Cậy huynh mà sủng

Ánh mặt trời ấm áp dần buông xuống, ở trên cửa phản chiếu một bóng người cao lớn mảnh khảnh, bóng người này đứng đó hơi lâu, Hứa Tri Vụ liếc qua thì chú ý đến, cao giọng hỏi: "Đến giờ rồi à?"
 
Tiếng người bên ngoài có chút khàn khàn: "Chưa đến."
 
"Vậy ngươi đến đây làm gì, có chuyện gì khác à?" Hứa Tri Vụ hỏi xong, lại thấy hơi kỳ lạ, bóng người này hình như chưa từng gặp ở châu phủ, thân hình đĩnh bạt, vai rộng eo thon, cổ thon cao, trên tóc cài ngang một cây trâm, chỉ một cái bóng đã có cảm giác rất giống một quý công tử dịu dàng nhã nhặn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu châu phủ có thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú như vậy, ắt hẳn cho sẽ nảy sinh ý định hỏi người ta có hôn sự chưa. Hứa Tri Vụ nghĩ đến đây, khoé miệng không khỏi cong lên, khi mở miệng liền lộ ý cười: "Có chuyện gì thì có thể vào đây nói."
 
Giọng nói của tiểu cô nương trong phòng nhẹ nhàng chứa ý cười, so với người vừa rồi khi nhắc đến hắn, bình đạm hồn nhiên gọi hai chữ 'đường ca' thì khác xa.
 
Tạ Bất Quyện không khỏi nghĩ, ba năm trôi qua, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, thậm chí trong thư nàng gửi đều là những chia sẻ vội vàng cùng dày đặc nhớ nhung.
 
Ấy vậy mà hôm nay nàng không nghe ra giọng hắn, cũng không nhận ra bóng dáng hắn, sao lại vậy chứ?
 
Hứa Tri Vụ ở trong cũng cảm thấy kỳ lạ, đứng dậy đi về phía cửa.
 
Bộ vũ y này quá mức rườm rà, lúc đi lại làn váy phết đất, nàng để chân trần, một đầu tóc đen tuyền chỉ thắt thành hai sợi dây sau đầu, trên tóc không có trang sức gì cả, chỉ cài hai chiếc lông vũ trắng ngần sau mép tai.
 
Hứa Tri Vụ mở cửa đi ra ngoài, tùy ý giương mắt nhìn lên trên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó hoàn toàn sửng sốt.
 
Người này đứng ngược sáng, khiến Hứa Tri Vụ phản xạ nheo mắt lại, nhưng nàng vẫn thấy rõ hắn mày rậm mi dài, cặp mắt đào hoa duyên dáng, thậm chí ngửi được mùi hương sạch sẽ trên người hắn, còn có hơi thở đang bị ánh sáng xuyên qua.
 
Ý cười nhẹ nhàng trên mặt Hứa Tri Vụ đã hoàn toàn biến mất, trong một lúc không biết phải phản ứng thế nào.
 
Hắn bất ngờ rời đi, lại đột ngột trở về.
 
"A Vụ." Tạ Bất Quyện nhẹ giọng gọi nàng, phản ứng của Hứa Tri Vụ nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn vốn tưởng cho dù nàng không phấn khích đến mức nhào đến hắn thì chí ít cũng là hết mực vui vẻ.
 
Tiểu cô nương trước mặt, giờ đã thành đại cô nương. Nàng cao hơn năm mười hai tuổi một chút, nảy nở hơn rất nhiều, ngũ quan xinh đẹp kiều diễm hơn, như là một đoá hoa đang từ từ nở rộ. Nàng mặc một bộ váy đỏ đậm, để lộ thấp thoáng xương quai xanh tinh tế, vòng eo rất nhỏ, váy dài phết đất. Cộng thêm mái tóc dài buộc nửa của nàng, tựa như…
 
Tân nương ở trong khuê phòng đợi xuất giá.
 
"A Vụ." Tạ Bất Quyện lại gọi nàng lần nữa, ai ngờ Hứa Tri Vụ nhìn hắn, môi mấp máy, khoé miệng nhìn như cong xuống, màu đỏ ở đuôi mắt ngày càng rõ ràng.
 
Nàng như muốn cười, lại như muốn khóc, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, nhấc chân muốn bỏ chạy.

 
Tạ Bất Quyện theo bản nặng giữ chặt cổ tay của nàng.
 
Hứa Tri Vụ không kịp đề phòng mà bị kéo trở lại, trụ không vững nên nhào vào lòng hắn. Miệng vết thương của Tạ Bất Quyện bị đụng đau, thế mà nén nhịn không kêu lên, không để Hứa Tri Vụ nghe thấy.
 
"A Vụ, ca ca đã về rồi đây." Tạ Bất Quyện nói, giọng nói dịu dàng đến nỗi như hoà tan được cả ánh hoàng hôn chạng vạng, hắn đặt tay sau lưng Hứa Tri Vụ, rất quan tâm đến cảm xúc của nàng nên dám ôm lỏng.
 
Hứa Tri Vụ biết bây giờ nàng trốn không thoát, hít sâu một hơi, ngữ khí nhẹ nhàng tùy ý mà nói: "A, hoan nghênh trở về Biền Châu, huynh vào chỗ ngồi đi, muội phải đi múa rồi."
 
Nàng muốn đi tiếp, Tạ Bất Quyện không cản nữa.
 
Không ngờ tay áo thụng dài mà Hứa Tri Vụ giấu bên trong lại rơi xuống dưới, từng tầng từng lớp uốn lượn trên đất.
 
Tay áo thụng dài này là dùng để đánh trống trong lúc múa, bình thường sẽ giấu ở bên trong tay áo, đúng thời điểm mới có thể thả ra.
 
Trong lòng Hứa Tri Vụ chẳng thèm quan tâm đạo lý mà thầm chửi dải tay áo này không biết điều, không nghe lời, chỉ có thể xấu hổ ngồi xuống quấn chúng lên.
 
Trước mắt tối sầm lại, Tạ Bất Quyện cũng ngồi xổm xuống, hắn đè lại bàn tay đang hoảng loạn của Hứa Tri Vụ, dịu giọng nói: "Ca ca giúp muội."
 
"Không cần, không cần đâu, muội tự mình làm cũng được."
 
Tạ Bất Quyện khẽ lắc đầu, vươn tay giúp nàng nhặt tay áo lên, cẩn thận quấn lại, tay áo dài bao nhiêu thì hắn quấn lại bấy nhiêu.
 
Trong lúc quấn, hai người luôn trầm mặc, chỉ nghe được tiếng hít thở thật khẽ.
 
Hứa Tri Vụ xấu hổ lúng túng chỉ muốn đào cái hố ngay tại chỗ này mà chôn bản thân xuống, Tạ Bất Quyện giữ bình tĩnh tốt hơn, nhịp thở rất đều đặn.
 
Không rõ là vô tình hay cố ý mà hắn cuốn rất chậm, đến tận lúc cuốn đến chỗ cánh tay trắng ngần của Hứa Tri Vụ mới dừng lại, hắn chậm chạp nâng đôi mi đen tuyền, nhìn Hứa Tri Vụ, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: "Xong rồi, đi thôi."
 
Hứa Tri Vụ như được tha bổng, vội vàng đứng lên, nhấc chân đi ngay, vừa đi vài bước liền nghe Tạ Bất Quyện ở phía sau vừa cười vừa khen nàng: "Hôm nay A Vụ rất xinh đẹp."
 
Khiến nàng lảo đảo một bước.
 
Không bao lâu, người của châu phủ đến đón nàng, lúc này Hứa Tri Vụ mới nhận ra: "Đến giờ rồi à?"
 
"Đúng vậy, cô nương, mời đi bên này."
……
Điệu múa cầu an bắt đầu, các bá tánh, đám học trò, quan viên châu phủ đều đeo mặt nạ quỷ thần, không ai nhận ra ai mà đứng cùng nhau, ngẩng cổ trông Hứa Tri Vụ xuất hiện.
 

Xem xong một điệu múa này, loại bỏ mọi tà ám, tâm nguyện ở trong lòng bọn họ có lẽ sẽ trở thành sự thật. Tối muộn một chút, sẽ cùng bạn tốt đi dạo phố rước đèn, chơi mệt thì về, trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.
 
Hứa Tri Vụ bước chân trần lên gác mái, có lẽ là vì càng lên cao càng lạnh, trên gác mái lạnh hơn phía dưới một chút, bốn phía đều không có che chắn, vô số đôi mắt đều đang nhìn ngắm nàng.
 
Thời gian này năm ngoái, trong lòng nàng sợ hãi, cha liền nói với nàng, vị trí này chỉ có nàng thích hợp, nàng là nữ nhi của người đứng đầu một châu, không có người nào thích hợp đại diện cho châu phủ hơn nàng, càng có thể trấn an dân tâm bằng nàng.
 
Nàng đứng ở giữa đài, sau khi hành lễ với tứ phương, nhìn xuống nhóm cầm sư phía dưới, nhẹ nhàng gật đầu với cầm sư trẻ tuổi đứng đầu.
 
Nhạc xướng lên, Hứa Tri Vụ nâng hai cánh tay, nhón thẳng mũi chân, bày ra một tư thế bắt đầu, tiếng đàn 'tranh' lên một tiếng, dải tay áo dài được nàng tung ra, 'bang' một tiếng đánh lên mặt trống.
 
Điệu múa này nàng đã múa nhiều lần rồi, vô cùng thuần thục, khi nào phải nhảy lên, khi nào ngẩng đầu, khi nào đánh trống, dường như bộc phát từ bản năng.
 
Tậm trạng khẩn trương lúc đầu dần dần biến mất, thậm chí trong khoảnh khắc nàng xoay người còn có thể liếc nhìn xuống dưới một cái.
 
Chỉ nhìn thoáng qua nhưng ánh mắt của nàng đã bắt gặp ngay bóng dáng màu trắng đứng trong đám người.
 
Không biết là do quá mức để ý đến sự tồn tại của hắn hay là do hắn đứng trong một đám học trò mặc đồng phục của thư viện nên trông chói mắt hơn.
 
Nàng tự vực lại tinh thần, đối với chuyện ca ca trở về này, nàng thấy choáng ngợp nhiều hơn là vui vẻ.
 
Sao lại thế chứ?
 
Tạ Bất Quyện đứng phía dưới lẳng lặng nhìn nàng, ba năm trôi qua, tiểu cô nương đơn thuần không hiểu chuyện nay đã trổ mã hoàn hảo xuất sắc, nàng trở thành trung tâm thu hút mọi ánh mắt, bất chấp ánh hoàng hôn khiến trời sẩm tối, cả người nàng vẫn luôn sáng ngời.
 
Kết thúc một điệu, cô nương trên đài cao nhã nhặn đứng thẳng, hành lễ với bốn phía thêm lần nữa. Thiên kim thứ sử chân thành khiêm tốn như vậy, trong lòng bá tánh đều ấm áp, bất giác lộ ra ý cười. Nhưng bọn họ đều đeo mặt nạ quỷ thần, Hứa Tri Vụ không thấy được thái độ của họ.
 
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng xuýt xoa: "Hứa cô nương thật đẹp quá."
 
Tạ Bất Quyện không quay đầu tìm kiếm người nói câu đó, chỉ để ý thấy không chỉ một người cho là vậy, xung quanh rất nhanh có tiếng người phụ hoạ thêm, ngay sau đó một học trò bí bí mật mật mà nói: "Ta nghe nói, Hứa thứ sử cố tình kén rể, nghe bảo không câu nệ gia thế, chọn con rể chú trọng vào phẩm mạo tài đức."
 
"Có thật không vậy?"
 
Đám thư sinh đàm luận sôi nổi, Tạ Bất Quyện nghe xong có chút nhộn nhạo không khoẻ, chân mày cũng hơi hơi nhíu lại.
 
"Ta nói này, các ngươi đi cũng vô dụng thôi, các ngươi nhìn cầm sư đệm nhạc cho Hứa cô nương bên trong đi. Hắn chính là thư sinh giỏi nhất lớp tài năng, tài học không cần bàn thêm, tướng mạo cũng đẹp hơn chúng ta. Hắn ái mộ Hứa cô nương, còn có chỗ cho chúng ta dụng võ à?"
 
Câu này vừa chân thật, cũng rất phũ phàng.

 
"Ngươi tháo mặt nạ xuống đi, đừng ỷ rằng bọn ta không biết ngươi là ai thì muốn nói xằng gì cũng được!"
 
"Ta không tháo đó, quy định lễ cầu an là khi bước vào phải đeo mặt nạ, ngươi làm khó dễ được ta không?"
 
Mấy thư sinh nhiệt huyết sôi trào cãi nhau, Tạ Bất Quyện giữ vẻ mặt lãnh đạm mà đi ra ngoài.
 
Không ngờ rằng tiểu cô nương mít ướt khóc bù lu bù loa năm đó, giờ đã trở thành đối tượng được các thiếu niên ái mộ tranh đoạt.
 
Hắn đi từng bước xuyên qua đám người, nghe được bá tánh Biền Châu thảo luận những chuyện vụn vặt thường ngày, còn có khen điệu múa diễm lệ của thiên kim thứ sử, nói chuyện châu phủ, phu thê Hứa thứ sử. Dường như, không còn ai nhớ Hứa phủ đã từng có một vị công tử.
 
Bệnh hay quên của bá tánh rất lớn, một người rời khỏi Biền Châu lâu ngày không trở lại thì họ sẽ không nhắc đến nữa. Nếu Hứa Tri Vụ vẫn để hắn trong lòng, nhớ kỹ từng chuyện từng việc với hắn trong khi người khác đều đã quên hắn, nhất định sẽ rất vất vả đúng không?
……
Chợ đèn hoa đã mở, phố xá Biền Châu hôm nay được phủ lên một mảng sắc màu ấm áp thơ mộng.
 
Dưới mái ngói cao cao, bên ngoài cửa hàng, trước tiểu quán đều treo một dãy lồng đèn cao thấp trùng điệp, ánh nến sáng ngời sau khi xuyên thấu qua lớp giấy liền trở nên dịu dàng hơn, nhẹ nhàng ánh lên trên thân những người đi đường.
 
Người đến người đi, còn có người mang mặt nạ quỷ thần mà châu phủ phát, cũng có người kéo mặt nạ lên đỉnh đầu, phấn khởi mà cùng bạn đi dạo qua các cửa hàng.
 
Hứa Tri Vụ và huynh muội Ngụy gia vì để tránh có người nhận ra làm phiền nên đều đeo mặt nạ, sau lưng chỉ dẫn theo hai ba người hầu.
 
Ngụy Vân Nhàn nhìn trúng một chiếc lồng đèn, chạy đến bên cạnh xoay người hỏi Hứa Tri Vụ thấy thế nào, Hứa Tri Vụ gật đầu nói khá đẹp.
 
"Cái này thì sao?"
 
"Cũng đẹp."
 
Ngụy Vân Nhàn liền cảm thấy kỳ lạ, hình như Hứa Tri Vụ không mấy hào hứng, không hoạt bát nhiều lời như thường ngày.
 
"A Vụ, muội không vui sao?"
 
"Đâu có đâu." Hứa Tri Vụ phủ nhận, thả lỏng gương mặt. Nàng cảm thấy bản thân không tốt, ca ca từ kinh thành về, nàng lại không tiếp đón hắn thật tốt, chỉ vì bản thân không thoải mái mà thiếu lễ phép trốn mất.
 
Bây giờ Biền Châu thay đổi nhiều như vậy, nếu một mình hắn ra đây, liệu có cảm thấy hoang mang không?
 
Tại sao nàng lại không chờ hắn đi chơi cùng chứ, bỏ hắn một mình không biết ở đâu, không biết làm gì….Nàng thật xấu xa quá.
 
Nghĩ như vậy, hốc mặt Hứa Tri Vụ ươn ướt, ánh đèn sáng ngời trước mặt đột nhiên nhoè đi.
 
Nàng nén nước mắt vào trong, nhịn khóc nói: "Tự dưng ta nhớ ra còn có chút việc, các người đi chơi trước đi."
 
Huynh muội Ngụy gia chả hiểu đầu cua tai nheo, nhìn thấy Hứa Tri Vụ dắt theo nha hoàn rời đi, các bá tánh hầu hết đều đang đi vào chợ hoa, chỉ có nàng đi ngược dòng người có chút vất vả.
 
Ngụy Vân Tiêu hỏi: "Muội ấy làm sao vậy nhỉ?"
 

"Không hiểu nổi." Ngụy Vân Nhàn lắc đầu nói: "Nhớ lại, khi ấy ngoài cửa đến tột cùng là người nào? A Vụ đi ra ngoài gặp hắn thì không quay lại nữa."
 
Ngụy Vân Tiêu mấp máy môi, thoáng có chút để ý, để ý đến cái điều khiến Hứa Tri Vụ đột nhiên trở nên khác thường.
 
Bên này, Hứa Tri Vụ đi một mạch, rốt cuộc ở ngừng lại ở một chỗ rẽ thở dốc, đứng ở chân tường, có chút hoang mang.
 
Ca ca đang ở đâu? Hay là ở trong phủ không có ra ngoài?
 
Nếu huynh ấy cũng ở trong chợ hoa, người ở đây như biển, làm sao nàng tìm được hắn đây?
 
Trong lòng tự mắng bản thân lỗ mãng không biết nghĩ, Hứa Tri Vụ chán nản trở về, lơ đãng nhìn qua, ánh mắt liền dừng lại chỗ cửa hàng kẹo đường.
 
Người kia….
 
Chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng mang mặt nạ đang cúi người, có vẻ đang nói chuyện với sư phụ làm kẹo, rồi sau đó cúi đầu nhìn từng cây kẹo đang cắm trong giá gỗ, như là đang chọn một kiểu dáng. Hắn đứng nghiêng với Hứa Tri Vụ, đèn lồng treo bên ngoài chiếu lên y phục trắng tinh của hắn đến nỗi bừng sáng, trâm bạch ngọc cài trên tóc trở nên trong suốt dưới ánh đèn dầu.
 
Sau khi chọn được một kiểu hình, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn lướt qua nàng.
 
Dù hắn đang đeo mặt nạ, Hứa Tri Vụ vẫn cảm thấy hình như hắn đang cười.
 
Có vẻ hắn nhận ra Hứa Tri Vụ, vẫy vẫy tay gọi nàng qua.
 
Chỉ cách một ngã ba đường, Hứa Tri Vụ vẫn chần chừ không nhúc nhích.
 
Nam tử liền chủ động đi qua, dáng đi tự nhiên thong dong, cũng là dáng vẻ mà Hứa Tri Vụ quen thuộc.
 
Bỗng nhiên, một đám hài tử từ phía sau chạy về hướng cửa hàng kẹo đường, mà ánh mắt của nam tử chỉ nhìn mỗi nàng, trong khoảnh khắc không tránh kịp, bị đám nhỏ đụng phải. Mà nam tử lại theo bản năng vươn tay bảo vệ đám trẻ, không để chúng bị té ngã.
 
Tính cách dịu dàng ấy, chính là ca ca nàng.
 
Rồi sau đó Hứa Tri Vụ liền thấy, bọn nhỏ cười hì hì chạy đi, nam tử lại chậm rãi ngồi xổm xuống, cả thân hình cao lớn co tròn lại.
 
Như là bị đụng đau, rất rất đau.
 
Trong lòng Hứa Tri Vụ nhói lên, không do dự chạy vội sang, vội vàng hỏi: "Ca ca, huynh không sao chứ? Đau chỗ nào vậy?"
 
Tạ Bất Quyện vẫn ngồi xổm, lại ngẩng đầu cười với nàng, chẳng để ý rằng đeo mặt nạ nàng không thấy được.
 
Hắn kéo tay Hứa Tri Vụ, dịu dàng nói: "A Vụ, cuối cùng muội cũng gọi ca va rồi."
 
Hứa Tri Vụ sửng sốt, sau đó thở phì phì nói: "Huynh gạt ta?"
 
"Ừm." Tạ Bất Quyện lại nương nhẹ cười một trận, lắc lắc tay Hứa Tri Vụ: "Lừa muội đó, ca ca không đau xíu nào. A Vụ thật ngốc, bị lừa chạy qua đây."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận