Cả Đời Chỉ Yêu Em

"Tôi cũng không biết nói như nào, nhưng tôi cảm thấy không có kết hôn mà lại ở trong căn hộ của anh, cảm giác không đúng cho lắm..." bên tai Tố Tâm ửng đỏ, nâng cốc nước lên uống một ngụm nhỏ.

"Tôi cho rằng em thích yêu đương trước sau đó mới nghĩ tới chuyện kết hôn." tiếng nói của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng chậm chạp vừa phải, giơ tay liếc nhìn đồng hồ, nói, "Hiện tại cục Dân Chính làm đăng kí vẫn còn kịp."

"Khụ khụ khục..." Tố Tâm sặc nước.

Cô luống cuống tay chân lấy khăn giấy ra lau miệng, che miệng ho khan, gương mặt bị nghẹn đỏ lên.

Phó Kiến Văn giật khăn giấy đưa cho Tố Tâm, bàn tay lớn vỗ nhẹ ở sống lưng cô: "Lớn vậy rồi, uống ngụm nước cũng có thể bị nghẹn!"

Tố Tâm dùng khăn giấy chà xát miệng, lại xoa xoa bàn, nhẫn nhịn ho khan ngước mắt nhìn Phó Kiến Văn: "Xế chiều hôm nay lĩnh chứng có phải quá gấp gáp quá rồi không!"

Ánh mắt của Phó Kiến Văn đảo qua khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng của Tố Tâm: "Chung cư Vân Đỉnh hệ thống an ninh rất tốt, em chuyển tới sớm một chút tôi càng yên tâm."

Con gái độc thân sống một mình, xác thực nguy hiểm.

Tố Tâm không nhịn được ho khan hai tiếng, biết Phó Kiến Văn là vì an toàn của cô, Tố Tâm cân nhắc đôi chút, mở miệng nói: "Tôi vẫn còn trong kì hạn thuê nhà, nơi này cách đài truyền hình cũng gần, đi làm cũng thuận tiện hơn, đợi đến kỳ sau... Đến kỳ sau tôi sẽ lên kế hoạch chuyển tới cũng không muộn."

Không có một tiếng cự tuyệt, Phó Kiến Văn đã cảm thấy Tố Tâm đã tiến bộ rất lớn, gật đầu không có miễn cưỡng.

Thấy Phó Kiến Văn một lần nữa cầm lấy đôi đũa, tư thế ăn cơm tao nhã, Tố Tâm có lời muốn nói, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói.

"Về phần làm đăng kí kết hôn..." Tiếng nói trong trẻo mang theo một tia căng thẳng nhè nhẹ của Tố Tâm vang lên.

"Làm sao!" Phó Kiến Văn trầm thấp hỏi, trời sinh từ tính,cổ áo sơmi rộng mở, hầu kết khẽ động, rất gợi cảm.

"Chúng ta có thể không cần gấp gáp như vậy, dù sao cũng là kết hôn, phải hay không nên tìm một ngày lành tháng tốt rồi tiến hành!"

Tố Tâm siết chặt đôi đũa, con mắt đầy nước nhìn về phía Phó Kiến Văn, ngượng ngùng mang theo phong tình.

Sâu trong mắt Phó Kiến Văn xuất hiện ý cười, có ôn nhu thâm tình, gật đầu: "Đúng, kết hôn đúng là phải chọn ngày lành tháng tốt."

Tố Tâm không nhịn được khóe môi khẽ cong, cúi đầu ăn cơm.

Tâm tình nhảy nhót, lại nghĩ tới hôn lễ của Hứa Khai, cô muốn mời Phó Kiến Văn đi cùng mình, lại cảm thấy Phó Kiến Văn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ...

Cô mím môi, suy nghĩ một chút vẫn là để Bạch Hiểu Niên đi cùng cô.

...

Tố Tâm đến Tố gia, Tố Nguyên cùng Tố Cảnh Toàn đã đi tới nhà cũ, còn đang trên đường trở về.

Tố Nhiên ở trên lầu không xuống.

Trong phòng khách, ngoại trừ Lương Mộ Lan ra, còn có một vị khách khí thế bất phàm.

Lúc Tố Tâm vào cửa, vị khách tôn quý một thân tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề, hai chân trùng điệp, thư thái ngồi dựa vào trên ghế sa lon, đang cùng Lương Mộ Lan thảo luận về một bức vẽ...

Cặp mắt đen nhánh hướng về phía Tố Tâm nhìn sang, lạnh nhạt khiến người ta không nhìn ra nhiệt độ.

Lương Mộ Lan nhìn về phía Tố Tâm giới thiệu: "Tiểu Tâm, đây là Sầm công tử, bạn của anh trai con..."

"Sầm Mặc!"

Vị kia khí thế bất phàm, duỗi đốt ngón tay dài phẳng phiu của mình ra đối với Tố Tâm bắt tay, gương mặt anh tuấn cương nghị lộ ra một vệt ý cười nhạt nhẽo, cặp mắt đen như mực có chút doạ người.

Sống mũi cao ngất, môi mỏng nhếch, cả người được ánh đèn phòng khách chiếu xuống trông có vẻ kiên cường thâm trầm, lại mang chút tà khí.

"Chào anh..." Tố Tâm lễ phép cùng Sầm Mặc bắt tay.

*Cả nhà có thấy ngọt không nào, đừng quên bỏ phiếu cho sữa nhé *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui