến cô liên tưởng chúng giống như những mảnh lụa đen huyền bí, dụ dỗ người ta muốn chạm vào vuốt ve.
 
"Tôi phải làm gì?" Hạ May lúc này đã càu nhàu khó chịu, cố nén tiếng chửi thề. 
 
Anh nhìn cô chuyên chú xuyên qua hàng lông mi đen dày, tất cả chợt khiến cô rùng mình nổi da gà toàn thân, cảm giác giống như đột ngột có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào sau gáy trong mùa đông. 
 
Hạ May run rẩy.
 
Tưởng Gia đưa tay lên sờ vào cằm ra vẻ đắn đo cân nhắc, nhưng lại khiến các cơ bắp lộ rõ, căng cứng. Hạ May nuốt nước bọt thật mạnh, thậm chí bản thân cô cũng nghe thấy tiếng kêu ấy.
 
Anh cứ phải dụ dỗ cô đến thế này à?
 
Anh cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Hạ May. Nhưng cô vội cúi đầu, bởi vì cô không muốn cứ bị cuốn hút không ngừng nghỉ nhìn vào cơ thể anh một cách thèm thuồng. Cô đang căng thẳng chờ đợi tuyên bố của anh.
 
Những ngón tay ấm áp nắm lấy cằm Hạ May và nhẹ nhàng nâng nó lên. Cảm giác nhột nhột ngứa ngáy lướt nhanh vèo vèo khắp cơ thể cô khi mắt cô chạm vào mắt anh. Cô thở gấp nhanh gấp mấy lần, tim đập thình thịch, ánh mắt nóng rực như có hình xăm của anh bên trong đáy mắt. Hai đôi mắt giao nhau, kết hợp với nhau khiến thế giới ngừng quay.  Ít nhất thì đó là cảm giác của cô.
 
Lời anh nói phả vào mặt cô như một cơn gió xuân mát lành: "Thuyết phục anh đi, con nai con của anh." Tưởng Gia thì thầm bên tai cô rồi lùi lại một bước. 
 
Ngay lập tức, Hạ May có thể lấy lại được đầu óc tỉnh táo. Cô nhìn anh, bối rối lập luận: "Tôi là…ừm… tôi ... ừm …rất thích hợp làm công việc dọn dẹp?" Hạ May lúng túng, hai tay không biết để ở đâu, tròn mắt nhìn anh dò hỏi. Tưởng Gia bật cười khan, sau đó lắc lắc đầu vẻ nhịn cười. Anh trông càng đẹp trai khi tươi cười thật lòng!
 
“Không, hãy thuyết phục anh rằng, anh muốn em ở trong nhà của mình.”
 
Hạ May nín thở. Cô nhìn anh với vẻ không tin tưởng. Anh nhìn thấy vẻ mặt giật mình của cô thì cười một cách ngạo mạn. 

 
Tên khốn!
 
“Tôi có thể làm được.” Hạ May khó chịu bởi cái nhìn thách thứ ấy khiến cô nói một cách nhanh chóng và tự tin.
 
"Nếu em nghĩ vậy.” Tưởng Gia hời hợt trả lời và quay người lại với một nụ cười thỏa mãn trên môi.
 
 "Và làm thế nào anh có thể khiến em yêu anh!" Đột nhiên anh lại lấy lưng chặn ánh mắt của Hạ May, sau đó bắt đầu cười, miệng lẩm nhẩm. Anh đã bao giờ cười nhiều như vậy chưa? 
 
Hạ May thả lỏng vai ngực, khoanh tay như đứng ngoài trò chơi xúc phạm này. Tưởng Gia hơi ngoảnh đầu lại, liếc nhìn cô qua vai.
 
“Cá cược không?” Hạ May nhướng cao mày.
 
"Ồ, được, con nai con của anh." 
 
“Được, nếu tôi thắng, tôi được phép sống ở đây mà không cần làm công việc dọn dẹp!”
 
Tưởng Gia cười rộ lên, khóe miệng sắp chạm đến cả mang tai khi nói:
 
"Vậy nếu anh thắng thì em sẽ ra khỏi nhà anh và ...” Anh cười nham hiểm: "Em phải thực hiện một nguyện vọng của anh!" 
 
Hạ May muốn giết chết anh cho rồi! 
 
“Tôi có thời gian bao lâu nữa?” Cô trả lời mà không chớp mắt lấy một cái.
 
Tưởng Gia đưa tay vuốt mái tóc đen của mình, sau đó mắt rủ xuống nhìn cô một cách vô lương tâm. Hạ May lo lắng tự đùa nghịch với các ngón tay của mình. 
 
"Một tuần.”
 
Cái gì cơ? Làm thế nào cô có thể thuyết phục tên khốn này chỉ trong 1 tuần ngắn ngủi chết tiệt, khiến anh hài lòng và cho cô ở lại đây? Tại sao cô cứ có cảm giác lo sợ như lúc đột ngột có một bài kiểm tra mà cô đã quên không học?
 
"Thành giao!" Cô đã tự giết chết chính mình.
 
Tưởng Gia không cảm xúc nhìn cô, cái lạnh tỏa ra từ người hắn chạy dọc cơ thể cô từ đầu đến chân. Cô hít một hơi thật sâu và bình tĩnh quay lưng lại. 
 
Sau đó, Hạ May bước đi với dáng người thẳng đứng, phớt lờ cái nhìn cực nóng như chọc ra những lỗ hổng bỏng rát sâu lưng mình. Cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu. Ngay trước khi cô rẽ vào góc khuất, Hạ May lại trông thấy Tưởng Gia, người vẫn đang nhìn cô. 
 
“Tôi sẽ thắng cuộc cá cược này!” Hạ May ra hiệu bằng ánh mắt của mình. Tưởng Gia chỉ mỉm cười trầm ngâm.
 
_____________________________
Lời của tác giả:
Câu hỏi khảo sát:
 + Có ai đã từng làm bạn thất vọng nhiều như Hạ Lăng làm với Hạ May không? :(
+ Ai sẽ thắng cược?;)
+ Vui vẻ bình luận và bình chọn :) :)
Điều làm tôi hạnh phúc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận