Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna
 
 
 
Tưởng Gia thô lỗ nhưng chậm rãi lấy cái bát sứ xuống khỏi đầu rồi lắc lắc mái tóc màu nâu hạt dẻ.

 
Những sợi mì còn lại bay ra từ trên tóc rơi xuống sàn nhà. Cả căng tin rộng lớn vẫn ở trạng thái yên lặng chết chóc. Bởi vì tiếng cười của Hạ May bị nghẹn cứng trong cổ họng khi anh một lần nữa nhìn chằm chằm vào cô.
 
Ánh mắt ấy từng bước viết lên một mẩu truyện nhỏ:
Lông mày của anh nhíu xuống sát tận mũi…
Mí mắt trên chạm tới tận chân mày…
Cái nhìn chuyên chú hơn bao giờ hết…
Hai cánh môi mím lại chặt tạo thành một đường chỉ mỏng…
Hậu quả là: cái chết của Hạ May cách càng ngày càng gần.
 
Màu xanh dương trong con ngươi của Tưởng Gia trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, tỏa ra hương vị nguy hiểm của tử thần. Hạ May có cảm giác lại gần mặt biển bị đóng băng vào mùa đông, cô chạy trên mặt băng mỏng, tai nghe được tiếng rắc rắc. Chỉ một bước đi sai thôi thì cô sẽ vạn kiếp bất phục, bị chết chìm dưới đáy biển sâu tối tăm lạnh lẽo.
 
Cứ mỗi một tiếng gầm gừ như dã thú phát ra từ cổ họng của Tưởng Gia là nhiệt độ cơ thể của Hạ May lại hạ xuống một độ. Đó thật sự không phải là một ý tưởng hay. Cô co giò chạy trốn.
 
Tóc tai bay tán loạn rơi trên mặt cô khi cô cuống cuồng chạy trốn dọc hành lang, bỏ lại sau lưng mọi thứ. Cô chẳng thể suy nghĩ bất cứ điều gì, vì trong cái đầu trống rỗng lúc này chỉ còn lại duy nhất một mệnh lệnh: “Cô không cho phép Tưởng Gia bắt được mình.”

 
Cô cũng không biết anh có đuổi theo phía sau không? Hạ May không có thời gian ngoảnh đầu nhìn lại. Cô cứ chạy, chạy mãi cho đến khi cổ họng rát bỏng, nhưng cô vẫn không dám lơ là mà liên tục chạy qua các ngã rẽ ngóc ngách. Mãi cho đến khi cô phát hiện được lối đi quen thuộc, cô vội vã trốn vào nhà vệ sinh nữ.
 
Hạ May thở phào nhẹ nhõm nhốt mình trong một buồng vệ sinh trống. Mồ hôi lạnh phủ kín trán, chảy ướt đẫm khuôn mặt nhỏ, cô thở hổn hển vì mệt, ngực phập phồng không theo quy luật.

 
Cô vừa làm cái gì thế này? Cô còn chưa muốn chết đâu! Hạ May thất thần lau trán, đặt mình ngồi trên nắp bồn cầu màu trắng. Thật may mắn là sự kiêu ngạo của Tưởng Gia đã chiến thắng tất cả. Anh không xuất hiện.
 
Lúc chuông vào tiết vang lên, cô cúi gằm mặt, trộn lẫn bản thân vào đám đông, vội vàng chạy nhanh vào lớp học. Tiết học chuẩn bị bắt đầu, cô ngồi sụp xuống ghế. May cho cô là bây giờ cô và hắn không có tiết học chung với nhau. Bởi, nếu cô rơi vào tay anh… Cô khó khăn nuốt nước bọt, trước mắt tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo của Tưởng Gia… Ôi, trời ơi! Hắn chắc chắn sẽ giết cô ngay tức khắc!
 
--------Vài ngày sau đó--------
 
“Năn nỉ mà, cậu nhớ đến nhé!”
     
Tâm Băng nhấn mạnh bằng giọng nói lảnh lót từ đầu bên kia điện thoại. Hai người vừa mới tranh luận, liệu Hạ May nên di dân đến Pháp hay Canada. Bởi thời gian càng lâu thì khả năng sống sót của cô càng thấp.
 
Dù vậy, mỗi khi kí ức lặp lại hình ảnh Tưởng Gia đội bát mì của cô trên đầu thì cô không thể không bật cười thành tiếng. Bộ quần áo hàng hiệu siêu đắt đỏ của hắn chỉ có thể bị vứt bỏ một cách lãng phí. Và… Hạ May quyết không hối hận dù chỉ là một chút xíu. Không, cô còn nghĩ phải tự khen ngợi bản thân vì việc đó, mà cô cũng làm thật, tự vỗ tay lên vai mình. Nhưng liệu cô có phải là một con người tồi tệ?
 
Hạ May mở cánh tủ lạnh để tìm kiếm đồ uống giải khát.
 
“Làm ơn, đi nha.”
 
 
Tâm Băng tiếp tục nài nỉ. Mặc dù Hạ May vẫn luôn cảm thấy bị tổn thương vì cô ấy không muốn công khai làm bạn với cô, có thể nói cô là kẻ thất bại bị cô lập trong trường học, nhưng cô lại không thể chịu đựng được việc không có người bạn là Tâm Băng, dù chỉ là trong suy nghĩ.
 
“Được rồi. Khi nào?”
 
Hạ May hạ giọng hỏi lại. Chắc chắn sẽ không có ai trong bữa tiệc ấy nhận ra cô, nếu không Tâm Băng đã không đề nghị cô đi cùng.
 
“Thứ năm. Cậu biết đấy, chúng ta vẫn có tiết học vào thứ sáu, nhưng chúng ta không cần ở lại đó lâu đâu.”

 
“Hừmmm…”
 
“Tớ vui lắm.” Tâm Băng reo lên sung sướng rồi ngắt kết nối điện thoại. Hạ May chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đó hoàn toàn không phải là câu đồng ý. Nhưng đã quá trễ.
 
Tuyệt. 
Không biết là trớ trêu hay thú vị. 
Chắc sẽ thú vị thôi nhỉ? 
Ừm, có lẽ vậy.
--------------------------------------
 
3:00 sáng,
 
Tiếng đóng cửa rầm rầm đánh thức Hạ May khỏi giấc mộng ngọt ngào. Cô chợt tỉnh, ngơ ngác ngồi dậy ở trên giường, mắt lờ đờ mệt mỏi tìm kiếm nguyên nhân.
 
“Mẹ xin lỗi, chim sẻ nhỏ.”
 
Mẹ của Hạ May nói rất rất nhỏ, chỉ giống lời thì thầm không phát ra âm thanh. Hạ May dụi dụi mắt để thoát khỏi cơn buồn ngủ, nhưng cô cũng chỉ có thể nhận ra bóng người lờ mờ của bà ấy trong bóng tối, bởi vì bây giờ là nửa đêm.
 
“Con biết rồi.”
 
Hạ May thở dài với bà ấy. Cô đã quá mệt mỏi để có thể tức giận, ngoại trừ vẫn còn chút buồn tủi. Cô đã tức giận quá nhiều, nhiều đến mức mà cô cũng chẳng buồn nổi giận nữa.
 

Bà ấy khóc.
 
“Mẹ thật sự là một người mẹ tồi tệ.”
 
Bà ấy càng khóc to hơn, tiếng nức nở vang lên không dứt, đồng thời bước chân đi về phía Hạ May.
 
Cô không do dự mà ôm lấy bà ấy ngay lập tức, dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng giúp bà ấy bình tĩnh lại. Miệng cô không ngừng đảm bảo, mọi việc chắc chắn sẽ tốt lên thôi.
 
Nhưng hai người đều biết rõ, Hạ May nói dối. Không có điều gì trở nên tốt đẹp như họ đã từng có một cuộc sống rất hạnh phúc.
 
“Sáng mai mẹ… sẽ đi chợ nấu cơm cho con nhé!”
 
Hạ May gật đầu và mỉm cười miễn cưỡng: “Mẹ hứa sẽ làm chứ?”
 
Cô muốn xác nhận lại một lần nữa trong khi với tay lấy con lợn tiết kiệm và đắn đo đưa cho bà ấy tờ 100 nghìn.
 
“Mẹ hứa!” Bà ấy khẳng định chắc nịch khiến Hạ May tin.
 
Thứ ba…
 
“Mẹ?”
 
Hạ May gọi với vào trong phòng bếp bằng giọng ngái ngủ, nhưng mẹ cô không ở đó. Lại giống như mọi lần, bà ấy không có dấu hiệu gì mà biến mất. Trái tim Hạ May đập thình thịch trong lồng ngực như muốn phá tan mọi rào cản.
 
“Mẹ, mẹ ơi?”
 
Cô hét lên hoảng hốt. Chẳng lẽ mẹ vẫn đang đi chợ? Không đúng, áo khoác của bà ấy vẫn treo lộn xộn trên giá để đồ và trước cửa vẫn còn đặt đôi giày theo cách mà bà ấy thường làm.
 
“Mẹ ơi?”

 
Không hề có tiếng trả lời. Vậy mẹ ở đâu?
 
Hạ May bắt đầu cảm thấy hoang mang lo lắng, cô vội vàng chạy ngược trở lại trong bếp. Có gì đó cực kì bất thường ở đây. Hơi thở của cô trở nên nhanh dồn dập, hai tay bám chặt vào mặt bàn. Cô bất ngờ cúi gập người về phía trước vì cơn đau nhói ở bụng. Hạ May mở to mắt hét lên kinh hoảng. Cô không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào mẹ của mình. Hai bàn tay cô run rẩy kịch liệt khi phát hiện bà ấy đang ở trước mặt.
 
Mẹ của cô nằm trên sàn nhà, mái tóc màu âu hạt dẻ xõa ra xung quanh như thác nước vỡ đập. Bà ấy vẫn còn nắm chặt chai rượu Whisky trong tay không rời. Cứ như thể đó là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
 
Tại sao trước đó cô lại không hề chú ý đến mùi rượu nồng nặc trong bếp chứ, mùi mà bây giờ đang đốt cháy khoang mũi cô.
 
“Mẹ…”
 
Hạ May lẩm nhẩm tuyệt vọng, chân quỳ xuống cạnh bà.
 
Khuôn mặt bà tái nhợt yếu ớt.
 
Cô cố gắng áp chế hai bàn tay đang run lập cập để gọi xe cứu thương. Suốt dọc đường đến bệnh viện, cô vẫn nắm chặt bàn tay của bà ấy trong hai tay mình. Không một giọt nước mắt nào chảy ra, bởi vì cô đang chìm đắm trong sự thất vọng tột cùng. Rõ ràng hôm qua cô đã dọn dẹp và vứt toàn bộ rượu đi.
 
Nhưng cũng vào ngày hôm qua, chính tay cô lại đưa cho bà ấy một số tiền. Số tiền mà bà ấy hứa sẽ đi chợ mua đồ ăn, rồi nấu cho cô một bữa cơm gia đình ấm áp, bởi vì bà ấy cảm thấy có lỗi với cô. Chính tay cô đưa cho bà ấy tiền… Cô đã nguyện ý tin tưởng bà ấy một lần nữa…Nhưng bà ấy lại mua rượu…rượu…rượu…
 
Từ rượu như một ma chú lặp đi lặp lại không có hồi kết trong đầu Hạ May. Cô hoàn toàn không thể suy nghĩ điều gì khác.
 
Tại sao cô lại có thể ngu ngốc như vậy?
Đó là lỗi của cô, khi bà ấy nằm đây.
 
Là lỗi của cô!
 
Hôm nay cô không thể đến trường học. Cô càng nắm chặt tay của bà ấy hơn nữa…  
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận