Cậy huynh mà sủng

Hứa Tri Vụ tức giận trừng hắn một cái, khi nàng còn nhỏ bắt hắn cõng cũng chưa từng thấy hắn mệt, bị mấy đứa nhỏ đụng thì làm gì đau đến vậy? Nàng thật sự ngốc, quan tâm quá sinh lo sợ.
 
Nhưng thấy dáng vẻ hắn yếu đuối làm nũng như vậy, trong một lúc lòng nàng vừa buồn cười vừa ấm áp, nén cười rút tay lại, hỏi hắn: "Làm sao huynh nhận ra muội vậy? Rõ ràng muội đã thay y phục rồi?"
 
"A Vụ, muội nghĩ ca ca cũng ngốc giống muội à?" Tạ Bất Quyện nén đau đứng lên thật vững vàng, duỗi tay điểm lên mặt nạ Hứa Tri Vụ: "Đã đứng gần như vậy rồi, sao huynh có thể không nhận ra chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Tri Vụ nói đến đây liền bừng tỉnh, nàng không nhận ra ca ca nhưng ca ca lại nhận ra nàng, việc này chứng minh nàng không tốt rồi?
 
Vừa quay đầu, thấy Lục Chức không đeo mặt nạ, tức giận đến nỗi dậm chân: "Chơi ăn gian! Rõ ràng huynh nhìn thấy Lục Chức mới nhận ra muội!"
 
Lòng ngực Tạ Bất Quyện run nhẹ, cười một trận rồi mới nói: "Cứ cho là không nhìn thấy nàng ấy thì ca ca cũng có thể nhận ra A Vụ mà."
 
Miệng của Hứa Tri Vụ ở dưới lớp mặt nạ dẩu lên thật cao, rầu rĩ nói: "Gạt người."
 
Tạ Bất Quyện liếc mắt, để ý đến dáng vẻ tức giận của nàng, cả cơ thể đã thả lỏng hơn, không còn xa lạ như trước đó. Vậy nên lén lút cong môi cười, sau đó hỏi: "A Vụ giận ca ca à?"
 
Cũng không biết là hắn đang nói chuyện vừa nãy trêu nàng hay đang nói chuyện hắn đi ba năm mới trở về.
 
Hứa Tri Vụ trầm mặc, không biết phải trả lời thế nào mới tốt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hai vị, kẹo đường làm xong rồi, đưa ai đây?" Sư phụ tạo hình kẹo đường thấy không khí của hai người hơi lạ, giống đôi tình nhân, có chút xấu hổ mà đánh tiếng.
 
Tạ Bất Quyện cười cười, nhận lấy kẹo đường trong tay sư phụ, tự nhiên mà đưa cho Hứa Tri Vụ.
 
Có thể là vì hành động của hắn quá bình thản nên Hứa Tri Vụ quên cả từ chối, lúc nhớ ra thì kẹo đường đã nằm trong tay rồi. Đã vậy còn không tính sẽ trả lại, làm bộ lơ đi.
 
Hứa Tri Vụ cứ cầm kẹo như vậy, chưa chịu ăn.
 
Cẩn thận nhìn lên, kẹo đường này là hình nàng đang múa điệu cầu an, có vẻ như sư phụ cũng thích điệu múa này, liền nặn kẹo thành hình này.
 
Tạ Bất Quyện cười nói: "Tạo hình kẹo đường này được ưa chuộng lắm, sư phụ nặn kẹo nói, hầu hết kẹo hôm nay ông ấy đều nặn hình này, thuần thục đến mức nhắm mắt cũng nặn được."
 
Hứa Tri Vụ xoay qua xoay lại cây kẹo vài cái, nghiêm túc nhìn một hồi, trong lòng thấy ấm áp.

 
Thấy nàng trầm mặc không nói gì, Tạ Bất Quyện liền thử thăm dò đưa tay xoa đầu nàng, đồng thời để cho nàng đủ thời gian tránh đi. Hứa Tri Vụ ngước mắt nhìn tay hắn, rồi sau đó nói thầm: "Muội không phải trẻ con nữa."
 
Nói chung không hề né tránh.
 
Ý cười trong mắt Tạ Bất Quyện càng đậm, một lòng một dạ xoa đầu tóc mềm mại của Hứa Tri Vụ: "Ở trong lòng ca ca, muội vẫn là trẻ con."
 
Hứa Tri Vụ nghe câu này xong, có một chút, một chút chua xót từ góc khuất chui ra, nếu nàng vẫn mang tâm tính trẻ con thì làm sao vượt qua nổi ba năm đây?
 
Tạ Bất Quyện sáp lại gần: "A Vụ giận ca ca cũng đúng thôi, đi lâu như vậy, xa như vậy, thật sự đáng phạt. Phạt xong, hết giận, nếu còn thì vẫn có thể mắng ca ca tiếp."
 
Hứa Tri Vụ quay đầu đi chỗ khác: "Muội không thèm giận huynh."
 
"Vậy sao không chịu gọi ca ca?"
 
Hứa Tri Vụ nắm chặt mép tay áo, tránh đi ánh mắt ôn hoà của hắn, hắn càng dỗ nàng, càng làm nàng thấy bản thân vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng nàng quay đầu nghiêng mặt đi, vẫn không thể tránh khỏi cái nhìn chăm chú của hắn. Ánh mắt ấm áp của hắn, từ đầu đến cuối vẫn bao lấy nàng.
 
Vậy nên tùy tiện quay qua nhìn, đúng lý hợp tình mà nói: "Muội không có giận huynh, cũng không gọi huynh là ca ca. Bởi vì muội trưởng thành rồi, cứ gọi ca ca nghe rất buồn nôn, giống như chưa cai sữa, có hiểu không?"
 
"À, thì ra là vì A Vụ đã là đại cô nương…"
 
"Đúng vậy."
 
"Vậy tại sao hôm qua còn trèo lên giường ca ca ngủ hả?" Tạ Bất Quyện nói mang theo ý cười: "Trên giường ta còn có vết hằn đấy, vết hằn giống y chang A Vụ."
 
Hứa Tri Vụ lúng túng, buột miệng thốt ra: "Không thể nào! Lúc sét đánh muội có thói quen co người lại, sao nếp gấp có thể to như muội được?"
 
Nói xong, liền nghe Tạ Bất Quyện cười ra tiếng, tiếng cười kia nhẹ nhàng thư thái, phảng phất giống như có thứ lông tơ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lỗ tai nàng, làm Hứa Tri Vụ cảm thấy không hiểu sao hơi ngứa, ngứa đến nỗi ngón chân nhẹ nhàng co quắp lại.
 
"Chưa đánh đã khai, A Vụ, quả không hổ là muội."
 
Hứa Tri Vụ thẹn quá hoá giận, một đôi mắt long lanh ánh nước xuyên thấu qua hai cái lỗ trên lớp mặt nạ trừng thẳng về phía hắn.
 
Mà Tạ Bất Quyện vẫn cười, hắn cười hoài. Hứa Tri Vụ càng giận hơn, khoá không được miệng hắn, chỉ có thể múa may giơ nắm đấm uy hiếp không cho hắn cười.

 
Không ngờ Tạ Bất Quyện duỗi tay bao lấy nắm tay nàng, mở các ngón tay, nắm bàn tay thật chặt.
 
Hứa Tri Vụ ngẩn ra, rũ mắt nhìn bàn tay hai người đang nắm, có chút rối bời nghĩ, bọn họ đều đã lớn, như vậy có thích hợp không?
 
Cái suy nghĩ này hiện lên trong phút chốc, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói dịu dàng của Tạ Bất Quyện, hắn nói: "A Vụ, ca ca không rời đi nữa, ca ca bảo đảm."
 
"...." Hứa Tri Vụ nghe được giọng nói theo bản năng muốn ngẩng đầu lên nhưng bất chợt ngừng lại, nàng không dám ngẩng đầu, sợ bản thân nhìn hắn xong sẽ bật khóc.
 
Những lời này, mười hai tuổi, mười ba tuổi, mười bốn tuổi, thậm chí trước ngày cập kê Hứa Tri Vụ đều vẫn luôn ngóng trông, nhưng nàng trông thế nào cũng không nghe được.
 
Đến lúc nàng bỏ cuộc rồi, học được cách sống hoà thuận với chấp niệm ấu trĩ của bản thân rồi, học được cách sống thoải mái rồi….Nàng còn thuyết phục được bản thân rằng: "Ca ca chỉ là đường ca" nữa, thì hắn hà cớ gì lại trở về, còn nói ra những lời này?
 
Hứa Tri Vụ hít sâu một hơi, muốn áp xuống những cảm xúc mãnh liệt này, nhưng nàng thật sự không thể cố gắng, vừa mở miệng đã không che giấu được tiếng nức nở: "Thật ư?"
 
Sẽ ở lại Biền Châu, không về kinh thành nữa à?
 
"Thật mà, ca ca sẽ luôn ở bên A Vụ." Tạ Bất Quyện nắn nắn tay nàng, nghe ra nàng khóc, duỗi tay lau đi nước mắt trên cằm nàng, rồi thậm chí định nâng mặt nạ của nàng lên.
 
"Không được không được." Hứa Tri Vụ vội vàng giữ mặt nạ của mình lại, vừa rơi nước mắt vừa năn nỉ hắn: "Mặt nạ tuyệt đối không thể tháo, sẽ rất mất mặt…xấu hổ chết người ta…Ca ca huynh không hiểu đâu, bây giờ muội đang đi trên đường, rất nhiều người sẽ nhận ra muội."
 
Nàng làm nũng khóc thút thít, thật sự là….Đáng yêu đến nỗi làm lòng người xao xuyến.
 
Trong mắt Tạ Bất Quyện chứa ý cười, mềm lòng, lại không nói nữa.
 
"Từ năm ngoái cha bảo muội nhảy múa, lúc muội dạo phố đều cảm thấy nhiều người đang theo dõi muội, thật là không thoải mái…." Hứa Tri Vụ thì thầm lời oán giận: "Một lần kia muội mua kẹo đường, mới cắn một cái thôi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy thư sinh trong thư viện cứ nhìn muội chằm chằm, giống như việc muội ăn kẹo đường là chuyện rất kỳ lạ vậy. Vậy thì muội làm sao ăn được nữa chứ?"
 
Tạ Bất Quyện phì cười: "Có lẽ là do bọn họ nghĩ rằng A Vụ là tiểu tiên nữ uống sương sớm lớn lên, sẽ không ăn loại mỹ thực nhân gian như kẹo đường đâu."
 
Hứa Tri Vụ nín khóc mỉm cười, tay nắm chặt kẹo đường, ngại ngùng.
 
"Ở trước mặt ca ca, A Vụ muốn gì cái gì cũng được." Tạ Bất Quyện ghé sát vào hơn chút, nhỏ giọng nói: "Ví dụ như bây giờ, nâng mặt nạ lên lén cắn một cái, không có ai nhận ra muội đâu."

 
Hai mắt Hứa Tri Vụ phát sáng, thật sự nâng mặt nạ lên một chút, nhét kẹo đường vào dưới lớp mặt nạ, hưởng thụ cắn một miếng, sau đó nhịn không được cười hề hề, thì ra ca ca cũng sẽ có loại ý kiến lén lút như vậy.
 
Chọc cho nàng nổi lên ý nghịch ngợm, cả người nàng càng thả lỏng hơn, Tạ Bất Quyện nâng mặt nạ của nàng lên, dùng khăn tay lau khô nước mắt trên mặt nàng, lại kéo mặt nạ xuống rồi nói: "Nhìn xem, không có ai phát hiện ra A Vụ cả."
 
Lục Chức đi theo phía sau nheo nheo mắt, lần thứ hai trong lòng toát ra thứ cảm xúc kỳ quái.
 
Giữa huynh muội…sẽ có cử chỉ thân mật như vậy sao? Là do nàng ít gặp nên thấy lạ à?
 
Lục Chức rối bời mà đi theo phía sau, thậm chí sinh ra cảm giác nàng đang che chắn cho hai người họ.
 
Đương lúc Lục Chức rối rắm không thôi thì bên cạnh xuất hiện một người, là gã sai vặt mới mà năm ngoái Hứa phủ vừa mua về, tên Lai Bảo, bởi vì nhạy bén nên được theo Hứa phụ làm việc.
 
Lai Bảo thấy Hứa Tri Vụ và Tạ Bất Quyện nói nói cười cười, còn dắt tay nhau một chỗ, chuông cảnh báo trong lòng réo vang, cô nương nhà hắn còn chưa có hôn phối, thế quái nào đột nhiên nhảy ra một tên nam nhân, trông có vẻ thân mật quá vậy?
 
Lại Bảo muốn hỏi, lại sợ biết được cái gì không nên biết, lập tức ánh mắt nhìn Lục Chức đều tràn ngập đồng cảm, giúp cô nương che chắn, quả thực vất vả khó xử đúng không?
 
Hắn nhỏ giọng nói: "Lão gia gọi cô nương mau về nhà, nghe nói trong phủ có khách quý tới."
 
Lục Chức gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Chúng ta sẽ trở về ngay, không nói nhiều, ngươi mau về báo lại với lão gia đi."
 
Lai Bảo đi rồi, trước khi rời đi nhìn hai người Hứa Tri Vụ vài lần nữa, không biết việc này phải làm gì mới tốt.
 
Tới lúc đứng trước mặt phụ mẫu Hứa, Lai Bảo mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ hắn quyết không thể để cô nương "đi lạc đường" như vậy, huống hồ, lão gia nhà hắn vẫn luôn muốn tìm cho cô nương một mối hôn sự tốt, thậm chí còn định kén rể, bây giờ có sẵn một người, nên đến báo cho lão gia hay.
 
Hứa phụ thấy Lai Bảo muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Sao vậy, chưa tìm được cô nương à?"
 
"Tìm được tìm được, cũng nói về sớm chút…" Lại Bảo nuốt nuốt nước miếng, nắn nắn bàn tay lấy hết can đảm nói: "Chỉ là, cô nương người….bây giờ đang đi cùng người khác."
 
"À, là huynh muội Ngụy gia à?"
 
Lai Bảo lắc đầu, thần thần bí bí đến gần chút, dùng giọng khí nói: "Lão gia, là một thiếu niên lạ mặt, nhìn hai người, giống như có chút tình ý…Khó trách cô nương không chịu mai mối, lão gia, người xem phải làm sao bây giờ?"
 
Hứa phụ vừa nghe, liếc nhìn Hứa mẫu bên cạnh, vực tinh thần, lập tức cười nói: "Đi, đưa chúng ta đi xem thử. Khoan đã, chúng ta lặng lẽ, đừng để A Vụ phát hiện."
 
Hứa mẫu nhẹ đấm vào cánh tay ông: "Ông nói xem, có phải Tiểu Tư không?"
 
"Sao có thể, chẳng phải nó đang chờ trong phủ sao? Còn nữa, hai huynh muội đi cùng nha, sao có thể bị nhận nhầm thành tình nhân chứ?"
 

Vì thế Lai Bảo đưa Hứa phụ mẹ Hứa đi tìm Hứa Tri Vụ, quẹo qua ngã tư, liền thấy hai người Hứa Tri Vụ đi ở bên trong ngõ nhỏ tối tăm, đứng thật sự gần. Không biết có phải Hứa Tri Vụ bị dơ tay hay không, nam tử còn kéo tay nàng tới gần sát.
 
Nhà ở bên trong ngõ nhỏ không có tắt đèn, ánh nến từ bên trong hắt ra, dịu dàng chiếu lên người hai người, phác họa ra một cảnh 'chàng có tình thì thiếp có ý'.
 
Hứa phụ nắn nắn tay Hứa mẫu một cách khẩn trương, đau đến nỗi Hứa mẫu đánh lại ông.
 
"Ông trời, A Vụ thật sự có người trong lòng ư?" Hứa phụ nhỏ tiếng nói câu cảm thán, có chỗ không nghe được. Bởi vì Biền Châu có chút nhỏ, nam tử xuất chúng không nhiều, ông mới vội vàng tìm cho Hứa Tri Vụ một hôn nhân tốt, tránh sau này không tìm được hiền tế như ý. Mà giờ ông nhìn thấy cử chỉ thân mật của Hứa Tri Vụ và nam tử, có hơi nhịn không nổi.
 
Khuê nữ của ông vừa mới cập kê không lâu, qua năm mới mười sáu mà.
 
Cứ cho là lớn hơn hài tử một chút, nhưng giờ lại thích một người, có đáng tin hay không?
 
Hứa mẫu lại nói: "Tử Mậu à, sao thiếp cứ cảm thấy người phía trước có hơi giống Tiểu Tư nhỉ?."
 
"Không đâu, nam tử tuấn tú đều là dáng vẻ này mà, lúc ta hai mươi mấy tuổi cũng như vậy."
 
Hứa mẫu liền cười ông: "Người ta cao hơn ông nhiều."
 
"Thôi, đường này nhão nhão dính dính, muội về lấy nước rửa vậy." Hứa Tri Vụ rút tay lại: "Huynh đã gặp được cha nương chưa? Bọn họ biết huynh đã về, nhất định vô cùng phấn khởi."
 
Tạ Bất Quyện cười cười: "Lúc về thì bọn họ đều không ở nhà, đúng là chưa gặp được. Chẳng qua giờ gặp được rồi."
 
"Hả?"
 
Tạ Bất Quyện giữ chặt Hứa Tri Vụ, sau đó giữ bả vai nàng xoay chuyển hướng một cái, tức khắc cùng với Hứa phụ Hứa mẫu ở phía xa kia mắt to trừng mắt nhỏ.
 
Hứa phụ một phen xấu hổ, theo dõi người trẻ tuổi đã đành, còn bị phát hiện, vì thế nghiêm mặt đứng đắn nói: "A Vụ, lại đây."
 
Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, nghe lời Hứa phụ đi tới một bước, sau đó sực nhớ ra cái gì xoay người kéo Tạ Bất Quyện theo.
 
Mí mắt của Hứa phụ nhảy dựng lên: "A Vụ."
 
"?" Hứa Tri Vụ vô duyên vô cớ bị mắng, mờ mịt nhìn qua: "Cha, làm sao vậy?"
 
"Con bé này, còn nắm hắn nữa—"
 
Lời nói chưa dứt đã thấy Tạ Bất Quyện nâng mặt nạ lên, lộ ra gương mặt quen thuộc, Hứa phụ lập tức thay đổi thái độ: "Tiểu Tư, con ra khỏi phủ lúc nào? Lễ cầu an chơi vui không? Hay là các con cứ đi dạo tiếp đi, chơi đã rồi về ha?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận