Boylove Tầm Gửi FULL


CHƯƠNG 3.127 Tết.

Sài Gòn khoác lên mình bộ cánh mới của mùa xuân.

Vẫn vẻ nhộn nhịp như ngày thường nhưng mang theo một niềm vui kỳ lạ nào đó.

Ai ai cũng phấn khởi chào đón một sự an lành.

Fuwa bị choáng ngợp trước cảnh sắc đổi thay ảo diệu nơi này.Anh cảm tưởng cứ như một người làm nông cật lực cày xới mỗi ngày bỗng đến độ này thì vận lên người bộ Kimono sặc sỡ nhất, hân hoan đi chào hỏi khắp nơi.

Sắc vàng là chủ đạo.

Họ gọi đó là hoa mai.

Tama giải thích cho Fuwa rằng hoa Ume ở Nhật cũng được gọi là hoa mai trong tiếng Việt nhưng nó đa sắc hơn.

Còn hoa mai ở Việt Nam thì chỉ một màu vàng óng, nhà nhà trang trí rất đẹp.

Khách sạn nơi Fuwa lưu trú cũng vậy.Sắc vàng chủ đạo được trang hoàng từ nhiều ngày trước nhưng mãi đến độ cận Tết nó mới thật sự bung sắc làm bừng sáng cả một không gian sang trọng.Fuwa có chuyến đi ngắn hai ngày đến tỉnh Kiên Giang.

Một ngư trường mới đã sáp nhập vào công ty cung ứng ở Vũng Tàu.

Fuwa đến gặp gỡ họ để chào hỏi và xúc tiến cho năm làm ăn tiếp theo của cả hai bên.

Sau đó anh về lại Thủ Đức nơi có văn phòng đại diện công ty đối tác vào 28 Tết.

Tại đây Fuwa làm quen với hai cô cậu nhân viên trẻ.Một anh tầm hai mươi sáu, học một ngành gì đó về hóa sinh ở Nhật, công tác ở bộ phận R&D của công ty.

Một cô tầm hai mươi hai, vừa tốt nghiệp một trường Cao đẳng kinh tế ở vùng Hokkaido bên Nhật về, đang làm bên mảng kinh doanh.

Hai nhân viên này tuy có phần khắc khẩu nhưng lại là người yêu của nhau.

Họ được công ty phân cho nhiệm vụ tiếp đón Fuwa.Họ mến Fuwa ngay khi vừa gặp nhưng anh nhân viên nọ có phần dè chừng và cảnh giác với tay Phó Giám đốc người Nhật này vì lo sợ bạn gái sẽ xiêu lòng với gã.

Fuwa chân thành giải thích rằng anh đã có đối tượng và vẫn đang cố gắng theo đuổi người ấy.Ba người bạn hẹn nhau chiều 29 Tết sẽ dạo phố ở Bến Nghé, nơi có đường hoa Nguyễn Huệ, cung đường hoa Tết đẹp nhất Việt Nam.

Hai người họ muốn Fuwa mời theo người ấy của anh để cả hai cặp đôi cùng nhau du xuân.


Fuwa ngượng đỏ mặt khi nghĩ đến Tama sẽ cùng mình dạo phố xuân ngắm hoa nhưng anh cũng nhanh chóng thất vọng khi nhớ tới quyết định chỉ làm bạn mà anh đã ngầm đồng ý khi Tama đưa ra yêu cầu.Tuy vậy anh vẫn muốn thử mời Tama với tư cách của một người bạn.

Ba người họ chia tay nhau và hẹn gặp nhau chiều hôm sau 29 Tết.

Đôi bạn người Việt Nam này sẽ đến đón Fuwa tại khách sạn của anh rồi cả bọn cùng nhau di chuyển đến đường hoa Nguyễn Huệ.Fuwa về khách sạn thì lập tức tìm Tama để ngỏ lời mời du xuân.

Vẫn như thường lệ, Tama không chút do dự mà từ chối anh.

Cậu cho biết mình phải làm việc qua hết Tết.

Fuwa không thất vọng nhiều lắm vì ít nhiều anh cũng đoán được kết cục sẽ thế này.Không phải Tama ghét bỏ gì anh nhưng cậu ấy cũng như những người Nhật điển hình mà anh biết, chỉ biết cắm đầu làm việc, quần quật từ ngày này qua tháng nọ.“Tối ba mươi Tết sẽ có bắn pháo hoa ăn mừng đấy.

Fuwa-san có hẹn đi đâu ngắm pháo hoa chưa?”“Có pháo hoa ư? Anh hoàn toàn không biết đấy.

Lần đầu tiên ăn Tết ở Việt Nam nên anh chẳng biết sẽ có sự kiện hay hoạt động gì cả”“Pháo hoa đêm giao thừa có thể quan sát được một ít từ quán cafe trên sân thượng.

Nhưng vì chỉ xem được một ít thôi nên nó không thu hút quá nhiều người đến, có năm không có ai.

Nếu Fuwa-san có thể sắp xếp được thì em muốn hai chúng mình cùng ngắm pháo hoa đón Tết ở trên đấy vào đêm ba mươi”“Đêm ba mươi, tức là một ngày sau khi đi du xuân ở đường hoa Nguyễn Huệ à…”, Fuwa ngẫm nghĩ về lịch làm việc rồi trả lời Tama.

“Anh không có lịch làm việc hay cuộc hẹn nào vào ngày đó nên sẽ ổn thôi, nhưng không biết có khó khăn gì cho em hay không?”“Không sao ạ.

Em quay lại công việc Bartender rồi.

Hôm ấy em sẽ sắp xếp đến gặp anh lúc giao thừa.

Em sẽ chuẩn bị một ít thức ăn cùng món cocktail mới làm từ gừng mà em vừa tạo ra.

Em muốn Fuwa-san là khách hàng đầu tiên thưởng thức món này của em”“Nhất trí.

Anh sẽ làm chuột bạch cho em”.

Cả hai vui vẻ cười nói và Fuwa cũng không quá thất vọng.

Cứ mỗi lần Tama từ chối anh một điều gì đó thì cậu sẽ cố bù đắp lại cho anh một điều khác.


Mà dù có là gì đi nữa thì chỉ cần ở bên cậu ấy là anh đã hạnh phúc.

Fuwa thầm cảm ơn và vô cùng trân trọng chuyến đi này vì đã mang Tama đến bên anh.***29 Tết, Fuwa du xuân đến đường hoa Nguyễn Huệ cùng hai người bạn mới quen.

Cả ba vui tươi và hồ hởi trong những bộ cánh thật đẹp để chào đón một năm mới đang đến trên Việt Nam.

Khắp đường phố, âm nhạc, hoa, trái cây được bày biện, người dân nô nức.

Lễ hội thật hoành tráng kéo dài cả tuần.Không ai quên đi sự tất bật, vất vả trong cuộc sống nhưng cũng không ai trưng bày trên khuôn mặt họ hay nhà cửa của họ sự tất tả hay buồn tủi gì.

Trẻ nhỏ xúng xính diện quần áo mới.

Các cô gái xuân sắc và yêu kiều hơn trong muôn vàn sắc vóc áo dài thướt tha.Cả nam giới cũng mặc áo dài ư? Fuwa thắc mắc và được đôi bạn tận tình giải thích rằng, đúng ra áo dài - trang phục truyền thống của Việt Nam, chỉ thiết kế dành riêng cho phái nữ, nhưng theo thời gian được cách tân cho cả phái nam.

Nam giới dù vận áo dài lên người nhưng vẫn tôn được cái đẹp độc đáo mà cả dân tộc này tự hào.Fuwa thấy thật thú vị với mọi thứ bày ra trước mắt.

Trải nghiệm lần đầu tiên đón Tết ở Việt Nam của anh thật tuyệt vời.

Cả ba thong dong tản bộ trên đường hoa.

Cứ như lễ hội hoa Anh đào ở Nhật nhưng còn vui hơn, náo nhiệt hơn nhiều.

Cánh hoa mai không bay phấp phới rồi rơi rụng như Sakura mà kiêu sa khoe sắc trên những cành những thân cây được tỉa nắn tỉ mẫn.

Người dân nô nức thưởng xuân chứ không như người Nhật trầm mặc theo mỗi cánh hoa rơi, thả mình vào dòng thôi miên dưới tán cây Anh đào rồi buồn ngâm hay tư lự cho kiếp nhân sinh trong cuộc đời tạm này.

Một số cây mai rất lớn, dáng đẹp tựa hồ như cây thông Noel.Hoa mai rụng vàng cả một khoảnh sân nhưng người ta không dọn mà để chúng nằm lại đó dưới gốc cây hay đáy chậu tạo ra những điểm nhấn thích thú bội phần.

Fuwa đến gần và nhìn thật kỹ vào một hoa mai khá to đang khoe sắc hướng mình mời gọi anh.

Nó có sáu cánh chứ không phải năm như đa số, nó không thơm nhưng sặc sỡ.Màu vàng đẹp nhất mà anh biết sau lá cây Bạch Quả vào mùa thu.

Xa xa kia có hai cậu trai trẻ vận áo dài rất đẹp đứng chụp hình cùng cây mai.

Người nọ chụp người kia, rồi người kia duyên dáng ngượng ngùng xem ảnh, nói lời cảm ơn và tay trong tay bước tiếp cuộc du xuân.


Fuwa tưởng tượng mình và Tama cũng như thế rồi chạnh lòng với giấc mộng viễn vông ấy.Tama càng cười nói vui vẻ với anh bao nhiêu thì anh lại càng thấy khó mà phá bỏ đi tình bạn cậu ấy muốn có để xây nên tòa thành tình yêu mà anh đang muốn mang lại.

Anh để lại nỗi ưu tư này cho cánh hoa xinh đẹp kia và tiếp tục cuộc thưởng ngoạn.Đường hoa khá rộng và cô bạn trong bộ ba này đã đuối sức.

Anh bạn trai của cô đến bên ân cần chăm sóc.

Fuwa xin phép đi riêng, họ chia ra thưởng ngoạn và hẹn gặp nhau dùng bữa tối tại khách sạn của anh.

Một mình Fuwa lang thang thật buồn.Anh cố không chạnh lòng, cố không nghĩ đến Tama những lúc thế này.

Anh tự nhủ rằng Tama là người chăm chỉ nhất vì cậu không màn đến chuyện vui thú xuân thời mà vẫn miệt mài lao động.

Cậu ấy đang lao động chân chính chứ không phải đang vui vẻ bên ai cả.“Vui vẻ bên ai…” suy nghĩ này thầm vang vọng trong đầu Fuwa rồi anh nhớ đến tên đàn anh, kẻ đơn phương buộc Tama chấp nhận tình cảm của hắn.

Không biết hắn có đi làm dịp Tết này không hay đang du xuân đâu đó? Nếu có làm việc, liệu hắn có gặp Tama, có gây phiền phức gì cho cậu nữa không? Fuwa ngẩng đầu nhìn lên dàn đèn lồng treo khắp nơi trên đường hoa này rồi tự cười mỉa mình: “lúc nào cũng Tama, Tama.

Khi thì Tama thế này, lúc thì lại Tama thế nọ.

Thảm hại thật nhỉ.

Tên cậu ấy còn chẳng phải là Tama kia mà.

Tên gì ấy nhỉ? タム thì phải.

Đúng rồi là Tâm, là 心”.

Anh thở dài rồi quyết định dẹp đi cái tâm mê đắm của mình mà trở về hiện tại.Anh giận mình vì những phút giây để bị xáo động như thế trong khi có bao nhiêu là thứ kỳ thú trong lễ hội này.Fuwa bắt đầu cuộc du xuân đích thực của mình.

Anh chụp lại những điều vui thú mà anh được trải nghiệm tại đây.

Những cây mai khổng lồ tựa hồ như cây Bạch Quả nhỏ đang thay lá.

Những gian hàng bán dưa hấu siêu to.

Những quả dưa hấu đen rồi vàng mọng nước to đùng.

Có những quả đã bổ đôi sẵn đỏ ao vô cùng ngon mắt.Xa xa kia có một đoàn lân đang biểu diễn trước một tiệm trang sức lớn.

Khu gian hàng ẩm thực vô cùng sôi động với bao nhiêu là món đặc sản trên khắp ba miền của Việt Nam.

Fuwa ghé đến quầy ẩm thực Nam bộ.Anh tìm ăn lại những món đặc sản mà lúc trước Tama đã nấu cho anh ăn.

Có món canh chua và cá kho tộ.


Anh gọi ngay một suất nhỏ hai món này để thưởng thức.

Món cá kho tộ khá ngon, nhưng không phải loại cá nhỏ có thịt và da béo tên là cá rô mà là loại này có thịt nhiều hơn, thịt săn hơn và cũng khá ngon tên là cá lóc hay cá quả tùy theo mỗi miền gọi khác nhau.

Món canh chua cũng rất bắt mắt với nhiều loại rau nhưng nó không ngon theo kiểu chinh phục được anh ngay khi vừa nếm vào đầu lưỡi như món của Tama.Nếu phải chấm điểm thì món của Tama vẫn ngon hơn nhiều.

Fuwa xì xụp thưởng thức món canh chua mà miệng cứ nhoẻn cười khi nghĩ đến Tama.

Rồi anh bật cười rõ to, cười chính bản thân mình.

Sao lại si mê thảm hại thế này.

Đến cả khi ăn mà hình bóng Tama vẫn không thoát ra khỏi đầu óc anh được.

Anh không biết Fuwa tự tôn kiêu hãnh ngày nào đã biến đâu mất dạng.

Suất ăn nhỏ chỉ vừa để thấm vị nên Fuwa chưa thật sự no.

Anh biết rằng ở Việt Nam còn có một món ăn rất nổi tiếng khác là Phở.

Anh tiếp tục đến các gian hàng đồ ăn tiếp theo.

Gian hàng nào cũng hấp dẫn và thơm phức.

Ngày hội này thật tuyệt vời biết bao.Có tiếng pháo nổ đì đùng vui tai bên ngoài sau khi anh bước vào một gian hàng phở trông có vẻ ngon tuyệt.

Bát phở bò nóng hổi thơm lừng được dọn ra cùng các loại rau mùi, chanh, ớt, tỏi chua ăn kèm và nước chấm đặc sệt.

Anh hỏi ông chủ nên ăn thế nào cho đúng cách của người Việt.

Ông chủ già người gốc Hà Nội với hơn hai mươi năm kinh nghiệm nấu phở bò chậm rãi giải thích cặn kẽ cho Fuwa.

Phần nước dùng là tinh túy của bất cứ tô phở nào.Các loại rau mùi và gia vị ăn kèm sẽ được cho thêm vào tùy theo khẩu vị của người dùng.

Người thưởng thức sẽ nếm nước dùng trước để xem còn thiếu phần nào cho khẩu vị của mình rồi lần lượt thêm vào các gia vị khác.

Món phở bò ngon tuyệt như bùng nổ tất cả những xúc cảm vị giác của Fuwa.

Rất khó để phân định xem Phở của Việt Nam có ngon hơn Ramen của Nhật không.

Mỗi món một kiểu ngon độc đáo khác nhau.Fuwa cảm thấy biết ơn vì được thưởng thức những mỹ vị tuyệt vời này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận