Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]

Trong khi mọi người đều chọn ca hát hoặc nhảy múa thì Lục Vân lại muốn biểu diễn "tài nghệ" mà không ai ngờ tới, đoàn kịch lẫn kênh chat nghe xong đều ồ lên đầy phấn khích.


Giang Khải vỗ tay hưởng ứng: "Quá được luôn bé ơi."

Diên Như Ý cũng đồng ý hai tay hai chân: "Thể hiện đi em. Sân chơi này là của em!"

Lục Vân rất thích chị quản lý hoạt bát này, từ lần chị Diên duyệt cậu vào đoàn cậu đã có thiện cảm với chị. Được chị ấy và mọi người cổ vũ nhiệt tình như vậy, bỗng dưng cậu lại thấy ngại ngại.

Nhưng lời nói ra như tên đã bắn, không thể quay lại, cho nên Lục Vân vẫn ngoan ngoãn với tay lấy cuống cherry để bên bàn.

Do khoảng cách khá xa, lại đang phải ngồi trên đùi Lục Cảnh Sâm, cho nên tư thế với của Lục Vân khá khó khăn, cậu phải nhoài người về trước để lấy. Cậu không hề hay biết, đang có một ánh mắt sâu thẳm âm thầm dõi theo cậu.

Lục Cảnh Sâm cúi đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cặp mông đào căng mẩy đang chu lên trước đũng quần mình. Anh đặt bàn tay mình hai bên xương chậu của cậu, thích ý cười sở khanh dùng lực tay kéo hông lại, ấn cặp mông ngon miệng này vào sát cậu em đang cương lên của mình.

Lục Vân đang nghĩ về màn biểu diễn tìa nghệ nên không để ý đến hành động này của Lục Cảnh Sâm, vẫn vô tư ngậm cuống cherry vào miệng, đang lúc cậu chuẩn bị bắt đầu thì chợt nghe anh kêu mình: "Tiểu Vân."

Cậu theo phản xạ có điều kiện ngước mặt lên, không kịp phòng bị thì mép môi đã bị ai đó cúi xuống liếm láp, đầu lưỡi ấm áp rê theo kẽ môi, đến khi cậu không nhịn được phải há miệng, đầu lưỡi lập tức trượt vào trong.

'Ohm...ưm...m...hưm... a..." Lục Vân đánh đánh vào vai anh, nhưng tên sói dê xồm này mình đồng da sắt, chút lực đánh này của cậu chẳng thấm là bao.

Khoang miệng bị liếm ngứa ngáy, cậu bất lực dùng lưỡi mình đẩy tên xâm nhập kia ra, nhưng cuối cùng đầu lưỡi phấn hồng đáng yêu lại bị cuốn lấy mút chặt. Cảm giác bị xâm nhập và chi phối khiến đầu óc cậu xoay cuồng, nước miếng theo khóe miệng tràn ra ngoài.

"Ô... kh-không... ưm...a...a..." Tiếng nước lẫn với tiếng mút môi vang vọng khắp buổi live, Lục Vân muốn khép miệng nuốt nước miếng nhưng môi lưỡi cứ liên tục bị vòi lấy, cậu bị hôn đến nỗi không khép được miệng, chỉ có thể nhắm mắt đón nhận, để mặt cho nước miếng cứ chảy bên khóe môi.

Phải qua ba phút sau, Lục Cảnh Sâm mới thả tay đang đỡ sau ót Lục Vân, rút lưỡi ra khỏi miệng cậu, kết thúc nụ hôn này.

"Thở nào." Lục Cảnh Sâm dịu dàng vuốt ngực cho cậu, mãn nguyện nhìn gương mặt đã bị mình hôn đến đỏ bừng.

Lục Vân thở hổn hển, đầu lưỡi đỏ hồng đáng yêu hơi lè ra, bên trên là cuốn cherry đã được thắt xong, vừa tức vừa thở dốc nên giọng hơi ngắt quãng: "Em... anh... ai cho anh..."

Lục Cảnh Sâm hôn lên trán mèo nhà đang xù lông, nói với giọng hết sức vô tội: "Anh cũng muốn tham gia mà. Cho anh biểu diễn với."

Lục Vân nghe lí do vô lí này của anh mà chỉ biết cạn lời, hai má sữa hơi phồng lên, trừng mắt phượng còn ngấn lệ cảnh cáo anh: "Ngồi im cho em. Anh còn lộn xộn nữa thì qua ngồi với anh Nghiêm đi."

Bé con vẫn tưởng bộ dạng hiện tại của mình rất hung dữ nhưng đôi mắt ướt sũng của cậu lại như mèo con làm nũng, dù có giương vuốt vào người cũng không khiến người ta có chút uy hiếp nào mà chỉ thấy dễ thương.


Tội nghiệp Lục Cảnh Nghiêm, bận xử lý sự vụ tồn đọng của Lục gia nên không được gần gũi vợ, đã phải trơ mắt nhìn không được tham gia mà giờ còn bị vạ lây.

Lục Cảnh Nghiêm: "..." Sói bự tủi thân.

'Aaaaaaaa!!! Nữa đi nữa đi, mị còn chịu được!!!'

'Tên Sâm kia, mau buông Lục Vân ra!!! Để tôi!'

'Tìm đâu ra cục cưng ngoan xinh yêu thế này chứ. Trắng trắng mềm mềm còn hay thẹn thùng nữa!'

'Giọng của Tiểu Vân thực sự là... tôi chịu không nổi!!!'

'Má nó! Tiếng em ấy nức nở, nghe cứ như mèo con ấy.'

'Ai chỉ Lục Cảnh Sâm cái thế hôn môi dịu thế hả? Vừa mạnh bạo vừa âu yếm kiểu gì ấy.'

'Cứu tôi!!! Ban nãy không đeo tai nghe, mấy ông bạn cùng phòng nghe thấy hết rồi!!! Tôi còn chưa công khai tôi thích nam.'

'Lầu trên hết cứu, tự cầu nguyện đi ha.'

'Ơ sao bên anh Tịch Ân tắt camera rồi? Có chuyện gì à?'

'Hay là giận rồi? Lẽ nào anh ấy thích Tiểu Vân thật à?'

'Có thể lắm. Nghe bảo hai người có quen ngoài đời, bé Vân nhà tôi đáng yêu thế này mà không thích cũng uổng.'

...

Lúc này, tại một khu nhà tứ hợp viện độc lập, Tống Tịch Ân ngồi trước máy tính, một tay che mũi, vài giọt máu tràn qua tay anh, nhỏ xuống thảm lông mềm mại.

Anh cố điều chỉnh nhịp thở, sau khi bình tĩnh lại mới lấy khăn giấy chùi vết máu dính trên tay lẫn mũi, vừa lau vừa thở dài thất bại.

Người xem thắc mắc anh có giận không á? Hoàn toàn không. Anh chỉ thấy ngưỡng mộ Lục Cảnh Sâm, chỉ dám ước mình cũng có cơ hội được xen vào mối quan hệ của bọn họ.

Dù sao từ trước đến giờ đều là anh đơn phương trồng cây si, lấy tư cách gì mà giận hay ghen?


Người xem vẫn còn đang bàn tán về sự biến mất của Tống Tịch Ân thì bỗng thấy anh quay lại, anh bĩnh tĩnh nói: "Ban nãy có người đến giao hàng nên tôi ra lấy."

Lời giải thích hết sức hợp lý nên chẳng ai nói thêm gì, chỉ vui vẻ trêu ghẹo màn biểu diễn tài nghệ ban nãy của Lục Vân. Người hỏi người đáp, cuộc giao lưu của tổ kịch với fan cứ thế diễn ra tốt đẹp. Cuối cùng là phần Tống Tịch Ân và Lục Vân hóa vai công thụ diễn lại một đoạn trong vở kịch

Lục Vân hỏi ý Tống Tịch Ân: "Mình diễn đoạn nào được anh ha?"

