Boylove Tầm Gửi FULL


CHƯƠNG 2.4Quán cafe nơi hai người lần đầu hẹn nhau vào dịp sinh nhật Tama năm trước giờ lặng lẽ.

Đèn tắt hết chỉ còn tí ánh sáng hắt ra từ trong bếp nơi Tama đang chuẩn bị hai cái cốc uống rượu vang, một ít trái cây và đồ nhắm.

Bên ngoài gió xào xạc thổi, se lạnh, luồng qua tán cây cô đơn nằm im trong ánh đèn đường mờ lối.

Trong đời mình, Fuwa chưa từng nếm trải nhiều cái lần đầu bỡ ngỡ thế này.

Và đêm nay cũng là lần đầu đối với anh.

Lần đầu anh phải đối diện với chính mình.

Tìm ra cái chân thật trong con người mình, tìm ra cái can đảm để nói nó lên.Lần đầu anh chới với nơi xứ người xa lạ.

Kinh nghiệm của anh tuy không thể bì được với ngài Giám đốc Mitsuba Kunio nhưng anh vẫn có những thế mạnh riêng giúp anh trụ vững, lấn át đi những cái khó và thu phục được nhân tâm của tha nhân.Nhưng lần này với Tama thì lại khác.

Anh không biết nên nói gì đây.

Không lẽ ở tuổi ba mươi rồi mà anh lại phải có một màn come out và tỏ tình tại đây ư? Anh bối rối nhưng không sợ hãi.

Vì anh không muốn nỗi sợ quật ngã anh và đeo bám anh.

Anh không phải kẻ hèn nhát.

Bao nhiêu lần va vấp, rồi đổ cả máu mà chẳng bào được ý chí anh mòn đi miếng nào thì không có lý do gì anh lại e sợ trước tình cảm của mình.

“Xin lỗi đã để anh phải chờ.

Em đã chuẩn bị xong cho bữa tiệc nhẹ rồi”.

Tama vui vẻ bưng khay điểm tâm ra đến bên Fuwa.

Cả hai ngồi ở ban công nhìn ra toàn quang cảnh Sài Gòn lúc quá nửa đêm từ trên cao xuống.

Con đường phía trước khách sạn trở nên vắng lặng sau khi khách khứa đã ra về hết.

Xa xa vẫn còn vẻ nhộn nhịp thường thấy với những đốm nhỏ li ti hối hả ngược xuôi hơn trong cái tiết trời se lạnh này.

Quán cafe im lìm chẳng còn bóng ai lai vãng.

“Đêm nay thật tuyệt nhỉ.

Không khí mát lạnh, rượu thì ngon…”.

Tama bỏ lửng câu cảm thán của mình như thể vẫn còn điều gì đó trong phần tiếp theo của câu nói ấy.

“Và có anh ở đây với em” - phần còn lại của lời cảm thán chân thực ấy bị Tama xé ra và đem giấu nhẹm đi ngay trước khi cậu thốt ra những lời tình tứ mà cậu biết chắc chúng sẽ phản bội và bán đứng cậu trước Fuwa.

“Sao em không nói tiếng Việt với anh? Anh rất thích và luôn muốn nghe những âm sắc Việt ngữ tuyệt vời từ em.


Em biết điều đó mà” “Xin lỗi anh về chuyện khi nãy dưới phòng chờ.

Thật không phải phép khi kéo anh vào rắc rối của em như thế”.

Tama không đáp lại yêu cầu nói tiếng Việt của Fuwa.

Nhưng Fuwa vẫn nghe ra âm điệu và tâm tình trong lối nói chuyện bằng tiếng Nhật sành sỏi của cậu.

Cả hai im lặng hồi lâu như để tận hưởng cái tiết trời trong thanh se lạnh.

Họ phóng tầm mắt ra thật xa vào những vật thể bất định, thả hồn trôi theo chúng về những ngã rẽ khác nhau của cuộc đời.

“Tên đó sẽ không làm phiền hay gây khó dễ gì cho em đấy chứ?” “Không đâu.

Anh đừng quá lo.

