Chương 19
Tùy Ngộ từ chối: "Không đi đâu."
Ninh Trí cúi người lấy chai bia đưa cho anh. Tùy Ngộ không nhận: "Lát nữa anh còn phải lái xe chở chú về nữa."
Ninh Trí cười hỏi: "Anh như vậy thì cuộc đời còn thú vui gì chứ?"
"Không phải chú đòi lôi anh đến đây bằng được sao?" Tùy Ngộ hỏi ngược lại.
Ninh Trí chỉ đành cười nhạt, không khuyên Tùy Ngộ nữa. Anh ta vội vã đi đến chỗ Chân Lý.
Đỉnh núi như biến thành quán bar ngoài trời, ai nấy đều lắc lư theo nhạc. Chân Lý ngà ngà say, đầu óc hơi choáng váng, nhập nhèm nhìn thấy có hai Ninh Trí đang đi về phía mình. Cô túm lấy Tô Cách Cách đang nhảy múa bên cạnh, hét to vào tai cô nàng: "Tô Cách Cách, giờ cậu còn tỉnh táo, mau gọi tài xế lái thay đến cho mình, tối nay phải đưa mình về nhà an toàn."
"Mình đúng là chọn nhầm bạn mà!" Tô Cách Cách giận đến nghiến răng, Chân Lý vui vẻ nhảy nhót, còn cô nàng thì phải kiêm chức bảo mẫu.
Ninh Trí đứng sóng vai với Chân Lý, cụng chai bia của mình vào chai của cô: "Cuối tuần này sinh nhật anh, em và Tử Nghiêu cũng đến nhé?" Anh ta nói vô cùng tự nhiên, như thể mình và Chân Lý là bạn rất thân vậy.
Người lúc say nhìn ai cũng đẹp hơn ba phần, hơn nữa còn mang theo hào quang kim tiền do điều kiện của Ninh Trí thật sự không tệ. Song tối nay Chân Lý không có tâm trạng chơi trò mập mờ, cô nghiêng đầu nhìn Ninh Trí rồi cười nhẹ, không hề trả lời, khiến bầu không khí lạnh đi trong phút chốc.
Có điều, da mặt Ninh Trí khi theo đuổi con gái không hề mỏng như Chân Lý theo đuổi Tùy Ngộ.
"Hôm nay em đua xe hay thật, anh phải nhìn em bằng cặp mắt khác đấy. Sớm biết thế, anh nên đưa trò đua xe này vào danh sách lựa chọn các hạng mục PK."
Chân Lý vẫn cười tủm tỉm không đáp.
Trong xe, Tùy Ngộ đang gọi điện thoại nói chuyện công việc, vô tình nhìn qua kính chắn gió thì bắt gặp cảnh Ninh Trí và Chân Lý đứng cạnh nhau khá đẹp đôi, sau đó anh lại tập trung vào cuộc điện thoại.
Hầu Tuấn đưa một chai bia cho Ninh Trí – người vừa quay lại từ chỗ Chân Lý: "Sao rồi cậu Ninh?"
Ninh Trí ngửa đầu uống một ngụm, lừ mắt với gã Hầu Tuấn không biết điều.
"Kiêu thế à? Nhưng mà con gái khi chưa theo đuổi được đều có bệnh công chúa, theo đuổi được rồi thì như nhau cả thôi." Hầu Tuấn phán.
"Phải đấy, con gái dễ cua thì đâu còn gì vui. Tạ Thuyết cứ thả câu như vậy mới thú vị chứ." Sở Kiêu Nhiên cũng đồng tình với Hầu Tuấn.
Ninh Trí giơ chai bia lên cụng với Sở Kiêu Nhiên, coi như là đồng ý với lời của cậu ta. Quả thật lâu rồi Ninh Trí chưa gặp cô gái nào thú vị như vậy.
Có điều Chân Lý không cảm thấy thú vị chút nào. Cô ngồi trong xe Tô Cách Cách, cảm giác mình sắp chết đến nơi.
Tô Cách Cách xoa đầu Chân Lý: "Đừng vậy mà. Giáo sư Lương nhà cậu đuổi cậu đi thì càng hay chứ sao. Như vậy mỗi ngày cậu không phải chờ bà ấy gọi điện thoại về kiểm tra xem đã ngủ chưa. Cậu đã lớn vậy rồi, có phải trẻ con đâu, sợ gì chứ? Có ba mẹ nào mà 'chiến tranh lạnh' với con mình được lâu đâu. Cậu tin mình đi, chẳng được mấy ngày Giáo sư Lương nhà cậu sẽ hạ vũ khí đầu hàng trước cho xem."
Tô Cách Cách đúng là trẻ người non dạ.
Chân Lý đờ đẫn nhìn cây cối lướt qua bên ngoài cửa sổ. Giáo sư Lương mà chủ động đầu hàng trước thì cũng giống như mặt trời mọc đằng Tây vậy. Cô không sợ bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng qua là từ xưa đến nay cô luôn mong mỏi có ngày Giáo sư Lương công nhận sự nỗ lực hết mình của cô. Không thể trở thành đứa con gái như bà kỳ vọng, lòng cô cũng khó chịu lắm.
Thế nhưng cô cực kỳ mệt mỏi khi cứ phải kiễng chân với đến mục tiêu mà mình không cách nào đạt được. Hiện giờ cả người Chân Lý rã rời, có lẽ đã sức cùng lực kiệt từ lâu rồi, nên cô dứt khoát ngang tàng đến cùng.
Tuy nhiên, khi không thể tiếp tục chuyện mà mình cố gắng làm từ bé đến giờ, cô lại hoang mang. Chân Lý tự giễu bản thân, có lẽ cô bị Giáo sư Lương ngược đãi nhiều thành quen nên nghĩ đến cảnh sau này thoát khỏi gông xiềng thì vẫn chưa thể thích ứng được.
Song, kiểu chưa thích ứng này còn vượt xa hơn cả dự liệu của Chân Lý.
***
Lần tiếp theo Tùy Ngộ gặp Chân Lý là khi cô đang đánh nhau với hai gã đàn ông ở cửa quán bar. Đúng vậy, chính là đánh nhau theo nghĩa đen.
Xem Chân Lý tung một cú đá, gót giày cao giẫm vào ngực gã tóc vàng, Tùy Ngộ thấy đau thay hắn ta. Anh giảm tốc độ xe, cô bạn gái ngồi bên cạnh ngoảnh sang nhìn: "Sao vậy?"
Tuy Chân Lý từng học Taekwondo, nhưng giờ phút này cô say khướt, đi đứng không vững, huống chi còn đối đầu với hai tên đàn ông. Chẳng qua cô tung chiêu bất ngờ nên mới đá trúng đối phương, song cũng vì vậy mà chọc giận hai tên vốn có ý đến ve vãn kia.
Cô trơ mắt nhìn bàn tay sắp tát vào mình, ấy thế mà có người đã ngăn giữa khoảng không. Chân Lý lờ đờ ngẩng đầu nhìn về phía Tùy Ngộ, dường như không dám tin vào mắt mình.
Đương nhiên tên tóc vàng kia không chịu thua, có điều hắn đã bị Tùy Ngộ nắm chặt cổ tay không giãy ra được, còn đau đến mím chặt môi, đồng bọn hắn chạy đến giúp một tay lại bị Tùy Ngộ đá ngã sấp xuống.
Hai tên côn đồ hăm dọa Tùy Ngộ hãy chờ đấy. Đương nhiên anh không ngu ngốc đứng chờ, vội đẩy Chân Lý vào xe rồi chạy vút đi.
Chân Lý say xỉn bắt đầu nổi điên: "Tôi muốn ngồi hàng trước!" Cô vừa nói vừa bò từ hàng ghế sau lên ghế lái phụ.
Nói lý với một con ma men là chuyện bất khả thi. Có vẻ như cô bạn gái xinh đẹp của Tùy Ngộ đã bị Chân Lý mạo phạm, cô ta nhíu mày nhìn sang anh. Tùy Ngộ áy náy thở dài: "Anh gọi taxi cho em."
Cô ta khó tin nhìn anh, sau đó xuống xe giậm chân rồi hờn dỗi quay người rời đi, không thèm đợi Tùy Ngộ gọi xe cho mình.
Chân Lý bò lên phía trước thành công, thư thái ngồi ở ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn anh. Cô cực kỳ đắc ý, không ngờ Tùy Ngộ lại để cô bạn gái xinh đẹp ngồi taxi vì cô. Bất kể anh đang có ý gì, dù sao chỉ cần tâm trạng Chân Lý thoải mái là được.
"Nhà cô ở đâu?" Tùy Ngộ quay đầu hỏi Chân Lý.
Chữ "nhà" này đã đâm thẳng vào chỗ đau của cô. Cô thấy mệt mỏi đến mức phải nhắm mắt lại.
Căn hộ cô đang ở không phải là nhà, đối với cô, nhà là cái chuồng heo có mái che, nhưng hiện giờ cô không còn được nuôi dưỡng như heo nữa. Trong căn hộ lạnh lẽo, cô không thể bình tĩnh ngồi yên một chỗ nên mới ra ngoài uống rượu.
Tùy Ngộ nhìn Chân Lý ăn vạ thì không truy hỏi nữa, kiểu này anh đã thấy nhiều nên đưa thẳng Chân Lý về căn phòng trên tầng cao nhất khách sạn của mình. Huống chi Chân Lý đuổi cô bạn gái tối nay của anh đi, ắt hẳn muốn làm người thế chỗ.
Tùy Ngộ không hề có ý định qua lại nghiêm túc với Chân Lý, nhưng nếu thi thoảng phóng túng thì hạ thấp tiêu chuẩn một chút cũng chẳng sao. Về phần Ninh Trí nghĩ gì, điều đó không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh, dù sao Ninh Trí cũng chỉ định chơi đùa với cô mà thôi.
Tùy Ngộ về nước nhưng không ở nhà họ Ninh, chỉ thỉnh thoảng ghé qua thăm mẹ, còn thường ngày đều ở khách sạn này.
Trên đường về khách sạn, Chân Lý đã ngủ thiếp đi. Đến khi Tùy Ngộ lay cô tỉnh dậy, cô mới loạng choạng theo anh vào thang máy.
"Em tắm trước đi!" Tùy Ngộ mở cửa rồi nói với Chân Lý.
Chân Lý không khách sáo, cô đã bắt đầu đau đầu, tim cũng đập nhanh vì uống rượu nên rất khó chịu.
Đến khi Chân Lý mặc áo choàng tắm màu trắng với mái tóc ướt nhẹp bước ra, Tùy Ngộ mới đứng dậy. Anh vừa đi về phía phòng tắm vừa quay đầu nói với cô: "Tôi bảo người pha một cốc nước mật ong đặt trên bàn cho em đấy."
"Cảm ơn." Chân Lý khẽ lên tiếng.
Lúc Tùy Ngộ đi ra khỏi phòng tắm, đèn trong phòng khách đã tắt, xung quanh yên tĩnh như tờ. Anh nhìn về phía giường, chăn và ga giường vẫn ngay ngắn gọn gàng, không có ai nằm trên đó, trong phòng khách cũng không một bóng người. Bàn tay đang lau tóc bất giác buông xuống, anh cười lạnh một tiếng, có chút mất hứng.