Cạm Bẫy Kinh Hoàng


Mảnh kính vỡ bay về phía Số 4 khiến cho động tác thu roi của cô ta khựng lại, theo bản năng cong eo.

Nhưng mảnh kính lại chỉ sượt qua đỉnh đầu cô ta cho nên không tạo thành thương tổn.

Tống Thanh Tiểu không đánh trúng, lập tức lại dùng sức bẻ một miếng kính khác.

“Rắc” một tiếng, kính thủy tinh bị bẻ gãy, cạnh sắc bén nhọn đâm vào da thịt, máu tươi lập tức thấm ra ngoài.

Nhưng dưới tình huống cực độ khẩn trương, chút đau đớn trong lòng bàn tay này cơ hồ bị Tống Thanh Tiểu xem nhẹ.

Mảnh vỡ lần này rất lớn, cô giơ lên cao, nhân lúc Số 4 còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức phi qua.

Lúc này nay cô dùng hết sức lực cả người, mục tiêu là khuôn mặt của Số 4.

Số 4 nghiêng đầu, mảnh kính vỡ hiểm hiểm sượt qua mặt của cô ta.

Thừa dịp này, Tống Thanh Tiểu nhanh chân cất bước chạy.

Lúc này cùng Số 4 đánh chính diện cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Chỉ mới giao thủ vài lần, Tống Thanh Tiểu cũng mơ hồ nắm được vài phần thực lực của cô ta.

Trong lúc nguy nan, cô cân nhắc chênh lệch về thực lực giữa mình và Số 4.

Cô vốn có hai dạng vũ phí, một là chủy thủ, hai là thuật chữ “lâm”.

Nhưng bây giờ chủy thủ đã bại lộ, dưới thế công của roi dài khó có thể thi triển được, tác dụng không lớn, cơ hồ xem như phế đi.

Thuật chữ “lâm” tuy rằng chưa thi triển nhưng bằng thực lực trước mắt cùng với tinh thần lực thấp kém của cô, nhiều nhất cũng chỉ trấn áp được Số 4 khoảng tầm 1-2 giây.


Thời điểm mấu chốt, 1-2 giây có thể cứu mạng, nhưng lúc này nó hiển nhiên không thể ảnh hưởng được đại cục.

Ngược lại trước tiên dùng bí pháp này khiến cho Số 4 có đề phòng, cô lại càng nguy hiểm.

So sánh với, Số 4 tuy rằng dùng roi mất rất nhiều thể lực nhưng uy lực lại kinh người.

Cô ta bị tiêu hao thể lực nhưng đồng thời Tống Thanh Tiểu cũng phải chạy trốn và tránh né, không tốt hơn cô ta được bao nhiêu.

Hơn nữa Số 4 là kẻ đi săn, không cần cố kị thương tổn đến người vô tội.

Tống Thanh Tiểu lại nơi chốn bị động, nếu muốn giết chết Số 4 còn phải nghĩ biện pháp khác.

Cô hướng về phía hành lang bên phải bắt đầu chạy, cách ra ba bốn mét thì Số 4 mới bắt đầu đuổi lại đây.

Phía này của hành lang, ánh đèn đã tắt.

Chút ánh sáng mỏng manh của thang máy không chiếu tới nơi này.

“Thịch thịch thịch”, tiếng bước chân dày đặc như trống trận hòa lẫn với tiếng tim đập, tiếng thở dốc, tiếng đồng hồ “tích tích” trong đầu, cơ hồ muốn chấn phá màng tai của Tống Thanh Tiểu.

Phía sau Số 4 âm hồn không tiêu tan, đuổi theo không bỏ.

Cô ta vung roi đánh loạn, cơ hồ sắp kéo gần khoảng cách của hai người.

Tống Thanh Tiểu cắn chặt khớp hàm, tiếng roi xé gió vang lên không ngừng bên tai cùng với âm thanh “bạch bạch” lúc roi chạm đất, cách phòng điều khiển càng ngày càng gần.

Nơi này khả năng đang ẩn giấu Số 6.


Nếu Số 6 lòng mang ác ý, đột nhiên mở cửa lao ra, chỉ sợ cô sẽ rơi vào tình huống vạn phần nguy hiểm.

Không biết có phải do ám ảnh tâm lý hay không, cô lại cảm thấy phía sau lớp kính dày, Số 6 đang náu mình trong bóng tối âm u mà quan sát hết thảy.

Ý niệm này trở thành một sợi dây trong đầu cô, càng banh càng chặt.

Nhưng tình cảnh trước mắt như vậy hiển nhiên không để cô lại có thể tiếp tục do dự.

Chẳng sợ biết rõ có nguy hiểm nhưng cô cũng không dám dừng lại.

Số 4 đã hạ quyết tâm giết cô, chỉ cần hơi dừng lại cô sẽ bị đuổi theo.

Tống Thanh Tiểu cố gắng bơm hơi, đẩy nhanh tốc độ chạy vọt qua cửa phòng điều khiển.

Trong bóng đêm, cửa phòng điều khiển cũng không có mở ra, tình cảnh mà cô tưởng tượng lại không có phát sinh, Tống Thanh Tiểu vọt thẳng đến chỗ cầu thang đi bộ.

Do chạy quá nhanh cho nên lực quán tính làm cho cơ thể cô đập vào tường.

Cô ngạnh sinh sinh dừng bước chân, nghiêng duỗi tay đẩy cửa.

Trong tích tắc, Số 4 ở phía sau đã đuổi kịp.

Tiếng xé gió vang lên sau gáy, cô dùng hết sức đẩy cửa thoát hiểm, ánh đèn cầu thang nháy mắt chiếu vào.

Có lẽ ngây người trong bóng đêm quá lâu cho nên khi vừa tiếp xúc với ánh đèn, chẳng sợ ánh sáng này cũng không mạnh nhưng vẫn khiến cô phải híp cả mắt.

Nhân thời cơ này, Số 4 đã vung roi “bang” một tiếng đập vào trên cửa.


Ván cửa dày nặng bị chấn một chút, đuôi roi dính vào ven bàn tay Tống Thanh Tiểu.

Thân thể của cô theo bản năng run lên, suýt chút nữa thì rụt tay lại.

Cảm giác đau đớn giống như bị lửa bỏng truyền đến, chỗ bị roi quất phải giống như bị xé rách sau đó bôi lên sa tế.

Mồ hôi lạnh của Tống Thanh Tiểu xoát một cái túa ra như mưa.

Loại đau đớn này giống như dòi bám vào xương, khó có thể đựng.

Không cần nhìn Tống Thanh Tiểu cũng biết tay mình bây giờ nhất định đã đầm đìa máu.

Cô chịu đựng đau đớn đẩy mạnh cánh cửa, thân hình linh hoạt mà lách mình vào bên trong.

Cửa “uỳnh” một cái đóng lại, cô vội vàng chạy xuống tầng.

Vài giây sau lại truyền đến một tiếng “phanh” khác, Số 4 âm trầm khuôn mặt cũng đẩy cửa bước vào.

Lúc đầu tiếp xúc với ánh sáng cũng khiến cô ta phải híp mắt nhưng ngay sau đó đã nhìn thấy Tống Thanh Tiểu chạy xuống bảy, tám bậc cầu thang.

“Muốn chạy?”

Tới nông nỗi này, Số 4 đương nhiên không có khả năng dễ dàng buông tay, nhất định phải giết chết Tống Thanh Tiểu trong đêm nay, sau đó giết toàn bộ người chơi trong nhiệm vụ.

Giết đủ số thì cô ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, trước tiên rời khỏi không gian này.

Tay của Tống Thanh Tiểu vịn lấy lan can cầu thang, cả người run rẩy, mồ hôi trên mặt chảy xuống như thác nước, xối ướt hết cả tóc mái hai bên, đem chúng dan chặt lấy khuôn mặt trắng bệch đến phát xanh của cô.

Một tay cô nắm chủy thủ, hai tay đều vấy máu, không biết bị thương lúc nào.

Một dải cầu thang có tầm vài chục bậc, hơn nửa người cô đều dựa vào lan can, thở hổn hển như trâu.

Số 4 thấy tình cảnh như vậy, ánh mắt lộ ra vui mừng, cho rằng Tống Thanh Tiểu hẳn là không thể chạy được nữa, sở dĩ hiện tại còn trốn chỉ là làm giãy giụa vô vị mà thôi.


Nghĩ dến đây, Số 4 không chút do dự đuổi theo xuống.

Tống Thanh Tiểu còn ý đồ muốn chạy trốn, Số 4 thấy con mồi đến miệng còn định chạy, lập tức vung roi quất về phía Tống Thanh Tiểu.

“Bang” một tiếng, lúc roi thứ nhất quất qua, quả nhiên Tống Thanh Tiểu né tránh không được linh hoạt giống như trước, nửa người trên dựa vào lan can, bước chân phù phiếm, suýt chút nữa rơi ra ngoài.

Roi quất phải thanh sắt của lan can phát ra từng âm thanh chói tai, sơn tróc ra từng mảng, lan can vẫn luôn “ong ong” rung động.

Số 4 lại cất bước đuổi theo, lần nữa thu hồi roi đồng thời gấp không chờ nổi mà tiếp tục vung roi ra ngoài.

Cô ta nhận định chuẩn Tống Thanh Tiểu không còn sức để trốn, một roi này quất xuống cho dù không thể trúng chỗ yếu hại cũng làm cho đối phương mệt mỏi ứng phó.

Tống Thanh Tiểu giơ lên tay nắm chủy thủ, làm bộ muốn ném về phía Số 4.

Cô giống như bị buộc đến đường cùng, ngay cả vũ khí phòng thân cũng muốn ném.

Số 4 lộ ra ánh mắt thắng lợi, roi lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vút về phía Tống Thanh Tiểu, đồng thời đồ vật trong tay Tống Thanh Tiểu cũng lao về phía cô ta.

Số 4 lúc này cũng không chuẩn bị thu roi về đi chắn, cô ta nghiêng đầu muốn né tránh đồ vật đang bay tới.

Thanh âm ồn ào, cô ta giống như nghe được giữa không trung vang lên tiếng “đing đang”, như là nhiều vật thể kim loại va chạm vào nhau, không giống như chủy thủ.

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, ngay sau đó mặt cô ta còn chưa chuyển qua đã nghe được tiếng hô đau ẩn nhẫn của Tống Thanh Tiểu.

“A…” Nữ roi đỏ tuy rằng nghiêng đầu nhưng cô ta thực khẳng định lần này roi đã quất trúng da thịt.

Tống Thanh Tiểu xác thực bị roi rút trúng, đau đớn kia khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Toàn bộ cánh tay như là bị người đánh tan hết lực lượng, đau nhức khiến cho cô không ngừng run rẩy.

Roi sượt qua tay chạm trúng lan can sắt mà cô đang đứng dựa phát ra âm thanh va chạm thật mạnh.

Bởi vì khoảng cách kéo gần mà doi lại quá dài, dư lực lao đến quá mạnh cho nên lúc đuôi roi dính vào song sắt thế nhưng lại quấn lên hai vòng, còn đánh nút thắt, gắt gao cố định lại ở đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận