Chương có nội dung bằng hình ảnh
Gin: chương này đọc trên Wordpress sẽ có chú thích bằng video cụ thể hơn nheeee
- --
Thời gian chớp mắt đã đến ngày 30 giao thừa, lần đầu tiên Châu Thanh chứng kiến năm mới của thế kỷ mới, từ sáng sớm điện thoại đã bắt đầu đổ chuông không ngừng. Đối tác, nhân viên công ty và ngay cả Châu Khải Tông cũng gọi đến, nói: "Cậu ấy thì bị trùng thời gian, nhưng không phải trước đó con đã nói là ngày cuối cùng không còn việc nữa sao? Tại sao hôm nay cũng không về được vậy?"
Châu Thanh: "Bây giờ còn đang ở Bắc Kinh."
Tình cờ có người phía sau gọi cậu "Châu tổng".
Châu Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Trần Đăng Đăng.
Sếp nhà mình có lịch trình vào đêm giao thừa, các thành viên trong ekip đương nhiên cũng sẽ bận theo, cộng thêm việc phim được công chiếu nên còn phải theo dõi số liệu trong suốt quá trình.
Châu Thanh ra hiệu cho đối phương đợi một lát, nói với Châu Khải Tông: "Ba, bây giờ Châu Tùng cũng thay đổi rất nhiều rồi, không đến mức hoàn toàn không đảm đương được việc. Nếu năm sau có thể đạt được thành tích, con dự định sẽ dần dần để cho cậu ấy tham gia vào một phần nghiệp vụ của công ty."
Châu Khải Tông hiển nhiên có hơi do dự: "Nó có được không? Có phải là con bận quá không? Nếu sức khoẻ thật sự không tốt thì ba quay lại công ty đảm đương một phần cho."
"Sức khoẻ con khá tốt, cũng không phải là quá bận." Châu Thanh đứng bên cửa sổ, "Cậu ấy dù sao cũng phải trưởng thành mà."
Châu Khải Tông thở dài nói: "Một người làm anh như con còn xứng đáng với chức vụ hơn ba."
Châu Thanh mỉm cười, không phải là xứng đáng với chức vụ mà là bây giờ Châu Tùng sợ cậu muốn chết, Châu Thanh cũng không sợ cậu ta gây ra thêm chuyện.
Thứ hai, mặc dù người này có một người mẹ không đáng tin cậy, về mặt tính cách cũng có nhiều khuyết điểm nhưng tốt xấu gì lúc ban đầu cũng vì lấy lòng Châu Khải Tông mà những gì học được ở trường đại học cũng xem như vững chắc, kinh nghiệm làm việc cũng có chút từng trải.
Nếu thật sự có thể nâng đỡ cậu ta, Châu Thanh cũng sẽ không đến mức gây khó dễ cho cậu ta.
Châu Thanh nói: "Ba, năm mới vui vẻ, ba cứ đón Tết thật thoải mái đi, hai ngày nữa quay lại thăm ngài."
"Được, bản thân ở bên ngoài cũng phải chú ý."
Mối quan hệ cha con này tuy không sâu sắc nhưng cuối cùng vẫn là vì thay đổi, vì sự phát triển trong một thời gian dài như vậy của công ty nên cũng đã duy trì được dáng vẻ như hiện tại, có một số chuyện để nói, có nhiêu đó thứ để tán gẫu.
Châu Thanh không biết rốt cuộc là có bao giờ Châu Khải Tông cảm thấy kỳ lạ hay chưa.
Nhưng mối duyên cha con này cuối cùng sẽ không phai nhạt.
Châu Thanh cất điện thoại đi, quay đầu lại.
Trần Đăng Đăng tiến lên trước: "Xuất phát thôi ạ?"
"Đi thôi." Châu Thanh vừa nhấc chân đi ra ngoài vừa nói: "Ông chủ của các cô chỉ đi sớm có một tiếng, thời gian vẫn kịp chứ?"
"Kịp ạ, kịp ạ." Trần Đăng Đặng gật đầu nói: "Tiết mục của anh Trữ nằm ở rất xa đằng sau, chúng ta đi qua ít nhất cũng phải đợi ba bốn tiếng."
Châu Thanh có hơi tò mò: "Nội dung tiết mục của anh ấy rốt cuộc là gì vậy?"
Trần Đăng Đặng nhát gan: "Anh Trữ không nói cho anh Châu anh biết, em làm gì có gan mà nói."
Châu Thanh nghe giọng điệu này của cô cũng không phải là không thể tiết lộ, nhưng cho đến bây giờ, cậu thật sự hoàn toàn chưa hề hỏi đến một chút nào.
Trong lịch sử phát triển gần bốn mươi năm của "Đêm hội mùa xuân", Châu Thanh cũng đã nghe ekip của anh tám chuyện mới mơ hồ biết rằng trên mạng bây giờ còn có một kiểu nói, nói rằng
"Đêm hội mùa xuân" đã từ một buổi lễ văn hoá long trọng kiểu lớn phát triển thành nơi mà ngày nay được gọi là "nhà máy mạ vàng" cho các minh tinh.
Vô số người chen nhau vỡ đầu để được lên sóng, những năm gần đây có không ít lưu lượng và minh tinh đang nổi tiếng, cũng có thể xem như một kiểu chạy theo thời đại.
Châu Thanh hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này cho đến khi cậu thật sự ngồi trong hội trường và cảm nhận được không khí đó của lễ hội.
Vị trí của cậu không dễ thấy, ở giữa gần phía trước.
Xung quanh có những công ty và các nghệ sĩ.
Trong trường quay khổng lồ, vô số người cùng tham gia vào sự kiện hoành tráng.
Các tiết mục bao gồm từ hát múa cổ điển đến ba lê hiện đại, từ những tiểu phẩm hài hước đến hý khúc truyền thống, những chỗ buồn cười sẽ được người bên cạnh dẫn dắt thảo luận một hai câu, lúc cần vỗ tay sẽ vỗ tay một cách chân thành, Châu Thanh hoàn toàn chìm đắm vào trong bữa tiệc văn hoá này.
(Mình có coi tua sơ sơ thấy chương trình này nó hoành tráng lắm mọi người =)))) nó sẽ chiếu dạng live từ 8h tới 12h đêm mỗi 30 Tết hằng năm với đủ tiết mục khác nhau chứ không phải kiểu quay từ trước rồi diễn mỗi Táo Quân với có vài tiết mục hát như bên mình, mình nhúng nhẹ cái link 1 tập của "Đêm hội mùa xuân" năm nay mọi người coi thử cho biết nhen =))))
Có đủ khâu rút thăm trúng thưởng khác nhau cộng thêm các cuộc phỏng vấn trong hội trường.
Thời gian bất giác cứ thế trôi qua.
Điều mà Châu Thanh có cảm nhận sâu sắc nhất trong giai đoạn sau chính là lúc MC trong hội trường bước xuống phỏng vấn các vị tướng có công với quốc gia, nhìn khuôn mặt già nua của bọn họ, nghe bọn họ kể về trải nghiệm đi qua đạn đạo và khói lửa.
Châu Thanh đều không quen biết nhưng lại dâng lên một luồng nhiệt huyết tràn đầy trong lồng ngực.
Cảm giác này khá kỳ diệu.
Nếu thời gian quay trở lại thời điểm cậu tỉnh dậy ở thế giới này, cậu mãi mãi sẽ không bao giờ ngờ tới ngày này.
Bản thân là một người làm kinh doanh, mượn thân phận người nhà của một ảnh đế trong giới giải trí, trông như một hình tượng trẻ tuổi hòa nhập hoàn toàn với xã hội hiện tại, dưới sân khấu của "Đêm hội mùa xuân", cậu lắng nghe các cựu chiến binh kể chuyện về những năm tháng mà chính mình đã từng trải qua.
Phân đoạn phỏng vấn kết thúc, lúc này Châu Thanh mới nhận ra đã đến tiết mục áp chót thứ hai.
Trước tiên, MC trêu chọc về tin tức lan truyền trên mạng rằng ảnh đế Trữ mắc "bệnh ngôi sao", nhóm chương trình đến mời ba lần đều bị từ chối khiến cho toàn bộ khán phòng phải cười phá lên. Ngay sau đó, MC lại nói: "Chúng ta đều biết anh Trữ sinh ra là để làm diễn viên, diễn xuất tuyệt vời, việc đầu tư kinh doanh cũng thuận buồm xuôi gió nhưng lại chưa bao giờ tham gia các hoạt động giải trí và biểu diễn nghệ thuật. Nói như vậy thì giống như chúng ta đang cưỡng ép bắt cóc anh ấy nhỉ. Nhưng ai biểu làm mọi người mong chờ chứ, phải không? Haiz, lần này chúng tôi đã tìm một cách khác, mời được người đến đây rồi."
Lúc này, hàng chục triệu khán giả theo dõi ống kính trực tiếp của đạo diễn quét qua dưới sân khấu, dừng lại ở một vị trí nào đó thêm hai giây.
Người trong ống kính tập trung nhìn lên sân khấu, hoàn toàn không nhận thấy điều gì bất thường.
Nhưng số lượng lớn cư dân mạng đang hóng trong phòng livestream của "Đêm hội mùa xuân" không thành thật được như những người ngồi canh trước TV, chỉ định hoà chung không khí của ngày lễ truyền thống, bọn họ luôn là những người chiến đấu ở tuyến đầu, biết thảo luận nhất, ánh mắt cũng sắc bén nhất.
Bão bình luận ban đầu vốn chỉ là những câu như "Cuối cùng cũng đợi được rồi, buồn ngủ quá", "Mấy năm rồi tôi không xem "Đêm hội mùa xuân" chỉ để chờ tiết mục này thôi", "Thật khó tưởng tượng anh Trữ sẽ biểu diễn cái gì, tấu nói sao? Tôi sẽ cười chết mất", "Hình tượng lạnh lùng nhiều năm một lần sụp đổ", "Chắc là hát nhỉ? Khá là an toàn, tôi nghĩ vậy."
Ngay giây sau, phong cách bão bình luận đột ngột thay đổi.
"Đạo diễn!!! Quay ống kính trở lại cho tôi! Mịa nó đẹp trai quá!"
"Thật đúng là nhìn cái là thấy, người ngồi ở chính giữa kia, khí chất quá là ưu việt! Một giây, tôi muốn biết anh ấy là ai!"
"Đạo diễn nhất định sẽ không tùy tiện cắt vào như vậy, vừa mới nhắc đến ảnh đế người ta đã quét qua, không lẽ là... Châu Thanh??"
"Phòng ngự sụp đổ rồi, vì sao lâu như vậy rồi mà fan hâm hộ thấy người còn phải đoán!! Tại sao! Bởi vì ảnh đế Trữ không chịu nhả ảnh ra cho người ta xem!"
"Screenshot, screenshot, screenshot, chụp ảnh màn hình mau lên."
"Nếu thật sự là Châu Thanh, vậy thì đạo diễn à, chú đúng là hiểu cư dân mạng đấy."
"CCTV mãi đỉnh!"
Tại địa điểm không giống như bên ngoài, việc Châu Thanh xuất hiện trong ống kính, có lẽ có người chú ý tới nhưng cũng sẽ không có phản ứng gì.
Sự chú ý của Châu Thanh vẫn luôn đặt trên sân khấu.
MC vẫn đang nói: "Nhưng nếu anh Trữ đã tới rồi thì tiết mục nhất định sẽ rất đặc biệt. Tiếp theo đây, kính mời mọi người đón xem tiết mục biểu diễn nhạc cụ quy mô lớn "Hồng nhạn" đặc biệt lên kế hoạch cho "Đêm hội mùa xuân" và được thiết kế bởi chính anh Trữ."
Trong khi mọi người vẫn còn đang nghi hoặc thì đoạn nhạc đầu tiên đã ngân vang.
Bối cảnh vốn được bao phủ bởi tấm vải đen ở phía trên dần dần được hé lộ.
Với hiệu ứng hình ảnh đa chiều, trên màn hình lớn dần dần hiện ra, núi cao nước chảy, xanh thẳm nghìn năm, là bức tranh giang sơn mênh mông vô tận.
Châu Thanh ngồi dưới sân khấu, có thể nghe thấy những người xung quanh ngẩng đầu lên thán phục.
Bên tai cũng có tiếng nghi hoặc, người đâu? Sân khấu dần dần di chuyển từ phía sau ra phía trước, khói trắng dần dần tản đi, bốn năm người xếp thành một đội, vừa nhảy vừa gõ theo nhịp trống trong tiếng nhạc, những gì bày ra trước mắt mọi người là dàn biên chung (*) lớn nhất và hoàn chỉnh nhất được khai quật ở trong nước cho đến nay.
(*) biên chung (编钟): là một nhạc cụ cổ xưa của Trung Quốc bao gồm một bộ chuông đồng, được chơi bằng giai điệu. Những bộ chuông này được sử dụng làm nhạc cụ đa âm và một số trong những chiếc chuông này đã có niên đại từ 2.000 đến 3.600 năm.
Người lúc đầu đứng sau giá biên chung mặc áo sơ mi trắng và quần tây, ăn mặc theo kiểu hiện đại tiêu chuẩn. Anh ẩn mình phía sau, dùng dùi gỗ gõ vào chiếc chuông đồng, từ trái sang phải dần lộ ra hình dáng.
Tiếng chuông vừa vang lên, kim thanh ngọc chấn (*).
(*) kim thanh ngọc chấn: chỉ âm hưởng vang dội, hài hoà, đồng thời thể hiện tri thức một người uyên bác mới có thể tinh thông mọi việc.
Phối hợp với sự hoà hợp của các nhạc cụ khác ở xung quanh, màn ảnh ở sau lưng, Vạn Lý Trường Thành thời Tần và Hán, nhà Đường nghìn năm, từng khung cảnh tươi đẹp lần lượt hiện ra, người nửa ẩn nửa hiện mang đến ảo giác đan xen giữa thời gian và không gian, như thể lang thang trong sân vắng hàng ngàn năm.
Âm nhạc đột nhiên thay đổi, người đó di chuyển từ trước ra sau, khung cảnh cũng thay đổi từ cuối đời nhà Thanh sang tiếng lửa đạn súng nổ, từ những ống khói thép ngay trước mắt cho đến những tòa nhà chọc trời thời cận hiện đại. Âm nhạc từ hào phóng đến bi tráng cho đến mênh mông, ngoại trừ chấn động ra thì không còn cách hình dung nào khác.
Tiết mục không chỉ là diễn tấu nhạc cụ mà đạt được sự dung hợp bối cảnh rất tốt, mang tính chất trình diễn.
Sự tồn tại của Trữ Khâm Bạch, từ che giấu cho đến xuất hiện, từ tấu chậm cho đến tấu nhanh, một nhịp gõ cho đến hai nhịp gõ, anh không phải là sự tồn tại nổi bật nhất trong bức tranh đó nhưng lại khiến cho mọi người vô thức đặt sự tập trung vào vị trí của anh trong từng giây.
Đây có lẽ cũng là chất riêng bẩm sinh đậm nét nhất trên người anh với tư cách là một diễn viên.
Gần bốn phút biểu diễn.
Nếu có người luôn túc trực xem livestream thì sẽ nhận ra trên màn hình là hàng loạt các dấu chấm than.
"Đỉnh vãi rồi đó, thị giác này, ý cảnh này, âm nhạc này, tôi sẵn lòng xem đây là tiết mục tuyệt nhất trong "Đêm hội mùa xuân" năm nay!"
"Lên hot search là cái chắc."
"Tôi ngu người luôn rồi, mấy cái tấu nói hay tiểu phẩm từng nói đâu?"
"Không ngờ anh lại là một anh Trữ như vậy? Mẹ tôi vừa hỏi người đàn ông trên sân khấu vừa rồi là ai? Tôi nói mẹ à, mẹ đừng để bị lừa, tính tình của người đàn ông này tệ muốn chết, không xứng làm con rể mẹ đâu hahaha."
"Mặt mũi đâu rồi? Nhưng thật ra mẹ tôi cũng hỏi, tôi nói chiều nay mẹ vừa mới xem phim của người ta xong... Bà tôi ở bên cạnh cực kỳ sốc, nói là cái người đàn ông đánh vợ và phá sạch tài sản gia đình trong phim đấy hả? Thế thì không được, không được."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha."
"Thật ra tiết mục "Ba ơi, con về rồi" trước đó cũng rất hay, cái đó thì cảm động, còn tiết mục này của anh Trữ đặt ở áp chót cũng thật phù hợp."
"Chỉ có thể nói là, rất không 'Trữ Khâm Bạch'."
"Kể từ khi có một bà xã chuyên tâm phát triển doanh nghiệp dân sinh, con đường này của ảnh đế Trữ ngay thẳng đến mức tôi cũng không nỡ nhìn."
"Bây giờ anti-fan muốn bôi đen anh ấy e là phải cân nhắc hai ba giây đấy."
"Sắp kết thúc rồi."
"Tôi sẽ tua lại xem."
"Này, trên màn hình lớn kia là gì vậy?"
Màn trình diễn trên sân khấu đã đi đến nửa phút cuối cùng.
Cuộn tranh thịnh thế này đã trải ra đến khúc nhạc cuối cùng, tiếng nhạc kéo dài rồi dần dần chậm lại.
Theo nhịp gõ chậm rãi của người đứng trước giá biên chung, một tiết tấu ngắn vang lên thánh thót, trên màn hình lớn dần dần xuất hiện vài dòng chữ, bên cạnh phụ đề là hình chiếu một tờ giấy viết thư màu vàng.
Là nét bút mà Châu Thanh từng ca ngợi là rất mạnh mẽ và có khí thế.
"Thư gửi quân" (*)
Hồng nhạn sẽ quay trở lại phương Bắc khi mùa đến, nhưng tất cả núi sông mà nó từng thấy vẫn sẽ ở đó.
Đoán rằng hẳn là em sẽ rất thích.
Sau này sẽ cùng em đi trải nghiệm khói lửa của món nướng uống cùng bia ven đường, sự thoải mái của cuộc trò chuyện đêm bên lò sưởi, ngày trôi rất chậm, thời gian rất chậm, lời chúc năm mới cũng rất đơn giản.
Năm năm tháng tháng có được ngày hôm nay.
Khoẻ mạnh bình an, nhớ về quá khứ, cũng mong đợi vào tương lai.
—— Gửi quý ngài đến từ năm 1945 kia.
(*) chữ "quân" này ai đọc cổ trang nhiều cũng biết là từ ngày xưa để gọi anh, ông, tôn xưng với người khác hoặc cũng xưng với chồng đồ đó, nếu dịch ra tiếng Việt thì là từ "chàng" =))) bản gốc tác giả để chữ "quân" chắc là cố tình nên mình giữ nguyên luôn chứ đổi thành "người" thì có khi lại không đủ tình 🤣
Bất kể là tại địa điểm hay online đều có những cách diễn giải khác nhau về bức thư này.
"Chắc là một kiểu xưng hô nhỉ, bất kể là chủ đề của bộ phim công chiếu hôm nay hay là của tiết mục này, một bức thư như vậy cảm thấy rất thích hợp."
"Năm 1945, tặng cho nhân vật sao?"
"Bất kể có ý nghĩa gì, tôi chỉ muốn nói rằng mười giây cuối cùng anh ấy đứng gõ trước biên chung, quả thật như phong thần vậy, có được không? Thâm tình không giải thích được."
Vốn dĩ Châu Thanh đang hoàn toàn đắm chìm trong phần trình diễn này, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo Trữ Khâm Bạch.
Mãi cho đến mười mấy giây cuối cùng kia, cậu trực tiếp đứng hình, nhìn vào màn hình và cả người đã viết bức thư này.
Sau khi kết thúc, anh được MC giữ lại để phỏng vấn, mỉm cười nói vài câu chúc Tết, Châu Thanh ở dưới khán phòng thế nhưng trong lòng lại tràn đầy, rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Đến mức mà ở tiết mục hợp xướng lớn lúc sau, Châu Thanh cũng không thể nhập tâm được.
Khi cùng những người dưới khán đài đứng dậy, tay Châu Thanh đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau nắm lấy, cậu đột nhiên quay đầu lại, người vừa mới đứng trên sân khấu cách đây không lâu đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Trữ Khâm Bạch thấy cậu trợn to hai mắt thì bật cười: "Sao vậy?"
"Anh... Sao lại xuống đây rồi?" Phản ứng của Châu Thanh có hơi chậm.
"Cũng sắp kết thúc rồi." Bên ngoài bộ quần áo vừa rồi trên sân khấu của Trữ Khâm Bạch có khoác thêm một chiếc áo khoác dài, anh giơ tay cởi chiếc khăn quàng màu đỏ quanh cổ xuống rồi quàng lên cổ Châu Thanh, ghé sát vào tai cậu, "Đi thôi."
Sau đó Châu Thanh liền ngơ ngác được anh dẫn đi, cậu theo anh ra khỏi trường quay truyền hình trong nhiều ánh mắt mang theo ý cười ở xung quanh.
Lúc ra ngoài thì trợ lý đang cầm đồ đuổi theo và đuổi kịp bọn họ ở cổng.
"Anh Trữ, Châu tổng." Trần Đăng Đăng hét lên từ phía sau, "Xe còn chưa đến nữa mà."
Châu Thanh quay đầu lại rồi lại nhìn lớp tuyết đã phủ bên ngoài cửa kính, mỉm cười nói: "Không sao đâu, bọn tôi đi dạo chút thôi."
Trữ Khâm Bạch nói với trợ lý của mình: "Không phải cô nói năm nay sẽ không về Lam Thành sao? Muốn đến nhà người chị kia của cô đón năm mới đúng không, người ta ở Bắc Kinh, bây giờ cho cô nghỉ luôn, đi đi."
"Hả?" Trần Đăng Đăng phản ứng lại mất một giây, kinh ngạc, "Thật sao ạ?"
Trữ Khâm Bạch gật đầu, "Nếu không thì còn giả được à? Bao lì xì ở chỗ chị Phạm của cô, nhắc những người khác nữa, sau mười hai giờ nhớ đòi chị ấy."
Trợ lý suýt thì nhảy cẫng lên, hưng phấn nói: "Vâng ạaa."
Chạy được hai bước lại quay đầu lại vẫy tay về phía này: "Anh Trữ, Châu tổng, chúc mừng năm mới!! Phòng vé của anh Trữ bán đắt! Châu tổng công việc thuận lợi!"
Châu Thanh mỉm cười: "Đi đi, nhìn đường kìa."
Sau khi bước ra khỏi cửa, tuyết lớn ập đến.
Châu Thanh đứng trên bậc đá, ngẩng đầu lên nói: "Tuyết rơi thật rồi này, trước khi khởi hành đến đây còn chưa có."
Trữ Khâm Bạch xoay người kia lại, chỉnh áo cho cậu: "Đã nói sẽ có tuyết thì nhất định sẽ rơi."
Một số nghệ sĩ biểu diễn xong trước đó đã vội vã về nhà và rời đi từ trước, nhưng bây giờ đã gần mười hai giờ, về cơ bản đều đang chờ màn đếm ngược cuối cùng. Sau khi bước xuống bậc đá thì ngược lại không có nghệ sĩ nào cả, đều là những người bình thường ra ngoài để đón năm mới.
Trên bãi đất trống trên đường có một gia đình ba bốn người, có trẻ con chơi đùa với nhau, có những người bạn trung niên đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Một đứa trẻ bất ngờ lao tới, va vào đầu gối của Châu Thanh, Châu Thanh cúi xuống tiện tay đỡ nó một cái.
Mẹ đứa bé chạy tới ôm lấy nó, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai trước mặt thì nhất thời sửng sốt, do dự vài giây, trước tiên mở miệng nói với Trữ Khâm Bạch: "Anh là anh Trữ ạ?"
Trữ Khâm Bạch gật đầu với người đó.
Người mẹ trẻ lại nhìn Châu Thanh: "Vậy anh chính là anh Châu?"
"Vâng." Châu Thanh cũng cười thừa nhận.
Người mẹ trẻ: "Em thấy người ta đều nói anh Châu cũng ở trong trường quay truyền hình, thế mà là thật này." Vừa nói vừa bế con lên, chọc cô bé: "Nói "Chào hai chú ạ" đi."
Cô bé đối diện với Trữ Khâm Bạch, ngoan ngoãn gọi: "Chú ơi."
Lúc nhìn về phía Châu Thanh thì sửa miệng: "Anh ơi."
Châu Thanh không nhịn được cười, nhìn Trữ Khâm Bạch, nói: "Anh Trữ, anh cũng không già mà."
"Vui vậy à?" Trữ Khâm Bạch nhéo mặt cậu.
Nhưng Châu Thanh không ngờ đến việc tại sao người ta lại biết cậu ở trong trường quay truyền hình, cậu cũng không hỏi, tạm biệt hai mẹ con với Trữ Khâm Bạch, vừa đi vừa hỏi: "Em còn không biết anh còn hiểu nhạc lý nữa đấy? Học bao lâu rồi?"
Trữ Khâm Bạch nắm tay cậu, "chậc" một tiếng: "Gấp rút học cái không trong lĩnh vực thôi, anh chỉ cung cấp bố trí cảnh và ý tưởng tổng thể, học đánh biên chung vẫn khá khó khăn."
"Em cực kỳ thích tiết mục đó." Châu Thanh dừng lại rồi xoay người lại.
Cậu đứng trước mặt Trữ Khâm Bạch, nhìn anh, hỏi: "Còn bức thư kia là sao? Là CCTV đấy, không có vấn đề gì chứ?"
"Đương nhiên không thành vấn đề." Trữ Khâm Bạch đưa tay vỗ nhẹ đống tuyết nãy giờ rơi trên khăn quàng cổ của Châu Thanh, hơi nghiêng người, "Đó xem như một chút nỗi lòng riêng của anh dành tặng cho em."
Châu Thanh không nói chuyện một hồi lâu.
Sự cảm động đó, cậu luôn cảm thấy không cách nào diễn tả bằng lời.
Lúc này, Trữ Khâm Bạch nhìn giờ trên cổ tay: "Mười hai giờ rồi."
Lời vừa dứt, xung quanh vang lên toàn tiếng hoan hô, sau đó là từng chùm pháo hoa chói lọi nổ tung trên bầu trời.
Châu Thanh cũng ngẩng đầu lên theo đó.
Trữ Khâm Bạch mở áo khoác ra bọc người lại, Châu Thanh thuận theo động tác ôm lấy eo anh.
Bọn họ đứng trong đám đông, vào khoảnh khắc này không dễ thấy.
Trữ Khâm Bạch cọ vào cái tai mát lạnh của cậu, nói: "Ngày mai về nhà rồi. Sáng sớm bà cụ đã thu xếp rất nhiều đồ ăn, nói là đưa thẳng người về Thê Viên. Thím Trương và chú Phan ở nhà đã thu dọn xong mọi thứ rồi, bài trí hẳn là rất có không khí. Cũng đừng có ứng phó với mấy ông chủ thường ngày hợp tác cùng em nữa, năm mới hầu hết đều đến để nhờ giải quyết công việc thôi. Chắc là Hứa Triêu sẽ đến chúc Tết em, mẹ cậu ta không phải đã nói từ lâu là đã gói há cảo cho em thử sao? Xem xem mùng Hai hay mùng Ba lại trở lại thăm ba em, An Nam nhất định sẽ đưa Thịnh Niệm An trở lại, thằng nhóc kia thích em nhất, đến lúc đó anh cả cũng ở đó..."
Châu Thanh lặng lẽ lắng nghe giọng nói của anh.
Mùa đông là một mùa đẹp, mùa thu qua hết, năm tới sẽ đón chào mùa xuân.
Mùa đông trong ấn tượng của Châu Thanh.
Là lớp tuyết dày một khi chân đã lún vào là không kéo ra được hồi còn nhỏ.
Là cục băng sẽ đông lại trong lòng bàn tay tuổi thiếu niên.
Là kết cục không thay đổi được năm 1945.
Nhưng mùa đông hiện tại là mái nhà đang chờ đợi cậu và cậu cũng mong được trở về, là pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, là cái ôm trước mặt.
"Anh Trữ."
"Ừm."
"Ba nguyện vọng ở đời, gió dịu dàng thủ thỉ, tuyết đón chào mùa xuân, còn nữa, luôn ở bên anh."
Trữ Khâm Bạch ôm chặt lấy người kia, sau khi dự định thì thấp giọng nói: "Đúng vậy, đời này kiếp sau, mãi vẫn chỉ là em."
Tuyết rơi ngày càng lớn.
Xung quanh bị bao vậy bởi sự ồn ào nhiệt liệt, trong tấc vuông này sương tuyết không lạnh, trong lòng an yên.
- Hoàn truyện chính –
- --
Gin: thế là hoàn truyện chính rồi ~ lại là chuyên mục tâm sự của người edit =)))) sợ có mấy bồ sẽ không đọc ngoại truyện nên mình sẽ sharing ở đây luôn hehe:> Bộ này thì mình quay trở lại tốc độ edit chậm chạp hồi trước, 64 chương đầu thì mình vẫn làm khá nhanh, chỉ trong 23 ngày (15/05/2023 – 07/06/2023), sau đó chắc có vài bạn đã biết là mình khoá page để beta 2 bộ truyện cũ nên không edit tiếp được bộ này mãi cho đến tận đầu tháng 8. Và 36 chương cuối cùng mình đã lết gần hết tháng 8 (01/08/2023 - 29/08/2023) huhu tự thấy mình kém năng suất 🥹 nên thật đáng buồn là trong sự ngắt quãng này mình cũng đã mất nhiệt đi kha khá với bộ này và 36 chương cuối cũng ráng lắm để lết cho xong chứ mình luôn quyết tâm sẽ không drop ngang:<
Đầu tiên thì mình muốn chia sẻ xíu là gu chọn truyện của mình cũng hên xui lắm =))) thường thì mình sẽ không đọc hết bản raw tiếng Trung trước mà chỉ lướt văn án với sơ sơ vài chương đầu thấy oke hợp gu thì quất chứ cũng không rõ tình tiết phía sau ra sao, nên thật ra là lỡ có giẫm phải lôi thì mình cũng là người bất ngờ chứ không riêng gì mấy bạn đọc của mình haha =)))) Tuy nhiên thì bộ này lại là một bộ khá ổn áp và mình không bị vả mặt vì bất kỳ tình tiết gì của nó. Thường thì mình hay chia những bộ truyện mình đọc thấy hay ra thành hai loại đó là "truyện tổng thể hay" và "truyện có những chi tiết hay" thì bộ này thuộc loại thứ hai. Bộ này có khá nhiều chi tiết mà mình thấy rất hay và đáng suy ngẫm như là câu chuyện của những nhân vật rất nhỏ như Phạm Trọng Thanh hay Hoa Hồng Trắng, một cảnh nhỏ của nhân vật Thường Chinh mà anh Trữ đóng trong "Mộng phù du" hay những đoạn kể xen kẽ các tình tiết chiến tranh khốc liệt trong quá khứ, v.v... Ở những đoạn đó thì mình cảm thấy khá bồi hồi và phải dừng lại để nghiền ngẫm vì nó đã chạm đến một phần nào đó trong tim mình. Bên cạnh đó, tuy rằng văn phong của tác giả hơi kỳ lạ chút nhưng mình thấy ở những cảnh miêu tả thì chị này viết rất có chất thơ và dùng từ khá hay (nên mới khiến cho tui nhức não mới chuyển ngữ được 🥹), kiểu như mình sẽ cảm nhận được mọi thứ sống động ngay trước mắt í, tiêu biểu là những cảnh kể về thời Dân Quốc hay màn biểu diễn của anh Trữ nè, mình chỉ mong sao có người vẽ fanart thui mà rất tiếc là k có huhu =((( Tuyến tình cảm mình cũng thấy phát triển khá ổn, có nhiều cảnh tình bể bình nên mê ơi là mê, cảnh kết thúc truyện chính cũng siêu hay nha nên cho một điểm cộng lớn ❤️
Tuy nhiên thì bộ này cũng có một số điểm hạn chế khiến cho mình cảm thấy nó không được "hay tổng thể" như mình kỳ vọng và đây cũng là một số điểm mà mình thấy các độc giả bên Trung cũng thấy tiếc nuối cho nó vì tác giả xử lý chưa được tốt lắm. Đó là chi tiết tác giả có nói là cả anh Trữ lẫn Châu Thanh đều có lịch trình vô cùng bận rộn nhưng lại không đi sâu để miêu tả xem họ bận những gì, bận như thế nào mà hay lướt qua khá nhiều, và nói là rất bận nhưng tính ra hai người lại có khá nhiều cơ hội gặp và tương tác với nhau, mình nghĩ đặt trong thực tế thì một người đỉnh lưu như anh Trữ dễ gì mà muốn là đi gặp Châu Thanh ngay z được =)))) Ngoài ra, sự chán ghét và ngứa mắt lúc đầu anh Trữ dành cho Châu Thanh cũng được xử lý khá nhanh khiến cho mình cảm thấy như anh Trữ thật ra cũng không khắt khe đến vậy nên nó hơi bị mâu thuẫn í 😂 Thêm nữa là cả quá trình Châu Thanh vào Châu thị rồi từng bước đi lên tiếp quản cả công ty cũng được thể hiện khá ít và cả mâu thuẫn giữa cha con nhà họ Trữ cũng không được kể quá cụ thể nên là mình cảm thấy chưa đủ hiểu lắm vì sao ổng lại ghét ba mình như vậy lại còn ký một cái thoả thuận gì đó với nhà họ Châu và cưới Châu Thanh nữa 😂
Tóm lại thì mình cảm thấy đây là một bộ truyện đủ hay và thích hợp cho những bạn thích đọc truyện theo kiểu có cốt truyện hay ho và phải nghiền ngẫm một chút chứ không đặt nặng về tuyến tình cảm của hai nhân vật và có thể sẽ hơi chán cho những ai muốn đọc những bộ phát triển tình cảm nhanh hơn. Tuy nhiên, nhìn chung thì mình vẫn thấy bộ này có những chi tiết đáng đọc và cũng sẽ recommend cho các bạn thích thể loại như vậy. Mình biết nếu ai đọc "Trộm gió chẳng trộm trăng" rồi thì sẽ khó tránh khỏi việc đặt 2 tác phẩm này lên cùng một bàn cân và mình cũng vậy, tuy nhiên thì ngoài 2-3 chi tiết trong truyện này làm cho mình nhớ đến "Trộm gió chẳng trộm trăng" ra thì phần lớn mình đều không liên hệ bất kỳ tình tiết nào trong truyện này với bộ kia, tức là nó có một chất riêng và có sự khác biệt thật sự. Mình mong là mọi người nếu có đề cập đến bộ kia để so sánh và nhận xét về bộ này thì cũng hãy lựa lời sao cho phù hợp nheee ❤️À mình cũng có thấy vài bạn bên Trung cũng ước là có ai đó kết hợp 2 bộ này cùng nhau xem nó hay ho như nào nữa á thấy cái idea này cũng thú vị phết 😂 Mọi người cảm thấy sao thì hãy comment xuống dưới cho mình biết nheee mình thích đọc comment của mọi người lắm hehe 🥰