Tống Tịch Ân gãi nhẹ vành tai ửng đỏ của mình, đáp: "Đoạn tỏ tình được không?"

Lục Vân hơi ngước mặt lên, cố nhớ lại lời thoại, sau khi chắc chắn mình nhớ thoại, không cần mở file kịch bản ra xem thì hào hứng gật đầu: "Được ạ."

Diên Như Ý thân là quản lý, cô nhanh nhảu lên tiếng: "Sau ba phút chuẩn bị là chị đếm 1 2 3, diễn nhé!'

Tống Tịch Ân và Lục Vân đều gật đầu đồng ý, sau đó tranh thủ nhẩm lại lời kịch và điều chỉnh cảm xúc phù hợp với nhân vật.

Thời gian chuẩn bị đã hết, Diên Như Ý bắt đầu hô: "3.2.1 diễn!'

Dòng chữ nhỏ hiện lên trên màn hình, xen vào đó là giọng nói của Tống Tịch Ân và Lục Vân.



'Trạch An thức dậy trên giường sau một đêm mưa, cơ thể bủn rủn, cổ họng khô khốc, đủ loại cảm giác gợi cậu nhớ về đêm qua. Cậu nhìn sang bên cạnh, người đàn ông đang nằm, tâm trạng rối bời.

"Anh Tuấn." Trạch An vừa gọi, vừa đưa chân đá tỉnh người nọ.

Dương Mạnh Tuấn mở mắt, chưa kịp định thần đã nhìn thấy ánh mắt oán trách của Trạch An, cơn buồn ngủ thoáng chốc bay sạch.

"An, đêm qua là anh không kiềm chế được. Lần sau sẽ..." Anh nuốt nước bọt, cố gắng giải thích, nhưng càng nói càng thấy mặt cậu càng tối sầm, hai mắt ngấn lệ như sắp khóc, lập tức câm miệng.

Trạch An tức giận lấy gối đập vào anh: "Ý anh lần này là tai nạn đúng không? Tai nạn gì ba bốn lần vậy? Tai nạn liên hoàn hả?"

Dương Mạnh Tuấn bị đánh cũng không dám phản kháng, miệng lưới vụng về nói: "Không không, ý anh là... là lần sau sẽ không mạnh bạo như hôm qua, sẽ làm thật nhẹ nhàng, khiến em sướng rên-"

"Anh câm miệng!" Trạch An ngắt ngang: "Chuyện này còn có lần sau? Tôi với anh là gì mà còn có lần sau?"


Dương Mạnh Tuấn như bừng tỉnh, không nằm nữa mà vội ngồi lên chuyển sang thế quỳ gối trên giường: "Anh yêu em! Em làm người yêu anh nha?" Sau đó như sợ cậu từ chối, lại nhẹ giọng cầu xin: "Anh biết trước đây anh khốn nạn... Nhưng sau này tuyệt đối không như thế, anh sẽ trân trọng em, yêu em. Em đừng đồng ý tên Nhật Minh đó... có được không?"

Hoàng Nhật Minh, tiền bối trong đoàn phim hiện tại của Trạch An, người đã tỏ tình với cậu và khiến Dương Mạnh An phát điên đêm qua.

Trạch An nhìn tư thế hèn mọn của anh, mũi lòng chẹp miệng: "Thì... vốn dĩ tối qua em cũng đã từ chối anh Minh rồi."

Dương Mạnh Tuấn hớn hở cười, hai mắt lấp lánh nhìn Trạch An, người vẫn giữ tư thế quỳ gối như chó bự quẩy đuôi đợi chủ nhân cưng nựng.

Trạch An bỉu môi, nhỏ giọng: "Em cũng... thích anh." Sau đó kiêu ngạo quay đầu đi: "Nhưng anh đã làm em giận, cho nên vẫn bị xếp vào thời kì thực tập, có được chuyển thành người yêu chính thức hay không thì còn tùy vào biểu hiện của anh."

Dương Mạnh Tuấn như được ân xá, lập tức bổ nhào vào người Trạch An, đè bà xã dưới giường: "Người yêu thực tập có được làm không?"

Trạch An ngượng ngùng, gương mặt nhỏ xinh vùi vào chăn: "Tùy anh."



'Bà xã tỏ tình với tôi ehehe.'

'Kiến nghị tuyển thêm thực tập sinh! Tôi xin ứng tuyển.'

'Ai nha~ Lúc coi kịch không đã sướng rồi, bây giờ vừa nghe vừa nhìn biểu cảm đáng yêu của Tiểu Vân, quả là diệu!'

'Nhìn biểu cảm cưng chiều của anh ta kìa. Lục Vân thực sự không suy xét cho Tống Tịch Vân một cơ hội sao?'

'Nghe một đoạn này xong tôi phải đi cày lại nguyên bộ kịch.'

'Thôi đi, nếu cứ ai thích Tiểu Vân là bé đều phải suy xét thì hậu cung quá tải.'

Dù muốn dù không thì sau màn giao lưu cuối cùng này, buổi livestream cũng phải đi đến hồi kết. Lục Vân và các thành viên khác của đoàn kịch cùng nhau chào tạm biệt mọi người rồi lần lượt thoát phòng.

Lục Vân thoát xong thì về lại phòng live riêng, chào tạm biệt các Lốc Xoáy thêm lần nữa rồi mới tắt live.

Màn hình vừa tắt, Lục Cảnh Sâm lập tức bế Lục Vân qua đưa cho Lục Cảnh Nghiêm, tức giận tố cáo: "Anh, Vân nói thích người khác."

Lục Cảnh Nghiêm đang đeo tai nghe video call với cấp dưới, thấy vậy cũng giang tay đón cục bông ôm vào lòng. Cấp dưới đương nhiên cũng là người của Lục gia, thấy cảnh thấy thì đỏ mặt cười gian, hiểu ý xin cúp mắt đi làm việc được giao.

Lục Cảnh Nghiêm gở tai nghe xuống, chỉnh lại mái tóc hơi rối cho cục bông nhỏ rồi hỏi trêu: "Thật không? Tiểu Vân thích ai?"

Lục Vân vội ngước đầu lên nhìn anh cả, môi mèo mấp máy giải thích: "Không có, anh đừng nghe Sâm nói bậy. Em chỉ đang thoại lời kịch." Nói xong còn cọ cọ má phúng phính vào lòng anh: "Anh không biết đâu, hồi nãy Sâm bắt nạt em ghê lắm."


Lục Cảnh Nghiêm véo má cục cưng, lại liếc nhìn Lục Cảnh Sâm: "Vậy anh dạy dỗ Sâm dùm em nhé? Đánh một trận được không?"

Mèo con Lục Vân lập tức mở to mắt lúng liếng nhìn anh, khóe môi hơi hé mở, nom hoảng hốt lại xoắn xuýt lắc đầu: "Không, không được đánh."

Hai anh em họ Lục phì cười trước sự ngốc nghếch đáng yêu của bé con, hận không thể đè ra ăn luôn. Nhưng bọn họ vẫn còn việc quan trọng cần phải dàn xếp, đợi khi mọi thứ ổn thỏa... Hai con sói âm thầm dùng cái đuôi to xù lông của mình cuống mèo con vào trong lãnh địa, vừa là che chở, vừa là đánh dấu chủ quyền.

Sự xuất hiện bất ngờ trên máy bay của hai anh em Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm được người của Lục gia biến thành điều bình thường, họ truyền tin cho người trong nhà không được nói gì, tỏ thái độ rằng họ đã lên máy bay cùng cậu chủ nhỏ từ trước.

Dù các nhân viên trong chuyến hôm đó rõ ràng biết rằng trước đó không hề có sự hiện của Lục Cánh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm nhưng ai cũng biết mình phải giữ mồm giữ miệng, chuyện của dòng chính là cơ mật không phải người ở chi thứ xa như họ được phép bàn luận.

Máy bay vừa đáp đất, quản gia đã có mặt ở sân bay chờ sẵn, đoàn người cung kính mở cửa xe cho ba cậu chủ nhà mình lên xe, trở về chủ gia.

Lúc này, trong nhà đã tập hợp đầy đủ cao tầng và các thành viên chủ chốt của Lục gia ở thủ đô. Cách đây một tiếng, bọn họ đã được lệnh của gia chủ tập hợp về chủ gia, có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Hiếm khi Lục gia lại được lệnh họp khẩn, những người nhận được tin đều lo lắng, tự hỏi liệu có phải Lục gia gặp biến cố nào nghiêm trọng không?

Các thế hệ cha chú cho đến thế hệ con cháu tinh anh, tất cả gồm hai mươi người cùng ngồi vào bàn tròn trong phòng hội nghị dưới tầng hầm Lục gia, nơi có các thiết bị chặn sóng ngăn bị lộ thông tin.

Lục Hoài Cố và Hoàng Nhã Phương cũng là hai trong số họ, ngay từ đầu, cả hai đã bị những người còn lại thi nhau dò hỏi. Ông bà Lục cắm USB mình đã chuẩn bị vào máy, thông tin sơ lược về cuộc họp hôm nay ngay lập tức được chiếu lên màn hình trong suốt trước mặt từng người trên bàn họp.

Bên trong nói về việc Lục Vân nhận được truyền thừa, nói về việc tu luyện và những nhiệm vụ cần làm để tiếp tục mở ngăn khóa truyền thừa tiếp theo nhưng mặc nhiên không nói về không gian.

Từng dòng từng chữ hiện lên như mồi lửa đốt cháy nhiệt huyết sáng bừng trong đôi mắt Lục gia, bọn họ gần như muốn khóc lên khi thấy hai chữ "truyền thừa" của tổ tiên. Đã rất lâu rồi, bọn họ như một chiếc cây mất gốc rễ, một dòng tộc thiếu đi cội nguồn, ngay cả huyết thống thú nhân trong họ cũng dần bị pha loãng qua từng thế hệ.

Sống cô độc giữa thế giới con người, bọn họ không tìm thấy nơi mình thuộc về, chỉ biết cố gắng cống hiến cho gia tộc, nơi mà họ xem là nhà, nơi có những thú nhân giống bọn họ. Ngày mà Lục gia tìm lại được giống cái, mỗi gia chủ phân gia đều đến trước bàn thờ tổ nhà mình vái lạy tạ ơn tổ tiên phù hộ, thầm hứa sẽ bảo vệ và trân trọng sự ban ân này.

Vốn tưởng như thế đã là quá tốt rồi, vậy mà giờ phút này bọn họ lại được báo cho, bé con giống cái ấy được nhận truyền thừa từ tổ tiên, quả thực là...

Có vị lão tướng ngực cài đầy ắp huân chương đang lặng lẽ gạt nước mắt, có lẽ ông mừng vì trước khi nhắm mắt, còn được chứng kiến khoảnh khắc Lục gia tìm về truyền thừa đã mất.

Có người ở xa nên chạy đến trễ, vừa bước vào đã nhìn thấy các vị trưởng bối nhà mình ngồi khóc thút thít, sợ hãi đơ ngay ngoài cửa, phải có người thúc giục mới chịu bước vào. Nhưng vào rồi thì người nọ cũng gia nhập hội đa sầu đa cảm, một màn dở khóc dở cười này cứ thế lập đi lập lại, mãi cho đến khi nhóm người bước vào cuối cùng là ba anh em Lục Vân.

--------------------------------

Wattpad cứ bị lỗi. Đọc truyện trên điện thoại còn đỡ, đăng truyện bằng laptop thì phải đăng bằng 4G không á. 
2

Mọi người còn biết web nào khác đăng truyện ok không ha?

Do bận rảnh thất thường với thương mí bà đang đợi truyện nên tui viết xong là tui đăng luôn vậy, không cần đủ vote. Nhưng tất nhiên là vote và cmt luôn là nguồn động lực duy nhất để tui viết tiếp, nên muốn đọc nhanh thì nhớ làm điều đó nhé
4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận