Cảnh Sát Chu Của Tôi FULL


Theo ánh mắt của Bạch Hiểu Huệ, nhìn vào gương, ở chỗ cửa phòng, Chu Thiệu Huy đã đứng đó không biết từ bao giờ!

Hắn đứng im bất động ở đó, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm nhìn chằm chằm cô, nhìn đến da đầu Trương Quân Dao run lên bần bật, lòng bàn tay đổ cả một tầng mồ hôi, trong lòng hoảng hốt nghĩ hắn đã nghe hết câu chuyện khi nãy rồi sao?

"Anh...!Thiệu Huy..."

Bạch Hiểu Huệ tỏ vẻ đầy bất ngờ, miệng há hốc khi thấy Chu Thiệu Huy đang đứng ở phía sau cửa.

Trong lòng không ngừng cười thầm, xem ra lần này ông trời cũng giúp cô a! Mọi việc xảy ra đúng như một trăm phần trăm tính toán của cô, một mũi tên trúng ba con nhạn, khiến Chu Thiệu Huy phát hiện ra mình bị lừa dối, khiến hắn quay qua căm ghét Trương Quân Dao, và cuối cùng là thổ lộ được tình cảm của bản thân.

"Tới giờ tiễn khách rồi, chúng ta cùng nhau ra hoàn thành nốt vai trò chủ tiệc nào, cô dâu của anh!"

Ngữ khí của Chu Thiệu Huy lạnh như băng đến đáng sợ, vẻ mặt không lộ rõ cảm xúc đi lại chỗ Trương Quân Dao đang ngồi.

"Được thôi! Chân em đã đỡ nhiều rồi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài."

Mỉm cười chống lại cặp mắt giống như đầm nước sâu thẳm của Chu Thiệu Huy, sự việc đã đến mức này, cô không thể tỏ ra yếu thế trước mặt Bạch Hiểu Huệ được.

Trong suốt thời gian đứng tiễn khách, có vài lần cô lén nhìn hắn, tuy ngoài miệng Chu Thiệu Huy vẫn cười nói cùng mọi người, nhưng cô có thể cảm nhận được hắn đang cực kì kìm nén cơn giận dữ, bàn tay to đặt ở eo cô nắm chặt như muốn bóp gãy những thứ nó chạm qua.

Tới khi vị khách cuối cùng ra về, theo bản năng Trương Quân Dao muốn né tránh cánh tay như xiềng xích của hắn, vì thế liền lách người, chỉ mong cách xa hắn càng xa càng tốt.


Cái tên điên này, eo cô giờ này chắc chắn đã có vết bầm tím rồi!

"Muốn đi đâu? Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao, em yêu?!"

Cơ thể nhanh chóng bị Chu Thiệu Huy ôm ngược trở lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô rồi nhếch môi nở nụ cười đầy trào phúng,

"Đau quá! Bỏ em ra!"

Dáng vẻ này của hắn khiến cô sợ hãi, cả người càng ra sức vặn vẹo.

"Đi theo anh, chúng ta cần nói chuyện."

Xương quai hàm banh ra căng cứng, trong ngực hắn lửa giận dâng lên cuồn cuộn.

Trên đời này hắn hận nhất chính là bị người ta lừa gạt.

"Chậm...chậm chút...a..."

Cánh tay bị hắn cầm lấy rồi kéo đi một cách thô bạo, chân hắn vốn dài, lúc này lại còn đi nhanh khiến cô phải chạy theo mới đuổi kịp.

Bàn chân mới đỡ hơn một chút nay lại truyền tới từng cơn đau nhói.

Mười phút sau,

Két!!!!!

Xe thắng gấp, dừng trước căn nhà mà Chu Thiệu Huy mới sửa sang lại để chuẩn bị làm nhà tân hôn, Trương Quân Dao mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ta điên sao mà lại lái xe như muốn đâm chết người vậy!

Từ nãy tới giờ, hắn ta cứ im lặng không nói không rằng, khuôn mặt thì âm u đằng đằng sát khí, cả người tản ra hàn khí khiến người ta run sợ.

"A! Chu Thiệu Huy, anh phát điên gì chứ? Mau để em xuống!"

Trong khi cô còn đang ngẩn người suy nghĩ thì cả người đã bị hắn ôm lấy đi vào nhà, mọi thao tác liền mạch lưu loát của hắn khiến cô không phản ứng kịp.

"Đúng! Anh bị điên rồi! Vì em mà phát điên! Trương Quân Dao, nói rõ cho anh biết, những gì khi nãy em nói cùng Hiểu Huệ rốt cuộc là như thế nào?"


Đặt Trương Quân Dao ngồi xuống ghế ở phòng khách, sau đó hắn liền nắm lấy bả vai của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn, cả người tràn đầy áp bức gằn giọng tra hỏi.

"Mọi việc như anh đã nghe thấy! Là tôi lợi dụng anh để trả thù hai mẹ con bọn họ.

Câu trả lời như vậy đã khiến anh hài lòng chưa?"

Cái gì mà Hiểu Huệ?! Gọi tên nhau nghe cũng thật êm tai a! Tức giận dùm cô ta sao?!

Trương Quân Dao bị lửa giận che phủ lý trí, cố tình nói ra những câu khiến người ta đau lòng.

"Em..."

Gân xanh trên trán Chu Thiệu Huy giật giật cho thấy hắn đang khống chế cơn tức giận, đáy mắt hiện ra nỗi đau kịch liệt, hận không thể bóp chết cô gái vô tình này.

"Nói dối! Anh không tin! Rõ ràng là em cũng yêu anh mà, đúng không? Trương Quân Dao, cho em nói lại một lần nữa!"

Bàn tay siết càng thêm chặt bả vai mảnh mai của Trương Quân Dao, từng lời nói của cô lúc này chẳng khác nào từng mũi tên xuyên thẳng qua trái tim hắn, đau đến máu tươi đầm đìa, trên mặt hiện lên một tia tàn khốc.

"Tôi chưa từng yêu anh! Ban đầu tiếp cận anh chỉ đơn giản là khiến cho Bạch Hiểu Huệ đau khổ, cho cô ta biết được cái cảm giác người mà mình muốn có được bị kẻ khác cướp mất sẽ như thế nào.

Nếu bây giờ anh biết rồi, thì tôi cũng không cần phải diễn kịch nữa!"

Trương Quân Dao đáp lại cực kỳ nhanh gọn, tuyệt tình.

"Vậy còn đêm đầu tiên? Rõ ràng em cũng có tình cảm với anh..."

Ánh mắt Chu Thiệu Huy nhìn chằm chằm Trương Quân Dao, trong lòng len lỏi một tia hy vọng hèn mọn, chỉ cần cô nói cô cũng có chút tình cảm với hắn, cho dù cô có nói dối đi chăng nữa hắn vẫn sẽ tin tưởng cô, cái gì cùng không thèm so đo, tính toán.


"Chu Thiệu Huy, tôi với anh đều là người trưởng thành cả, cho dù là bất kể người đàn ông nào khác, chỉ cần là người Bạch Hiểu Huệ muốn có, tôi đều sẽ làm như vậy! Chỉ là vừa vặn đúng là anh thôi!"

Trương Quân Dao khẽ nhún vai, thái độ vô cùng bất cần, kiểu như gặp dịp thì chơi mà thôi.

"Ý em nói là...nếu không phải là anh, em cũng sẽ giao sự trong sạch của mình cho người đàn ông khác?!"

Đáy mắt Chu Thiệu Huy dần dần chuyển sang bi thương, hốc mắt càng ngày càng hồng.

Giây phút đó, cảm giác tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ trái tim hắn.

"Giờ anh đã rõ mọi chuyện rồi, vậy thì chúng ta dừng lại tại đây đi.

Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, nếu anh muốn quay lại với Bạch Hiểu Huệ, tôi sẽ không cản đường nữa."

Từng câu từng chữ châm chọc từ trong miệng Trương Quân Dao nói ra, sau đó cô dứt khoát đứng dậy, như một nữ vương hiên ngang rời đi.

Nếu còn ở lại thêm một giây nào nữa cô sợ bản thân sẽ gục ngã mất.

"Chu Thiệu Huy, thực xin lỗi, em không phải muốn nói như vậy với anh,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận