Cảnh Sát Chu Của Tôi FULL


Hôm nay là buổi lễ đính hôn của Chu Thiệu Huy và Trương Quân Dao.

Mặc trên người chiếc váy dài tay lỡ màu trắng, thiết kế được may bằng vải chiffon mềm mại, tuy đơn giản nhưng nhờ vậy lại càng làm toát lên khí chất tao nhã cùng vẻ xinh đẹp thuần khiết của cô dâu.

Trong buổi gặp mặt hai bên gia đình tuần trước, ba mẹ Chu Thiệu Huy ban đầu cũng khá bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy Trương Quân Dao thì liền hiểu ngay vấn đề, hèn chi con trai vốn lạnh lùng cứng nhắc nhà mình lại vội vàng tới vậy.

Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành chính là để nói tới Trương Quân Dao.

Từng đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được những nghệ nhân tài hoa điêu khắc nên, làn da trắng nõn, chân dài, eo nhỏ, ngực nở, mông đầy.

Chỉ cần cô gái này vừa xuất hiện sẽ lập tức mê hoặc mọi ánh nhìn.

Đúng là một đại mỹ nhân a!

Còn về phía Trương Tử Sâm, khỏi phải nói, khi biết về gia thế của con rể tương lai, ông ta đã tươi cười tới nỗi không ngậm được miệng, trong đầu chỉ nghĩ nếu có thể thì ngay hôm sau tổ chức hôn lễ luôn cũng được.


Đúng là con rùa vàng nạm kim cương, con gái thật lợi hại, rất biết cách chọn người.

Nói chuyện bàn bạc một hồi thì cuối cùng cả hai bên gia đình quyết định sẽ tổ chức buổi lễ đính hôn trước, rồi một tháng sau sẽ tiến hành hôn lễ.

Đại sảnh khách sạn Cameon,

Khách mời hôm nay chủ yếu là những người họ hàng, bạn bè thân quen lâu năm của Chu gia và Trương gia.

Chú rể đẹp trai phong độ đứng bên cô dâu sắc nước hương trời tạo thành một khung cảnh tuyệt mỹ, đi tới đâu cũng đều thu hút sự chú ý, ngưỡng mộ của mọi người.

Sau khi làm lễ rồi đi chào hỏi mọi người, đến gần cuối bữa tiệc, Trương Quân Dao đã cứng đờ cả miệng vì phải liên tục tươi cười, hai chân cũng đau nhức do đeo giày cao gót di chuyển liên tục, may mà có Chu Thiệu Huy vẫn luôn đứng sát bên ôm lấy eo đỡ lấy người cô, nếu không chỉ sợ cô đã khuỵ ngã từ lâu rồi.

"Em vào bên trong phòng thay đồ nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa khi nào tiễn khách anh qua tìm em"

Chu Thiệu Huy nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của cô thì dịu dàng nói, thanh âm trầm ấm tràn ngập lo lắng.

"Ân...chân em thật sự sắp hư mất rồi! Lần sau nhất định sẽ không ngốc nghếch đeo giày cao gót vào mấy buổi tiệc như thế này nữa."

Mi tâm Trương Quân Dao khẽ nhăn lại vì cơn đau từ mũi chân truyền tới, may mà bọn họ đang đứng ở gần phòng thay đồ nên lúc Chu Thiệu Huy đỡ cô vào không có mấy người chú ý.


Ngồi nghỉ ngơi được một lúc, hai bàn chân do được giải thoát khỏi sự gò bó của đôi giày cao gót thì đã dễ chịu hơn rất nhiều, vì đang ngồi trước bàn trang điểm ở phòng chờ, Trương Quân Dao bất giấc đưa mắt lên nhìn vào chính mình trong gương, cả người bỗng ngẩn ra.

Sự việc đi đến ngày hôm nay cô cũng không biết là phúc hay là hoạ, trong lòng vẫn mãi có cảm giác bất an, không ngờ bản thân lại bước vào con đường hôn nhân này.

Liệu cô và Chu Thiệu Huy có thể sống bên nhau trọn đời không? Hay là chỉ sau một thời gian chung sống,  khi hắn gặp được cô gái khác trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô, quyến rũ hơn cô hắn sẽ quay qua phản bội?!


Đàn ông không phải đều dễ dàng thay lòng sao? Chẳng hạn như ba cô và Trần Chí Thành! Có mấy ai thoát được sự mời gọi, dụ hoặc của những người phụ nữ xinh đẹp lả lơi chuyên đi mồi chài đàn ông chứ!

Cạch!

Tiếng mở cửa phía sau khiến suy nghĩ của Trương Quân Dao bị gián đoạn, qua gương cô liền thấy người vừa mới mở cửa bước vào chính là Bạch Hiểu Huệ.

Sao cô ta lại vào đây?!

"Thế nào? Có phải bây giờ cô rất đắc ý đúng không? Nhưng đừng vui mừng quá sớm, đây mới chỉ là đính hôn thôi, ai mà biết được anh Thiệu Huy có cưới cô không! Ba mươi chưa phải là Tết."

Bạch Hiểu Huệ ác ý khiêu khích, từng bước nghênh ngang đi lại chỗ Trương Quân Dao đang ngồi, sau đó xoay người dựa vào cạnh bàn, đối mặt với cánh cửa cô ta cố tình không đóng kín.

"Chuyện kết hôn của tôi có vẻ rất được Bạch tiểu thư quan tâm a! Cô yên tâm, đến lúc kết hôn tôi nhất định sẽ mời cô làm phù dâu.

Hay là Bạch tiểu thư đây lại muốn giành vị trí cô dâu của tôi?!"

Tuy có hơi kinh ngạc, nhưng Trương Quân Dao biết Bạch Hiểu Huệ là đang cố tình vào đây gây sự với mình, vì vậy cô cũng đáp trả lại đầy mỉa mai.

"Hừ! Chẳng phải cô cũng dùng cơ thể mình, chấp nhận nằm dưới thân đàn ông để bọn họ chơi đùa phát tiết sao? Vậy mà lúc nào cũng tỏ ra mình trong sạch thanh cao! Tôi và cô cũng như nhau cả thôi! Chỉ khác là cô hơn tôi vì cô có một ông bố có địa vị ở thành phố H này.


Nếu không thì gia đình anh Thiệu Huy sẽ đồng ý rước loại con gái lẳng lơ dâm đãng như cô vào nhà chắc?!

Bạch Hiểu Huệ càng nói càng độc địa, đôi mắt sắc bén ánh lên tia ghen tức rõ ràng.

"Vậy cô có giỏi thì giành lại Chu Thiệu Huy từ tay tôi đi? Chẳng phải sở trường của mẹ con cô chính là giành giựt đàn ông, phá nát gia đình người khác sao?! Tôi chỉ là ăn miếng trả miếng, muốn cho cô biết được cảm giác món đồ mà mình yêu thích khi bị người khác đoạt lấy sẽ như thế nào thôi!

Bàn tay siết chặt lấy làn váy, lời sỉ nhục của Bạch Hiểu Huệ đã thực sự khiến cô tức giận.

"Sao chị có thể nói như vậy được chứ? Chị lên kế hoạch tiếp cận anh Thiệu Huy là vì muốn trả thù em có đúng không? Chị biết rõ là em yêu anh Thiệu Huy thật lòng, vậy mà chị lại vì chuyện của mẹ em với dượng, còn có chuyện anh Chí Thành phát sinh tình cảm với em nên huỷ bỏ lễ đính hôn với chị mà chị nhẫn tâm lợi dụng tình cảm của người khác làm ra chuyện thế này ư? Quân Dao, chị thật ích kỉ, xấu xa, em ghét chị!"

Thanh âm nghẹn ngào như muốn khóc, còn có đôi mắt ẩm nước như trực trào, hành động cùng lời nói của Bạch Hiểu Huệ khiến Trương Quân Dao có chút nghi ngờ.

Từ khi cô ta cùng Bạch Tuệ Nghị bước chân vào Trương gia, chỉ khi nào trước mặt người khác cô ta mới giở cái xưng hô chị chị em em giả tạo kia ra.

Nhưng rất nhanh cô đã liền biết lý do...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận