Chất nữ

 
 
Khương Tú Nhuận tự mình biết mình, những lời nói vừa rồi của nàng cũng không thể giải quyết mối nguy cho Hoàng Thái tử.
 
Khi nàng suy đoán ra thuyền giấu sắt đã sớm chạy, Phượng Ly Ngô cũng không ngạc nhiên, có thể thấy hắn đã sớm nắm được tình hình.
 
Nếu nàng đoán không sai, chiếc thuyền bên cạnh thuyền lương thực của Lương Quốc hẳn là Phượng Ly Ngô bố trí để không cần rút dây động rừng cũng có thể suy đoán ra số lượng hàng hóa trên thuyền.
 
Về phần đuổi theo sắt tinh luyện, vị Thái tử này có lẽ cũng có tâm lý nắm chắc, tự có sắp xếp.
 
Cho nên lần này tới bến tàu, ngoại trừ làm nàng lạnh tới chết khiếp và kiểm tra những mưu sĩ mà hắn đang nuôi ra thì tất cả đều vô dụng.
 
Tổng kết lại, làm môn khách của Hoàng Thái tử quyền cao chức trọng thật sự không dễ dàng!
 
Đáng thương mấy vị mưu sĩ, trong lúc vô ý đã biểu lộ ra sự vụng về của mình, không biết sau này Thái tử có còn trọng dụng bọn họ nữa hay không.
 
Nhưng mà, sau khi Thái tử bỗng nhiên cười lớn hệt như bị hồi quang phản chiếu, Khương Tú Nhuận cuối cùng cũng coi như vượt qua được một kiếp.
 
Có lẽ hứng đủ gió lạnh trên bến tàu rồi, Phượng Ly Ngô nói với Khương Tú Nhuận: "Hôm nay quân không cần quay về phủ chất tử, tạm thời nghỉ qua đêm ở phủ Thái tử, chờ tới khi phủ trạch của quân yên tĩnh lại thì trở về."
 
Khương Tú Nhuận không biết Thái Tử sẽ làm gì khiến phủ trạch của nàng "yên tĩnh", do dự một chút rồi mở miệng nói: "Trong phủ còn có huynh trưởng và mấy người hầu trung thành, không biết có thể không quấy rầy tới bọn họ hay không?"
 
Phượng Ly Ngô lười quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, đứng dậy nói: “Việc này Tần Chiếu phụ trách, nếu quân có cái gì không yên tâm thì đi nói với hắn đi.”
 
Rõ ràng biết nàng bất hòa với họ Tần, thế nhưng Phượng Ly Ngô lại giao phó chuyện liên quan tới sống chết của nàng cho hắn. Nàng thật sự không đoán ra được trong hồ lô của vị Thái tử này có bán thuốc gì.
 
Phượng Ly Ngô chịu bảo vệ nàng rồi, Khương Tú Nhuận vẫn có mối nguy cơ không hóa giải được.
 
Tần Chiếu đã biết nàng là nữ tử lại giữ kín không nói ra, chuyện này giống như con dao treo trên đỉnh đầu chậm chạp không rơi xuống, khiến cho nàng ăn ngủ không yên.
 
Phủ Thái tử rất lớn, quản sự tìm cho nàng gian phòng ở phía Tây, còn gọi một gã sai vặt tới hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của nàng.
 
Khương Tú Nhuận không phải là nam tử, sao có thể để gã sai vặt hầu hạ?
 
Cho nên sau khi hắn bưng nước ấm lên thì nàng phất tay cho hắn trở về nghỉ ngơi.
 
Ở bến tàu không có lò sưởi tay, hai tay lạnh đến nỗi có chút tê dại. Kiếp trước bởi vì giặt quần áo trong Hoán Y cục, tay nàng bị tổn thương vì gió rét, về sau tuy đã chăm sóc cẩn thận nhưng tới mùa đông vẫn sẽ phát bệnh trở lại.
 
Hiện giờ đôi tay đã trắng nõn như cũ, nhưng hôm nay phải chịu lạnh khiến nàng lại nhớ tới ký ức đau khổ kiếp trước.
 
Khương Tú Nhuận chậm rãi bỏ tay vào trong chậu, yên lặng nhắc nhở chính mình, kiếp trước đã chịu đủ loại đau khổ, kiếp này tuyệt đối không nếm lại...
 
Đúng lúc này, nàng nghe thấy cửa phòng mình có động tĩnh.
 
Chỉ chốc lát, Tần Chiếu lúc chiều quỳ ở Lộc Minh đài, chịu lạnh hai canh giờ đẩy cửa vào.
 
Phòng ở vốn không lớn, sau khi nam nhân cao lớn đi vào thì càng thêm chật chội.
 
Sau khi tiến vào hắn cũng không nói gì nhưng ánh mắt sáng rực nhìn Khương Tú Nhuận chằm chằm.
 
Tình cảnh này, y hệt kiếp trước!
 
Tay Khương Tú Nhuận phát run, kiếp trước nàng luôn được huynh trưởng che chở, không có sức tự bảo vệ mình. Đêm khuya Tần Chiếu xâm nhập nhà gỗ nàng ở tạm, nàng cũng chỉ biết bất lực gào khóc.
 
Nàng yên lặng nhắc nhở chính mình, nàng không phải thiếu nữ gầy yếu kia nữa, cho nên im lặng một lúc, mãi tới khi Tần Chiếu muốn lại gần, nàng mới chậm rãi rút khăn ra lau tay: "Người hầu đang nấu nước, trong phòng tạm thời chưa có trà nóng, nếu không ngại, mời quân uống chút trà lạnh."
 
Lời nói khách khí cũng nhắc nhở Tần Chiếu đây là phủ Thái tử, lát nữa người hầu sẽ tiến vào, hắn chớ nên cố tình làm bậy.
 
Tần Chiếu nghe nói Khương Tú Nhuận tạm ở lại phủ Thái Tử phủ, bèn lấy cớ muốn nhận lại áo ngoài tới tìm nàng.
 
Thế nhưng vào phòng, nhìn tiểu vương nữ Ba Quốc ngồi ngay ngắn rửa tay trong chậu đồng, cũng không biết là ngọn đèn đêm mê ly hay bóng người quá mức nhỏ bé và yếu ớt, lòng của hắn lại có thứ gì đó len lỏi, có chút ngứa ngáy...
 
Chỉ có điều, không đợi hắn cân nhắc bản thân đang nghĩ cái gì, nữ tử kia đã thản nhiên lên tiếng.
 
Tiếng của nàng kéo thần trí của hắn trở lại, hắn ngồi xuống uống trà lạnh.
 
Khương Tú Nhuận cảnh giác trong lòng, lau tay xong, tay vẫn luôn không rời ống tay áo, bên trong có dấu dao găm, nếu Tần Chiếu muốn làm loạn, nàng liều mạng cũng không cho hắn thực hiện được ý đồ.
 
Tần Chiếu hơi xoa chân, thoải mái ngồi lên ghế, nhìn nàng từ trên xuống dưới. Cuối cùng hỏi: "Vì sao như thế?"
 
Khương Tú Nhuận biết hắn hỏi vì sao nàng giả nam trang, nàng ngồi nghiêm chỉnh cũng không nhìn hắn, mở miệng nói: "Không muốn theo ý nguyện của phụ vương, như thế này cũng tiện."
 
Tần Chiếu nhìn nàng chằm chằm nói: “Quốc thư kia…”
 
Khương Tú Nhuận sợ nơi này có tai mắt của Hoàng Thái tử, ở đây tai vách mạch rừng, cuộc nói chuyện của hai người ngộ nhỡ rơi vào tai Thái tử thì cực kỳ không ổn.
 
Lập tức vội vàng ngăn cản Tần Chiếu nói tiếp, chỉ "Ừ” một tiếng, ý bảo là nàng có động tay động chân qua.
 
Lúc này Tần Chiếu không có nhiều hành động quái gở giống như trước đây khi đối mặt với nàng, chỉ ý tứ sâu xa cẩn thận dò xét nàng: "Lá gan của ngươi thật không nhỏ!"
 
Khương Tú Nhuận không nói gì, thế nhưng trong lòng mơ hồ bất an. Hiện giờ bản thân nàng coi như đã bị Tần Chiếu nắm thóp, hắn cũng không phải hạng người quân tử gì, mà còn là con chó không sửa được thói háo sắc và ăn phân.
 
Hắn không báo cho Thái Tử, bản thân nàng bị hắn gây khó dễ, nếu tiếp tục như vậy, đời này nàng không thể sống tự do nữa.
 
Tần Chiếu thấy Khương Tú Nhuận mãi không nói lời nào, lông mi dài rũ xuống như cánh quạt xòe ra trong bóng tối, khiến lòng hắn lại ngứa ngáy, muốn tới gần nàng hơn để nói chuyện.
 
Nhưng vào lúc này, thị vệ thân cận của Thái tử tới chỗ này tìm Tần Chiếu.
 
Tần Chiếu có việc che giấu Thái tử, vốn đã có chút chột dạ, còn thấy Thái tử cố ý phái người tới tìm càng không dám ở lâu, lập tức theo thị vệ kia ra khỏi phòng Khương Tú Nhuận.
 
Khi hắn đi vào thư phòng của Hoàng Thái tử, Phượng Ly Ngô đang cúi đầu phê duyệt tấu chương. Thân thể phụ hoàng hắn "không khỏe", hiện giờ đa số quốc sự đều do hắn xử lý, thức trắng đêm là chuyện khó tránh.
 
Thấy Tần Chiếu tiến vào, Phượng Ly Ngô buông bút xuống, vuốt nhẹ sống mũi cao thẳng, sau đó nhìn hắn nói: "Nghe nói Tần thái sư đã tìm cho ngươi một mối hôn sự, con gái Từ gia ở Giang Tây, đoan trang tuân thủ lễ nghĩa, xứng danh hiền thê, ta chúc mừng ngươi trước."
 
Tần thái sư trong lời Phượng Ly Ngô là phụ thân Tần Chiếu.
 
Tần Chiếu vốn không quan tâm mình cưới người nào, dù sao người phụ thân chọn cũng sẽ không kém chỗ nào. Nhưng mà bây giờ hắn lại bất giác soi mói, phụ thân có thể chọn cho mình một nữ nhân có da thịt trơn bóng hay không...
 
Phượng Ly Ngô thấy hắn mất tập trung, cũng đoán ra được tâm tư của hắn, thản nhiên nói: "Ngươi ở cùng cô đã lâu, ở trong lòng cô ngươi cũng giống như huynh đệ. Nếu chỉ là tiêu khiển, những thứ phượng hoàng phượng giả [*] ngươi trêu đùa chút không sao, nhưng nếu như bị lan truyền đi sẽ không tốt. Từ gia chú trọng nho lễ, phụ thân ngươi khổ tâm cầu nhân duyên cho ngươi, ngươi phải quý trọng."
 
[*] Từ vựng Trung Quốc, thường nói tới mối quan hệ bất thường như đồng tính luyến ái.
 
Buổi chiều hôm nay, hắn nhìn hai người kia có vẻ khác thường ở nhà xí, vốn dĩ cũng không có gì. Nhưng tối nay Tần Chiếu không lo đi trực, còn cố ý trở về phủ tìm công tử Tiểu Khương lấy quần áo...
 
Cái này không phải trả thù sao, còn muốn dùng sức mạnh với thiếu niên xinh đẹp như thiếu nữ mới có mười sáu tuổi!
 
Nếu như hai người giống nhau, hắn lười quản, nhưng Khương Hòa Nhuận kia rõ ràng rất sợ Tần Chiếu. Bởi vì lúc sinh ra hắn ở trong lãnh cung với mẫu hậu, không ít lần bị thái giám hung hăng bỉ ổi trêu chọc, hiển nhiên có thêm vài phần đồng tình với công tử Tiểu Khương.
 
Nếu chất tử Ba Quốc còn có chỗ dùng, che chở hắn một chút cũng không sao. Vậy nên hắn mới cố ý sai người đi gọi Tần Chiếu, nhắc nhở vị ái tướng này, về sau ít bao vây mông Khương Hòa Nhuận đi.
 
Lúc đầu Tần Chiếu nghe xong giống như lọt vào trong sương mù, sau đó mới bừng tỉnh, hóa ra Thái tử hiểu lầm hắn ham mê nam sắc... Người nghe chuyện này ở đâu vậy?
 
Hắn vội vàng muốn giải thích nhưng Phượng Ly Ngô lại cảm thấy mình bàn chuyện phàm tục thế gian đã đủ, không muốn bàn thêm.
 
Sau đó dặn dò Tần Chiếu dọn sạch mầm tai họa phạm thượng ở phủ chất tử Ba Quốc, dặn dò vài câu xong thì phất tay cho Tần Chiếu lui xuống.
 
Khương Hòa Nhuận tạm ở phủ Thái tử hai đêm, phủ của hắn bị bọn trộm cắp xông vào, ngoại trừ chất tử Khương Chi dẫn theo hai thị nữ và một thị vệ tên Triệu Quả ra ngoài phủ thăm bạn bè nên may mắn thoát nạn ra, những thị vệ khác đều chết thảm trong phủ.
 
Chuyện này vừa xảy ra, toàn bộ ngõ nhỏ đều bị phong tỏa. Hàng xóm xung quanh nhìn sai dịch [*] ở nha phủ vận chuyển từng thi thể ra ngoài.
 
[*] Người làm việc nặng nhọc ở phủ quan.
 
Ai cũng không ngờ thành Lạc An luôn trị an tốt lại có bọn trộm cướp ngang ngược hung hăng như vậy.
 
Bộ dạng này rõ ràng là thanh trừng kẻ chống đối quý nhân, thủ đoạn tàn nhẫn, quả thật làm bọn họ không tưởng tượng được.
 
Khương Chi nghe nói thị vệ trong phủ mình bị giết sạch, sợ tới mức chân mềm nhũn, chỉ có thể ở trong khách điếm gần đó bàng hoàng luống cuống, bảo thị vệ Triệu Quả đi nghe ngóng tin tức của muội muội.
 
Lúc trước hắn nghe nói Thái tử mời muội muội vào phủ ở mấy ngày đã có cảm giác không ổn, bây giờ thị vệ trong phủ chết thảm, hiển nhiên là nghi ngờ muội muội bị bại lộ thân phận, chọc Thái tử tức giận.
 
Trong lúc nóng vội, hắn muốn đi tới phủ Thái tử tìm muội muội nhưng bị Tần Chiếu tướng quân ở phủ Thái tử phái người trông coi bọn họ, nơi nào cũng không cho đi.
 
Bạch Thiển thấp giọng an ủi Khương Chi, nói đêm nay nàng sẽ tìm thời cơ lén lút đi nghe ngóng tin tức của tiểu công tử.
 
Đúng lúc này, Khương Tú Nhuận ngồi một chiếc xe ngựa tới thăm bọn họ.
 
Khương Tú Nhuận cũng không nói quá nhiều chuyện với ca ca, nhưng nói chuyện Thân Ung muốn giết nàng diệt khẩu cho hắn nghe.
 
Thị vệ Triệu Quả sống sót sau tai nạn làm sao còn dám giấu diếm? Đương nhiên là nói hết ra chuyện Thân Ung âm thầm truyền đạt mệnh lệnh.
 
Khương Chi nghe được hoảng sợ, sau đó tức giận muốn viết thư báo cho phụ vương nhưng Khương Tú Nhuận lại ngăn cản. Ca ca ngây thơ có lẽ vẫn chưa rõ, thời điểm phụ hoàng đưa hai huynh muội họ đi thì hắn đã không còn xứng làm cha nữa rồi.
 
Hai huynh muội bọn họ chỉ là đứa con bị vứt bỏ, làm sao bằng người anh vợ hiển quý của phụ vương?
 
Khương Tú Nhuận cho Triệu Quả vàng, còn làm giả thân phận cho hắn đi qua cửa thành, dặn dò hắn mai danh ẩn tích, trở về quê nhà đón mẹ già tới nơi khác kiếm sống.
 
Quan phủ cũng ghi chép trong danh sách người chết có Triệu Quả, cũng chỉ khi hắn giả chết, Thân Ung mới không sinh nghi hắn phản bội báo tin cho nàng mà tìm người nhà hắn gây phiền toái.
 
Triệu Quả được cho rất nhiều vàng, cả đời hắn cũng không kiếm được chừng ấy. Hắn đương nhiên cảm kích vô cùng, sau đó vội vàng rời đi.
 
Lúc Khương Tú Nhuận sắp xếp tất cả cẩn thận xong, nàng ở cửa lớn khách điếm, mắt nhìn về phía phủ của mình, khẽ thở dài một tiếng. Vốn dĩ trông cậy tương lai bán nhà đi, có thể bán giá cao, ai ngờ sau một đêm đã biến thành ngôi nhà đen đủi!
 
Khương Tú Nhuận còn không kịp đau lòng, kẻ đầu sỏ đã tới tranh công xin thưởng.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui