Sau khi tạm biệt Khương Hằng, Lục Quý Trì liền quay đầu đi về phía tửu lâu Trường Phong.
Cùng lúc đó, Văn Uyên các.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn nam nhân ở bên ngoài cửa sổ mỉm cười nhìn mình, trong mắt chứa đầy tình cảm dịu dàng, trong lòng Mạnh Uyển Nghiên ngọt ngào, ba chân bốn cẳng xông vào trong ngực hắn ta: “Vội vã gọi ta tới như vậy là có việc muốn nói với ta?”
Mạnh Xuân Lâm đưa tay tiếp lấy nàng ta, con ngươi lóe lên đồng thời nở nụ cười: “Cô nương thông minh.”
Mạnh Uyển Nghiên ngẩng đầu lên, trong mắt là sự chờ đợi không cách nào che giấu được: “Chuyện gì? Có phải là… có phải là việc đều xong xuôi rồi, chúng ta có thể đi rồi không?”
Nàng ta là cô nương rất chói mắt, tướng mạo mỹ lệ, khí chất thanh cao kiêu ngạo, dáng vẻ xa xa đứng ở đó giống như một gốc hoa mẫu đơn sinh trưởng ở nơi xa xôi, tôn quý mà cao cao không thể với tới.
Giống như tổ mẫu của nàng ta, đích mẫu trên danh nghĩa của hắn ta.
Sự khác biệt chính là, lúc đích mẫu kia nhìn hắn, trong mắt chỉ có sự chán ghét và xem thường, mà thiếu nữ trước mắt này…
Đưa tay phất qua đôi mắt đựng đầy tình yêu ái mộ và vui vẻ của Mạnh Uyển Nghiên, trong lòng Mạnh Xuân Lâm có sự sảng khoái không nói ra được.
Hắn ta là đứa trẻ mà trước khi thân mẫu của hắn ta bước vào phủ Tả tướng đã mang thai, bởi vậy với xuất thân lúng túng này, cuộc sống của hắn trong phủ còn không bằng hạ nhân. Ánh mắt lạnh lùng và tiếng cười nhạo khinh bỉ tràn ngập tất cả khoảng thời gian thiếu niên của hắn ta, khi đó, mỗi ngày hắn ta ngước nhìn đích huynh xuất thân cao quý, trong lòng khổ sở mà không cam lòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn về tài học, bàn về tướng mạo, bàn về thiên phú, hắn có điểm nào kém đích huynh? Dựa vào cái gì mà đích huynh có thể kiêu ngạo tùy ý mà sống, mà hắn ta lại chỉ có thể phụ thuộc, tham sống sợ chết?
Vì thay đổi tất cả, hắn ta hao tổn tâm cơ, ngay cả thê tử tân hôn cũng bỏ, cuối cùng cũng thành công đến bên cạnh Đổng thái phó.
Cuối cùng không còn có ai dám thường hắn ta nữa. Ngược lại, bọn họ ngưỡng mộ hắn ta, vây đỡ hắn ta, sự ngưỡng mộ trong mắt cuồng nhiệt mà tươi sáng. Ngay cả đích huynh từ nhỏ đã nhận được ngàn vạn sủng ái, tiểu nữ nhi mà đích huynh yêu mến nhất cũng trở thành tín đồ thành kính hắn ta, cam tâm tình nguyện vì hắn ta mà dâng hiến thể xác tinh thần…
Mạnh Xuân Lâm cảm thấy, cuộc sống như vậy thật sự là quá tốt đẹp rồi.
Tốt đẹp đến mức chỉ cần có thể vĩnh viễn giữ lại nó, hắn ta bằng lòng hy sinh bất cứ giá nào.
“Tiểu thúc thúc?” Ánh mắt của nam nhân khiến trong lòng Mạnh Uyển Nghiên không hiểu sao có chút bất an, nhưng sự chờ mong và ngóng trông đối với cuộc sống mới khiến nàng ta không rảnh bận tâm những thứ này. Nàng ta bỏ qua sự kiêu ngạo trước kia, làm nũng đến gần cắn cắn khóe môi hắn ta: “Chàng đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì,” Mạnh Xuân Lâm hoàn hồn, ngón tay dọc theo khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ đi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng giữ cằm nàng ta. Hắn ta tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt trẻ tuổi mà xinh đẹp này, trong mắt lóe lên một chút không nỡ vô tình --- anh vẫn chưa chơi chán đâu, thật sự là đáng tiếc: “Chẳng qua là cảm thấy nàng hôm nay vô cùng xinh đẹp.”
“Ta có ngày nào không phải là vô cùng xinh đẹp?” Mạnh Uyển Nghiên không chịu giận hắn ta, cuối cùng thúc giục nói: “Chàng vẫn chưa trả lời ta đấy, chàng đột nhiên gọi ta tới, rốt cuộc là vì chuyện gì? Chúng ta… chúng ta rốt cuộc lúc nào thì có thể rời khỏi Kinh thành?”
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói nàng ta nhuộm thêm mấy phần vội vàng.
“Sắp rồi.” Mạnh Xuân Lâm nở nụ cười, giọng nói thuần hậu, làm cho người ta sa vào: “Ta gọi nàng đến chính là muốn nói với nàng, ngày sau, nàng cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa.”
Mạnh Xuân Lâm những ngày qua vẫn luôn lấy lý do Văn Uyên các là tâm huyết nhiều năm của hắn ta, cho dù muốn đi cũng cần phải xử lý tốt chuyện của ở đây trước, kéo theo nàng ta không muốn thẳng thắn với phụ thân nàng ta, Mạnh Uyển Nghiên chờ đến nóng lòng mà bất an, vẫn luôn suy đoán hắn ta có phải là không bỏ được sự phồn hoa trong Kinh hay không, không muốn mang nàng ta đi. Bây giờ hắn cuối cùng cũng bày tỏ thái độ rõ ràng, sau khi nàng ta kinh ngạc vui mừng thì lập tức thở dài một hơi: “Vậy bây giờ chúng ta liền quay về nói với phụ thân đi?”
“Được.” Ánh mắt Mạnh Xuân Lâm tối tăm mà nở nụ cười: “Có điều đại ca lúc này hẳn là vẫn chưa hồi phủ, chúng ta trước tiên chuẩn bị một chút đi, tiếp theo chỉ sợ là có một trận đánh trực diện phải đánh đấy.”
Nhớ tới phụ thân từ nhỏ đã đối với mình yêu thương chiều chuộng có thừa, nụ cười của Mạnh Uyển Nghiên hơi nhạt đi, trong mắt lóe lên sự áy náy.
Phụ thân chắc chắn sẽ rất tức giận, thế nhưng…
Nàng ta thật sự rất thích tiểu thúc thúc, rất thích rất thích.
“Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện có ta đây.” Dường như biết được nàng ta đang suy nghĩ gì, Mạnh Xuân Lâm cúi đầu hôn lên môi nàng ta.
Thái độ của hắn ta khiến nàng ta yên tâm, Mạnh Uyển Nghiên đè xuống suy nghĩ rối loạn trong lòng, ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
“Ngoan.” Sau một lúc triền miên, Mạnh Xuân Lâm buông nàng ta ra, quay người đi đến bên cạnh bàn cách đó không xa rót một chén trà: “Đây là trà nhài gần đây ta mới nghiên cứu điều chế, thử xem?”
Cái chén làm tự bạch ngọc, bên trong là nước trà xanh thẫm trong suốt, nước trà hơi lay động, màu sắc sáng lên đẹp đẽ, tạo nên sóng nước xinh đẹp.
“Màu của trà này thật là đẹp,” Mạnh Uyển Nghiên đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng ngửi một cái: “Mùi thơm cũng rất đặc biệt.”
“Đặc biệt vì nàng mà điều chế, mau nếm thử xem có thích không.”
“Được.” Trong lòng Mạnh Uyển Nghiên ngọt ngào, dưới cái nhìn chăm chú càng ngày càng phát ra mấy phần u tối của Mạnh Xuân Lâm, không nghi ngờ gì cúi đầu…
“Nhị cô nương, người ở bên trong sao? Phu nhân mời nhị cô nương lập tức quay về một chuyến, nói là có chuyện quan trọng tìm người.” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến hai người trong phòng đều giật mình.
“Mẫu thân ta?” Mạnh Uyển Nghiên đặt chén trà xuống, bước nhanh về phía trước mở cửa phòng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Quan hệ của thúc thúc cháu gái thân thiết, trong mắt người ngoài giống như phụ thân nữ nhi, bởi vậy thư đồng truyền lời kia không khó hiểu vì sao Mạnh Xuân Lâm cũng ở trong phòng này, chỉ cung kính đáp: “Tiểu nhân cũng không biết, chỉ là nhìn dáng vẻ của người truyền lời kia dường như rất vội vàng.”
Phu nhân Tả tướng mấy ngày nay quả thật có chút không thoải mái, trong lòng Mạnh Uyển Nghiên lo lắng, quay đầu nói với Mạnh Xuân Lâm: “Vậy ta đi về trước một chuyến, tiểu thúc thúc, ta ở trong phủ chờ chàng.”
Không nghĩ tới nàng nói muốn đi, nụ cười của Mạnh Xuân Lâm hơi cứng lại: “Chờ một chút, nàng không nếm thử trà này trước…”
“Chút nữa ta lại đến thưởng thức trà mới này của tiểu thúc thúc!” Bởi vì chuyện sắp xảy ra, Mạnh Uyển Nghiên đối với phụ mẫu tràn đầy áy náy, lúc này nào còn có tâm tư uống trà, vội vội vàng vàng đi mất.
Sắc mặt Mạnh Xuân Lâm bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt lóe lên sự buồn bực.
Còn thiếu một chút nữa!
**
Vừa thấy được cái gọi là “trong phủ có người tới”, Mạnh Uyển Nghiên liền biết mẫu thân cũng không xảy ra chuyện, nàng ta nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng hỏi ám vệ kia: “Điện hạ đột nhiên tìm ta là có chuyện gì sao?”
“Cô nương đi là biết.”
Kế hoạch sắp thành công, tâm tình Mạnh Uyển Nghiên rất tốt, nghe vậy nở nụ cười: “Vậy đi thôi, đúng lúc ta cũng có tin tức tốt muốn nói cho điện hạ biết.”
Ám vệ gật đầu, để lại hai người theo dõi Mạnh Xuân Lâm, bản thân mình hộ tống Mạnh Uyển Nghiên đi về phía tửu lâu Trường Phong.
Lục Quý Trì đã ở đó đợi, thấy Mạnh Uyển Nghiên bình yên vô sự xuất hiện, cảm thấy không khỏi thả lỏng.
“Tham kiến điện hạ.”
“Ngồi.” Lục Quý Trì hoàn hồn, cân nhắc một lúc, quyết định nói thẳng: “Mạnh cô nương chậm chạp không làm việc theo kế hoạch, không chỉ là bởi vì mẫu thân của ngươi nhỉ?”
Mạnh Uyển Nghiên khẽ giật mình, theo bản năng liền muốn phủ nhận, nhưng không biết nhớ tới cái gì, lại dừng lại. Phút chốc, nàng ta ngượng ngùng nở nụ cười: “Cái gì cũng không thể gạt được điện hạ. Thân thể của mẫu thân ta là một lý do, còn có một lý do khác là tiểu thúc thúc nói muốn xử lý xong chuyện vặt vãnh trong Văn Uyên các trước, sau đó lại cùng ta rời đi. Điện hạ cũng biết đó là tâm huyết nhiều năm của chàng ấy, cho nên… có điều điện hạ yên tâm, chuyện bên này tiểu thúc thúc đã sắp xếp gần xong rồi, chàng nói một lúc nữa sẽ hồi phủ thẳng thắn tất cả với phụ thân ta, sau đó mang ta rời khỏi Kinh thành, lại bắt đầu lại từ đầu.”
Thế này ngược lại không giống như trong dự đoán, Lục Quý Trì lập tức hơi nhíu mày lại: “Ngươi là nói, Mạnh Xuân Lâm đồng ý mang ngươi đi rồi?”
“Ừm, vừa rồi chàng ấy chính miệng nói ra.” Vẻ mặt của Lục Quý Trì có chút bất thường, Mạnh Uyển Nghiên sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: “Điện hạ làm sao vậy?”
Lục Quý Trì không nói, Mạnh Uyển Nghiên có vẻ như không giống đang nói láo, nhưng Lạc Như không cần phải lừa gạt Khương Hằng, Khương Hằng càng không cần phải lừa hắn, như vậy… Mạnh Xuân Lâm nói muốn dẫn nàng ta đi, là thật lòng sao?”
Đang suy tư, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa. Lục Quý Trì hoàn hồn, lên tiếng: “Vào đi.”
“Điện hạ, có phát hiện.” Là một trong hai ám vệ được phái đi theo dõi Mạnh Xuân Lâm.
Thấy trong tay hắn ta cầm một cái khăn ướt đẫm, Lục Quý Trì lập tức tò mò: “Đây là cái gì?”
Ám vệ đưa khăn tới: “Thứ dính trên này là nước trà trong phòng Mạnh Xuân Lâm.”
Lục Quý Trì sững sờ, Mạnh Uyển Nghiên cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“Vừa rồi sau khi Mạnh cô nương rời đi, Mạnh Xuân Lâm liền sai người lấy nước trà này ra đổ sạch, thuộc hạ thấy thái độ hắn ta khác thường, lại phát hiện ra mùi của nước trà này vô cùng kỳ dị, liền dùng cái khăn này thấm một chút bã trà mang tới.”
“Ngươi là nghi ngờ…” Sắc mặt Lục Quý Trì lập tức liền thay đổi: “Ngay lập tức đi mời đại phu tới!”
“Rõ!”
Cảm giác của nhóm ám vệ luôn luôn nhạy cảm hơn người bình thường một chút, chuyện này… chỉ sợ là bị Khương Hằng đoán trúng rồi. Trong lòng Lục Quý Trì mắng to một tiếng tên khốn kiếp, quay đầu nhìn về phía Mạnh Uyển Nghiên.
Ánh mắt của hắn nghiêm túc, Mạnh Uyển Nghiên bỗng nhiên cảm thấy một trận kinh hoàng.
“Có một số việc, ta nghĩ Mạnh cô nương hẳn là có quyền biết.”
Thấp thoáng cảm nhận được một chuyện rất đáng sợ đang xảy ra, sắc mặt Mạnh Uyển Nghiên thay đổi, theo bản năng liền đứng lên: “Ta… ta đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện phải làm, điện hạ, ta đi trước…”
“Mạnh cô nương,” Lục Quý Trì có chút không đành lòng, nhưng vẫn trầm giọng gọi nàng ta lại: “Ngươi thật sự không muốn biết trong nước trà Mạnh Xuân Lâm chuẩn bị có ngươi, có độc hay không sao?”
Lời này không hổ là sấm sét giữa trời quang, huyết sắc trên mặt Mạnh Uyển Nghiên lập tức mất sạch sẽ.
“Cái gì… độc gì!” Nàng ta bối rối lùi một bước, giọng nói gần như là bén nhọn: “Ta không biết điện hạ đang nói gì! Ta! Ta muốn về nhà!”
Lục Quý Trì sai người ngăn nàng ta lại, nhìn như cứng rắn, thật ra tâm tình phức tạp nói: “Đến cũng đến rồi, vẫn là xem kết quả rồi đi, Phụ mẫu ngươi sinh ra nuôi nấng ngươi không dễ dàng, ngươi thật sự muốn hồ đồ rời khỏi bọn họ, ngay cả một câu nhắn nhủ cũng không có sao?”
Mạnh Uyển Nghiên đột nhiên cứng đờ, toàn thân trên dưới như rơi vào hầm băng.