Từ nhỏ hai người họ đã hiểu được điều này nên không hợp nhau.
Hai người vẫn luôn âm thầm đấu đá, Tiết Vương không thể không biết nhưng vẫn chưa từng nói ra.
Vương tộc vốn tàn khốc, chỉ có không ngừng đấu đá mới có thể tôi luyện ra người thừa kế xứng đáng.
Có thể âm thầm tranh đấu, nhưng không được giết hại lẫn nhau.
“Xin bố bớt giận!”
Tiết Nguyên Cát vội vàng nói: “Con không dám báo chuyện này cho bố bởi vì hung thủ vẫn còn sống, con không có năng lực trả thù cho em, không có mặt mũi báo cáo với bố!”
“Nhưng bố yên tâm, con nhất định sẽ bắt hung thủ phải trả giá đắt, khiến cậu ta sống không bằng chết”.
Tiết Vương hừ lạnh một tiếng: “Ý anh là anh biết hung thủ là ai?”
Tiết Nguyên Cát vội vàng nói: “Con biết, là một cao thủ giải ngũ từ biên giới phía Bắc, thực lực siêu mạnh, đến cả con cũng suýt bị cậu ta lấy mạng”.
Tiết Vương nghe thấy bốn chữ biên giới phía Bắc liền sửng sốt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Anh nói cậu ta đến từ biên giới phía Bắc hả?”
Tiết Vương hỏi lại lần nữa.
Tiết Nguyên Cát nói: “Con chắc chắn.
Con đã điều tra toàn bộ thông tin về cậu ta.
Năm năm trước cậu ta mới tới biên giới phía Bắc, nhưng bây giờ đã có thực lực khủng bố”.
“Đến cả Lạc Trần mà bố từng phái đi theo em trai cũng không phải đối thủ của cậu ta”.
Lần này, Tiết Vương im lặng, không chất vấn Tiết Nguyên Cát nữa, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Tuy Lạc Trần không phải người nhà họ Tiết nhưng cũng đã làm việc cho bọn họ từ lâu, thực lực thuộc top 3 đứng đầu nhà họ Tiết.
Đương nhiên đây chỉ là những gì người khác nhìn thấy, còn có rất nhiều các cao thủ đỉnh cao mà người khác không thấy được.
Nếu Lạc Trần cũng không đánh lại được, chỉ sợ địa vị của người này ở biên giới phía Bắc không hề thấp, rất có khả năng là người bên cạnh Tướng quân.
“Mặc dù cậu ta rất mạnh nhưng lại có hai nhược điểm trí mạng”.
Thấy Tiết Vương không lên tiếng, Tiết Nguyên Cát lại vội vàng nói: “Cậu ta là người coi trọng tình nghĩa, bất cứ ai bên cạnh cậu ta cũng đều có thể trở thành gánh nặng”.
“Ngoài ra còn có tập đoàn Nhạn Chấn là thứ duy nhất mẹ cậu ta để lại trên đời, có vị trí đặc biệt quan trọng với cậu ta.
Bây giờ con đang huy động thế lực của gia tộc để chèn ép tập đoàn Nhạn Chấn”.
“Nhưng lực lượng mà con huy động được vẫn chưa đủ, không biết có thể quật ngã tập đoàn Nhạn Chấn hay không”.
Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, muốn xin Tiết Vương cho ông ta đầy đủ quyền lợi.
Tiết Vương hừ lạnh nói: “Lập tức ngừng chèn ép tập đoàn Nhạn Chấn.
Trước khi xác định rõ ràng thân phận của cậu ta, anh không được động tới cậu ta”.
“Đừng quên nhiệm vụ tôi giao cho anh là gì”.
Nghe thấy thế, Tiết Nguyên Cát lập tức hốt hoảng: “Bố ơi, em trai bị cậu ta giết hại, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy?”
“Câm miệng!”
Tiết Vương cả giận nói: “Tôi ắt cho người điều tra cái chết của Nguyên Bá.
Trước khi không có chứng cứ chứng minh cậu ta là hung thủ, nếu anh còn dám trêu chọc cậu ta thì tự gánh lấy hậu quả đi!”
Dứt lời, Tiết Vương lập tức cúp máy.
Lúc này, lão ta đang vô cùng giận dữ, chỉ muốn chạy thẳng tới Yến Đô tự điều tra nguyên nhân cái chết của Tiết Nguyên Bá.
Nhưng lão ta biết đây là chuyện không thể.
“Tiết Vương, ngài hãy nén bi thương!”
Lão già áo vải chợt lên tiếng.
Vừa rồi nghe Tiết Vương gọi điện thoại, lão ta đã biết tất cả..