Anh ấy tốt bụng lắm, chỉ là cái tính nóng nảy khó bỏ thôi” “Hai người, là người yêu của nhau à?” Fuwa bất chợt buông ra một câu hỏi mà một giây sau chính anh thấy hối hận ngay vì sự đường đột của mình.

Tama thì im lặng vờ như không nghe mà cứ đăm đăm nhìn ra xa.

“Xin lỗi vì đã thiếu tế nhị như vậy.

Xin lỗi” “Không sao đâu.

Anh ta đã từng nhiều lần dõng dạc tuyên bố với mọi người rằng em là vợ anh ấy và anh ấy đang ra sức kiếm tiền để làm đám cưới với em”.

Tama cười khẩy đi khi nhắc lại chút vụn vặt vui vui trong cuộc sống của cậu.

“Thế em đã chấp nhận anh ta và hai người sẽ cưới nhau?” “Làm gì có chuyện vớ vẩn đó chứ”.

Tama xoay người, vươn vai rồi trả lời như hét lên thật to.

Cậu quay lại nhìn Fuwa mỉm cười.

Nụ cười ấy hơi tinh ranh nhưng nó xóa đi sự xa cách từ nãy giờ của hai người.

“Sao Fuwa-san lại quan tâm chuyện của em đến vậy?” “À, anh…à, không có gì.

Anh…” Tama tròn xoe mắt thích thú nhìn Fuwa bị mình bắn ngay một mũi vào tim đen.

Vẻ ấp úng thiếu tự tin khi rơi vào bị động của Fuwa làm Tama rất thích thú.

Ai cũng có một mặt dịu dàng mềm mỏng mà không muốn để lộ ra bên ngoài.

Và hôm nay Tama thấy mình may mắn vì đã tận mục sở thị được nó.Không thể nào có lần sau nếu đặt trong hoàn cảnh khác khi Fuwa lại quay về làm vị Trưởng phòng đầy vẻ thị uy.

“Bấy nhiêu cũng mãn nguyện rồi”, Tama nghĩ vậy và thôi trò trêu ghẹo và nài ép Fuwa.

“Em không có tình cảm đó với anh ta.

Mà có lẽ cũng sẽ không có với bất cứ ai đâu.


Em có một ranh giới riêng của mình.

Mọi người khi đi đến ranh giới đó sẽ dừng lại và làm bạn với em.

Em sẽ rất vui vì điều đó và tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bước qua lằn ranh của mình”.

Tama cương quyết trả lời và dĩ nhiên Fuwa muốn biết lý do đằng sau nhưng Tama đã khéo léo xoay chuyển chủ đề sang anh.“Fuwa-san thế nào? Anh đã yêu ai chưa, đã kết hôn hay có con chưa?” “Anh vẫn còn độc thân, và sách làm bạn với anh những khi rảnh rỗi” “Gym nữa chứ”, Tama chen vào bổ sung.“Cơ thể anh tuyệt đẹp như tượng tạc ra thế kia mà” “Cũng đúng”, Fuwa cúi đầu nhoẻn cười, Tama thì quan sát anh rất kỹ, những biểu cảm của anh mới thật đáng yêu làm sao.

“Nhưng phần lớn thời gian của mình anh dành cho công việc.

Anh nghĩ mình thuộc tuýp người quy cũ và cũng khá là siêng năng”Tama gật gù.

Fuwa tiếp lời như vừa sực nhớ ra: “À anh không còn là Trưởng phòng nữa đâu nhé.

Anh thăng chức rồi.

Giờ anh đã là Phó Giám đốc bên mảng thu mua nguyên liệu cho công ty.

Sau này công ty của anh sẽ mở rộng thị trường sang Việt Nam.

Anh sẽ còn tới lui khách sạn này nhiều đấy” “Thật vậy ư, anh được thăng chức rồi sao.

Chúc mừng anh.

Quả nhiên là Fuwa-san có khác.

Nếu vậy thì câu trả lời của em trong buổi diễn khi nãy đã đúng rồi” “Ừ, đúng thật đấy”.

Fuwa nhớ ngay câu trả lời rành rọt bằng tiếng Việt của Tama lúc đó.

“Chai Bordeaux này xuất hiện thật đúng lúc nhỉ.

Ăn mừng cho cả hai ta!” “Nè, Tama…” “Em đây, sao vậy?” “Thật sự là không có ai bước vào lằn ranh đó được sao?”.

Bầu không khí bị giật lùi bởi câu hỏi có chút do dự của Fuwa.

Tama cũng đoán là phải nó rõ hơn để Fuwa hiểu.

“Trước đây khi em từ Nhật về Việt Nam, em đã từng một lần mở lòng mình để chấp nhận một người.

Ban đầu người đó rất tốt với em.

Quen nhau được ba tháng, em đinh ninh rằng đây thật sự là tình yêu chân chính mà mình tìm kiếm bấy lâu nay rồi, nên em quyết định nói ra bí mật của em để cả hai hiểu nhau hơn và cùng nhau xây dựng một hạnh phúc thật tươi đẹp”Tama uống cạn ngụm rượu đỏ còn lại trong ly.

Men say ngà ngà đưa Tama về lại những ký ức tủi buồn của mình.

“Anh biết phản ứng lúc đó của anh ta thế nào không?”.


Fuwa im lặng lắc đầu.

“À đúng rồi, là đàn ông ấy, em là gay, em thích đàn ông thôi, không hứng thú gì với phụ nữ cả.

Fuwa-san chắc sẽ không kỳ thị em chuyện này chứ?” “Không đâu, bạn anh bên Nhật cũng là gay nhiều lắm.

Anh không thấy có vấn đề gì cả” “Vậy à.

Thế họ có yêu anh không? Anh hấp dẫn đến thế kia mà”.Tama hơi cợt nhã.

Cậu để men say mở lối cho mình nói ra những điều mà chắc chắn khi tỉnh táo cậu không bao giờ bật ra được.

“Yêu đương gì chứ.

Anh nói rồi, anh vẫn còn độc thân mà.

Mà chuyện tiếp theo như thế nào, phản ứng của người đàn ông đó ra sao?” “Anh ta tái mét mặt mày.

Em đến muốn an ủi thì anh ta hoảng loạn lên rồi xô em ra.

Sau đó anh ta dọn hết đồ đạc và biến mất ngay hôm đó.

Đến nay gần hai năm rồi em vẫn chưa gặp lại anh ta” “Bí mật gì mà ghê gớm vậy.

Rồi sau đó thế nào?” “Đâu có cái sau đó nữa.

Em cũng lao đầu vào công việc giống anh thôi.

Em quyết định tự thân lập nghiệp trên đất Sài Gòn này.

Em có lợi thế Nhật ngữ nên dễ dàng xin vào đây làm nhân viên phục vụ.

Suốt năm đầu em chỉ là nhân viên bán thời gian, làm việc buổi sáng, chiều đi học pha chế và tối đi làm thêm đủ thứ việc để kiếm tiền trang trải” “Em học pha chế, học Bartender ư? Vậy không lẽ món cocktail đó…” “Anh đoán đúng rồi đó, món đó là công thức do em tạo ra.

Ở quê em thốt nốt rất nhiều, vị lại rất ngon.

Em đã ấp ủ rất lâu một món cocktail thốt nốt ngon tuyệt như thế.

Uống vào là sẽ ngất ngây chìm đắm liền” “Quả thật là vậy, ngon không cưỡng nổi.

Vậy là em đã làm việc ở đây suốt từ thời điểm đó đến bây giờ à?” “Đúng vậy, tuy là làm thời vụ nhưng năm đầu tiên ấy em làm tất cả mọi việc được giao mà không cả nể gì.

Sau đó em tốt nghiệp khóa học Bartender và bắt đầu làm nhân viên chính thức.

Em mất thêm một năm rưỡi nữa trước khi trở thành Bartender trưởng đấy.

Cho đến dạo gần đây du lịch phát triển đột biến, lượng du khách tăng lên.

Em được trả lương của nhân viên chính thức nhưng Quản lý vẫn để em làm việc theo kiểu thời vụ ấy để dành thời gian trống đi học lại tiếng Anh.

Khóa học tiếng Anh của em cũng sắp kết thúc.

Em có thể giao tiếp được rồi nhưng không ổn như tiếng Nhật” “Và bây giờ em làm thời vụ ở khu bếp nhà hàng?” “Đúng vậy.

Ở đó công việc là nhàn hạ nhất.

Với lại em muốn xin làm ở đó để quan sát Bếp trưởng cùng các đầu bếp khác nấu ăn.


Em có một ước mơ là sẽ mở một nhà hàng Nhật nho nhỏ theo kiểu riêng của em đấy” “Thì ra là vậy” “Lẽ ra em sẽ còn phụ bếp dài dài cho đến cái hôm được Quản lý gọi lên để đến phòng anh.

Anh được tỏ tình thì phải” “Tỏ tình bằng một hộp bao cao su và một dòng chữ nguệch ngoạc hẹn nhau làm tình à”.

Fuwa cười phá lên rõ to.

Tama cũng vui vẻ nhấp chút vang.

“Mà này, em hát hay lắm, ca khúc 恋人よ ấy.

Anh trở thành fan của em mất rồi” “Anh đừng đùa vậy chứ”, Tama bật cười ngượng ngùng.“Em quả tình rất yêu mến ca khúc đó.

Trước cả khi sang Nhật là em đã biết đến và hát theo Mayumi-san mỗi ngày rồi.

Nhưng ca khúc đó chỉ thật sự chạm đến tâm hồn em ở đoạn điệp khúc thôi.

Khi cô gái tha thiết van lơn người yêu ở lại bên mình.

Còn tổng thể cả bài thì lại là một câu chuyện hoàn chỉnh mà em cho rằng chính Mayumi-san đã viết về cuộc đời mình.

Nên em không thể bung ra hết cảm xúc được dù có yêu mến đến đâu” “Anh thì lại thấy khác.

Ngay lúc đó anh dường như ngộp thở.

Dù anh chưa thật sự yêu ai quá sâu đậm nhưng tiếng hát của em cứ như bóp nghẹt lấy anh” “Sao anh không thử yêu ai đi, không biết chừng sẽ còn khó thở hơn và đau ở đây hơn nữa đó”.

Tama nói và đưa tay ôm siết ngực trái.

“Tiếc quá anh không bước qua được lằn ranh của người đó dù chưa biết đó là gì”.

Câu nói của Fuwa phát ra vô tình do hiệu ứng đối đáp liên tục của hai bên.

Tama giữ lại ngụm rượu vang hồi lâu trong miệng mà không nuốt vội.

Có lẽ cậu không thể nuốt được.

Không thể nuốt những lời vừa tuôn ra từ miệng Fuwa chứ không phải thứ chất lỏng cao cấp hảo hạng này.“À… xin lỗi em, anh lại nói nhảm nữa rồi, Bordeaux 1982 xem ra dễ say hơn Bordeaux 1970 nhỉ.

Ở Nhật anh hay uống loại 1970 mà chẳng thấy bị say hay choáng gì cả.

Rượu của khách sạn em đúng là xịn sò thật”.

Fuwa tự nói tự cười một mình như để chữa thẹn.

Anh cúi nhìn chiếc ly thủy tinh còn rượu trong tay, anh vân vê, xoay lắc nó theo kiểu chuyên nghiệp để hương và vị của rượu tỏa hết ra trước khi thưởng thức.

“Tình bạn sẽ tốt hơn cho cả hai ta”.

Tama từ tốn buông ra lời kết và nhìn Fuwa với đôi mắt ngấn lệ.

Rồi họ đổi chủ đề, nói tiếp đến những thứ thú vị khác.

Fuwa kể về công việc công ty, về Tổng Giám đốc Mitsuba Kunio, về nhà xưởng mới ở Aichi.

Tama kể anh nghe về bartender và các loại cocktail.

Về những lần biểu diễn pha chế với lửa, các công thức ấp ủ mà Tama sẽ tung ra trong thời gian tới.Họ say sưa vui vẻ chuyện trò với nhau cho đến giọt vang cuối cùng mà không ai đả động gì tới lằn ranh đang chắn ngang giữa họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận