Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Ngay khi Nghiêm Đình bước vào trong sảnh lớn, anh ta đã nhìn thấy Bạch Tô đang chán nản đứng cạnh bàn phục vụ.
Anh ta cũng vừa nghe được tin tức về thảm họa tuyết ở cảng C từ loa phát thanh.

Sau khi suy nghĩ một lát, anh ta bước nhanh về phía Bạch Tô.
"Chúng ta nên về nhà trước đã.

Bởi vì là thảm họa tuyết nên sẽ khó có thể bay trong một thời gian ngắn."
Nghiêm Đình đi đến trước mặt của Bạch Tô, thử thuyết phục Bạch Tô một câu.
Nhưng suy nghĩ của Bạch Tô đều đang ở cảng C, hoàn toàn không nghe vào.
"Em cứ yên tâm, đối với mức độ nguy hiểm của nạn tuyết này, chính phủ sẽ đưa ra cảnh báo sớm.

Anh ấy ở nước Pháp sẽ không có chuyện gì đâu.

Về phần tin tức nói thay đổi người thừa kế mới, dù cho em có đi sang đó cũng không thể nào giúp được gì đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Bạch Tô, trái tim Nghiêm Đình khẽ nhói đau nhưng anh ta không để lộ ra ngoài.

Anh ta bước lên trước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Bạch Tô, kiên nhẫn an ủi cô.
Bạch Tô có chút suy tư gật đầu.

Nhưng chân của cô dường như đóng đinh tại chỗ.
"Hơn nữa, hiện tại vết thương của anh và em vẫn chưa khỏi hẳn.

Thay vì dành thời gian ở đây, tốt hơn hết là em nên chăm sóc thật tốt cho cơ thể của mình thì hơn.

Tới khi nào có thể bay, hãy giữ mình ở trạng thái tốt nhất để nghênh đón trận chiến."
Tất nhiên, Nghiêm Đình có thể thấy rằng Bạch Tô vẫn đang cố gắng níu kéo.

Anh ta cũng biết những gì cô đang nghĩ trong lòng.

Nhưng anh ta vội vàng tiến tới để thuyết phục Bạch Tô.

Bạch Tô không cam lòng nhìn thông tin hiển thị của chuyến bay ở phía trên.

Nhưng cô không còn cách nào khác.

Cuối cùng, cô suy nghĩ một lúc rồi cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Cô xoay người đi theo Nghiêm Đình trở về nhà.
Trên đường trở về, Nghiêm Đình lái xe.

Anh ta thực sự lo lắng cho tình trạng hiện tại của Bạch Tô.
"Đưa em quay trở lại bệnh viện hay về nhà đây?"
Nghiêm Đình từ từ giảm tốc độ của xe, hy vọng rằng điều này sẽ làm giảm bớt sự lo lắng trong lòng Bạch Tô, thuận tiện hỏi Bạch Tô.
“Về nhà đi.”
Trong giọng nói của Bạch Tô ẩn chứa sự mệt mỏi.

Trên mặt cô vẫn tràn ngập sự lo lắng.
Trên đường đi, Nghiêm Đình khơi chuyện thì cô sẽ đáp lại một hai câu.

Nếu Nghiêm Đình không nói gì thì Bạch Tô cũng không có nói thêm gì.

Trên suốt đường đi về nhà, trong xe tràn ngập bầu không khí lo lắng.
Chuyện đầu tiên sau khi về nhà của Bạch Tô là mở ti vi lên, chuyển tới kênh tin tức quốc tế để xem tin tức nạn tuyết ở cảng C.
Hiện tại, giao thông ở cảng C đã bị tê liệt toàn bộ.

Thậm chí, nhiều xe đều bị chôn vùi dưới tuyết.

Trong bản tin tức, không ngừng truyền ra số lượng nạn nhân tử vong.

Hai tay của Bạch Tô vì lo lắng mà nắm chặt lại, trên trán cô cũng chảy mồ hôi.
Cô cầm lấy điện thoại di động, nhanh chóng tìm tới số của Caesar.

Trong điện thoại vang lên tiếng “Tạm thời không thể liên lạc được.”
Bạch Tô tắt đi gọi lại mấy lần.
Thật ra trong lòng của Bạch Tô cũng rất hiểu rõ.

Một người thông minh như Caesar sẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì với tai nạn tuyết được.

Nhưng bởi vì tin tức từ nhà họ An kia, hơn nữa còn mấy thứ khác khiến cho cô cảm thấy lo lắng.
Nghiêm Đình ở bên cạnh cảm thấy rất đau lòng, anh ta nhìn Bạch Tô rồi đưa cho cô cốc nước ấm.

Anh ta đặt cốc nước trên bàn, sau đó bất lực thở dài.

Anh ta hơi lắc đầu, nói với Bạch Tô: “Trước tiên, em mau đi ngủ đã.

Anh sẽ phái người đi tìm hiểu tin tức.”
Bạch Tô cố chấp lắc đầu, cô quật cường ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Đình: “Không được.

Tôi phải ngồi đây chờ.”
“Em chờ ở đây cũng có giúp được gì đâu chứ? Cuối cùng, em ngã bệnh thì anh còn phải chăm sóc em.

Như vậy, càng khiến cho việc anh tìm kiếm tin tức bị chậm trễ.”
Lời nói của Nghiêm Đình với Bạch Tô đầy sâu sắc, anh ta cau mày đi chậm đến trước mặt Bạch Tô, cố gắng thuyết phục thêm: "Em hãy dùng cái đầu thông minh của mình để suy nghĩ xem.

Nghiêm Đình anh đây cũng rất có năng lực đúng không? Khả năng làm việc cũng ổn, thế lực lại càng tốt phải không? Trong tình huống này, anh có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này hơn là việc em cứ ở đây lo lắng không thôi thì để anh đi làm không phải đơn giản hơn sao? Thế nên, em hãy nghe anh, nghỉ ngơi cho tốt.

Việc này cứ giao lại cho anh."
Lần này, có thể nói Nghiêm Đình đã hết sức chân thành khuyên nhủ.
Thân thể của Bạch Tô và Nghiêm Đình đều chưa hồi phục hoàn toàn.

Hơn nữa, hôm nay trải qua mệt mỏi như vậy, thật sự là không thoải mái.

Bạch Tô hơi do dự, sau đó cô nhìn chăm chú Nghiêm Đình.

Cô suy nghĩ chút, cuối cùng, cô gật đầu, xoay người về phòng ngủ.
Nghiêm Đình vẫn ở bên cạnh Bạch Tô, sau khi xác nhận cô đã ngủ rồi, anh ta mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại cho cô.

Anh ta rời khỏi chỗ này.
Chỉ ngủ tầm ba giờ, Bạch Tô đã tỉnh lại từ trong mơ.
Cô cầm lấy điện thoại di động, nhìn vào màn hình như không có tin trả lời nào.
Cô lại nghĩ ngợi chút rồi gọi điện thoại lại cho Caesar.
Điện thoại vẫn như trước không thể kết nối được.
Khi nghe thấy âm thanh máy móc lạnh băng từ trong điện thoại truyền tới, Bạch Tô lại thở dài thật sâu.
Giờ phút này, trong lòng Bạc Tô rất rối bời, cô không ngủ tiếp được nữa.
Cô cầm lấy điện thoại di động, cứ đi đi lại lại trong phòng.

Mày cau chặt lại, chất chứa trong lòng nhiều tâm sự.

Điện thoại vẫn không thể kết nối khiến cô rất lo lắng.
Ngay lúc này, bỗng nhiên, điện thoại di động trong tay của Bạch Tô vang lên.
Bạch Tô nhanh chóng cầm điện thoại lên.

Thậm chí, cô còn không thèm nhìn tên người hiển thị đã bấm nghe.
“Alo?”
Trong thanh âm của Bạch Tô tràn ngập sự lo lắng.
“Bạch Tô, anh là Từ Sắt.

Anh biết em đã trở lại thành phố A.

Em có gặp Vương Tiểu Đồng không?”
Trong điện thoại, giọng nói của Từ Sắt cũng rất lo lắng.
Đã muộn như thế này, nghe được giọng nói của Từ Sắt khiến cho cô hơi bất ngờ.

Hơn nữa, Từ Sắt lại biết cô đã trở về thành phố A.
Ngay sau đó, cô mới phản ứng lại được điểm quan trọng trong lời của Từ Sắt.

Lông mày cô nhíu lại.

“Vương Tiểu Đồng không có ở nhà sao? Em không có gặp cô ấy.”
Trong tình huống này, Từ Sắt sốt ruột gọi điện như vậy, trong lòng của Bạch Tô nổi lên một ý nghĩ.”
“Vừa nãy, quản gia gọi điện thoại cho anh nói Vương Tiểu Đồng đã mất tích.

Buổi sáng, cô ấy đi ra ngoài mua sắm vẫn chưa về.”
Qua di động vẫn có thể nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của Từ Sắt.
Từ Sắt là người nhiều việc.

Hiện tại, anh ta gọi điện thoại cho cô thì chứng mình, anh ta chắc chắn cũng đã gọi điện thoại cho rất nhiều người.
Nhưng tất cả đều không có biện pháp…
Trong tình huống này, Bạch Tô cũng lo lắng.
“Anh đừng vội, em sẽ lập tức đi tìm cô ấy.”
Tuy rằng, Bạch Tô cũng có chuyện lo lắng nhưng cô vẫn cố hết sức an ủi Từ Sắt chút.
“Hiện tại, anh đang công tác ở nước ngoài.

Trong thời gian ngắn, anh không có cách nào quay về được.

Nếu em tìm được cô ấy thì nhất định phải báo cho anh biết.”
Từ Sắt chân thành cầu xin nói.
“Em biết rồi, anh đừng lo lắng.”
Nói xong, Bạch Tô nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tô nén lại lo lắng, nhanh chóng liệt kê những nơi Vương Tiểu Đồng có thể sẽ đi đến.
Sau đó, cô lại sắp xếp theo thứ tự những nơi này trong đầu, cô cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa bước chân đến hành lang, điện thoại di động của cô lại đột nhiên vang lên.
Bạch Tô lúc này rất vội vàng, thấy là số lạ gọi tới, cô thẳng thừng cúp máy.
Ngay sau đó, số điện thoại lạ lẫm này lại gọi tới lần nữa.
Bạch Tô có hơi do dự, vội nghe điện thoại.

Cô cũng không có tâm tư đi quan tâm là ai gọi tới.
“Bạch Tô, tôi là Nhiêu Tuyết.”
Có giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ truyền ra từ trong điện thoại.

Cô có thể cảm thấy cô ta đang mỉm cười qua điện thoại, kiểu cười này vô cùng vang trong đêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận