Kính Cận năm xưa của tớ ơi, cậu có nhớ chúng ta đã từng ngồi như thế nào không?
Tớ bàn bốn, cậu bàn bốn. Tớ tổ bốn, cậu tổ hai. Và khoảng cách chúng ta năm ấy, chỉ là chiếc bàn bốn của tổ ba. Gần gũi cậu nhỉ!
Kính Cận và tớ thường bỏ qua những lời bàn tán của mọi người, luôn giúp đỡ nhau khi các bài kiểm tra đến.
Cậu khá toán, tớ khá văn.
Là năm kia, tớ đã từng ngóng một người chỉ để giảng tớ cách vẽ hình. Là năm kia, tớ đã từng không biết bao nhiêu lần gọi tên cậu chỉ để có một mẩu giấy bé tí về đáp án trong giờ thi Hóa.
Là năm kia, có người đã tranh thủ mười lăm phút ra chơi chỉ để ngồi cạnh và rà lời văn giùm tớ. Là năm kia, có người đã đi mượn khắp bạn này bạn kia, mượn hết lớp này lớp kia chỉ để có một chiếc máy tính, xem nghiệm của hệ phương trình có sai không.
Cũng chính năm kia, Kính Cận và tớ đã trở thành "đôi bạn cùng tiến" như thế.
*
Thế nhưng bây giờ, vẫn là chỗ ngồi của năm ấy, mối quan hệ cũng chẳng còn như xưa, khoảng cách lại mờ ảo đến lạ. Vừa mờ vừa ảo. Mờ - bởi mỗi khi nhìn cậu, trước mắt tớ sẽ không còn là hiện tại nữa, tớ như đắm chìm vào khoảng không gian của quá khứ, khi cậu nói, khi cậu cười với tớ. Ảo - bởi vì tớ không tin, Kính Cận năm xưa và bây giờ đều là một người, đều là chàng trai mà tớ thương, thế sao mọi thứ thay đổi nhanh như vậy, nhanh đến nỗi chẳng kịp nhận ra, chẳng kịp thích ứng?
Vẫn là như thế mà, chẳng phải sao. Chỉ cần một người gọi, một người sẽ quay đầu.
Giản đơn thế mà, vậy sao chẳng ai làm vậy?
Không đủ dũng cảm hay vì giữa chúng ta chẳng tồn tại một lời nói để duy trì cuộc trò chuyện?
Bỗng chợt, nhận ra lòng không ngừng nhói đau khi biết. Khoảng cách giữa tớ với cậu không chỉ là cái bàn giữa một tổ với nhau, mà đó chính là lòng người - lòng của một kẻ hèn nhát, một người vô tâm.