Cách trực tiếp nhất chính là giết chết Hồng Giác Lâm ngay trước mặt mọi người!
Phía bên hiệp hội võ đạo Giang Thành, Hồng Giác Hải cũng không tin nổi khi nhìn thấy cảnh này.
“Không thể nào, chắc chắn là ăn may!”
Hồng Giác Hải vội vàng trấn an các thành viên của hiệp hội.
“Giác Lâm cũng nói rồi mà, dùng một tay, đứng bất động để đấu, xảy ra chút sai sót cũng là chuyện bình thường.”
“Tất cả chỉ là hiệu quả biểu diễn thôi!”
Người của hiệp hội võ đạo Giang Thành thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nở nụ cười.
Đúng vậy.
Hồng Giác Lâm sao có thể thua được?
Vừa rồi chẳng qua là ăn may thôi.
Làm như vậy càng khơi dậy lửa giận và sát ý của Hồng Giác Lâm.
“Ba! Là bai”
Bên phía Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam ngồi trên đùi Lý Khinh Hồng, vô cùng phấn khích võ tay, suýt chút nữa thì tụt khỏi đùi Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng vội vàng bế cô bé lên, giải thích: “Ông ấy không phải ba con, ba con đang bận rồi!”
Nhưng cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người trên võ đài, không ngừng gọi “Bá Tầng trên cùng của nhà thi đấu.
Lãnh Nhan hưng phấn nhìn bóng người thẳng tắp như cây giáo kia.
Cuối cùng thiếu chủ cũng ra tay rồi.
Cô ta liếc trộm bóng người mặc áo choàng.
Người sau dường như cũng rơi vào trầm †ư, dưới tà áo đen, một đôi mắt lãnh đạm nhìn chăm chằm vào Vương Nhất.
“Đứng lên đi.”
Ánh mắt Vương Nhất lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống Hồng Giác Lâm, lạnh lùng nói.
Cơ thể Hồng Giác Lâm hơi co quắp, cuối cùng cũng run rẩy đứng dậy.
Nhưng lúc đứng lên, đôi mắt của ông ta trở nên lạnh đến thấu xương, sát ý quét qua toàn bộ võ đài.
“Thằng oắt con, cậu không có đạo đức, sao dám đánh lén tôi!”
Nghe vậy, Vương Nhất không khỏi bật cười: “Rõ ràng là ông không phản ứng kịp, còn nói tôi không có đạo đức?”
“Với cả, nói hai chữ “đạo đức” với tôi, ông xứng sao?”
Lúc này, giọng nói của Vương Nhất trở nên lãnh đạm, đôi mắt của anh giống như đang nhìn một người đã chết.
Hồng Giác Lâm lau vết máu trên mặt, bình Tĩnh nói: “Nếu cậu muốn báo thù cho tên kia, tôi hoan nghênh, nhưng kết cục của cậu sẽ còn thảm hơn cả cậu ta.”
“Vậy sao?”