Trần Kỵ không thèm đếm xỉa gì đến anh ấy, cũng chẳng tập trung tụ tập mà chỉ nghĩ không biết Chu Phù đã về đến nhà chưa.
Rõ ràng hồi nãy anh đã tự mình đưa cô đến cửa nhà cô, nhìn cô vào trong rồi mà vẫn không mấy yên tâm.
Sau một lúc nghĩ ngợi, anh nhíu mày lấy điện thoại ra, nhớ lại lúc thầy chủ nhiệm bảo điền sơ yếu lý lịch, gõ số điện thoại của Chu Phù vào.
Mấy giây sau, bốn chữ "Thành phố Bắc Lâm" xuất hiện trên màn hình. Thiếu niên tỏ ra bình tĩnh, yên lặng chờ.
Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không có ai nghe máy, thời gian gọi quá lâu nên điện thoại tự động tắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ không khỏi nhíu chặt mày, nhấn mở trang nhắn tin ra gửi một tin nhắn cho cô: "Lên phòng chưa?"
Song, hơn nửa phút trôi qua mà vẫn không nhận được tin nhắn trả lời.
Tưởng Chu Chính ngồi đối diện thấy anh như vậy thì trêu chọc bằng được: "Tìm ai đó? Bạn gái à? Đang tra hỏi người ta đó hả?"
Trần Kỵ ngước mắt lên, nhếch môi như một tên lưu manh nhưng không phủ nhận.
Anh lười biếng đứng lên, bảo chủ tiệm gói lại mấy phần ăn rồi xách bánh sinh nhật đã nhờ họ vận chuyển bằng máy bay từ Bắc Lâm về đây, hờ hững nói: "Em đi trước đây."
"Giờ đi rồi á?" Tưởng Chu Chính bật thốt.
"Đến giờ cho mèo trong nhà ăn rồi."
Tưởng Chu Chính ngạc nhiên: "Mèo gì mà yếu ớt thế, cứ như nuôi hoàng thượng vậy, A Kỵ mà kiên nhẫn thế à?"
Lục Minh Bạc đã quen với việc dạo này Trần Kỵ hay đi trễ về sớm, nở nụ cười đầy mập mờ: "Mèo đâu mà mèo, có mà công chúa bé bỏng từ thành phố chuyển xuống đây ấy! Cơ mà anh Kỵ đúng là nâng niu người ta sắp thành con sen luôn rồi."
Một bên khác, Chu Phù vừa tắm xong, cô đang yên lặng ngồi sấy tóc trước bàn.
Lúc trở về, Trần Kỵ đi rất hối hả.
Đi lướt qua mấy bậc thang lên lầu, đến khi thấy ánh đèn vàng ấm áp, dịu nhẹ chiếu qua khe cửa ở cuối hành lang tầng hai thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế rồi anh nhếch mép tự giễu, chẳng biết rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì nữa, rõ ràng ban nãy tự anh đã đưa cô về nhà rồi mà.
Đến trước phòng ngủ, Trần Kỵ giơ tay gõ cửa một cái.
Tiếng sấy tóc bên trong nhanh chóng dừng lại, tiếng bước chân "bịch bịch bịch" quen thuộc vang lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng lông mày đang nhíu của thiếu niên vô thức giãn ra, không hiểu sao tâm trạng đã vui hơn rất nhiều.
Một lát sau, Chu Phù thò đầu ra: "Sao thế ạ?"
"Sao không nghe máy?"
"Dạ?" Cô không ngờ Trần Kỵ lại gọi điện cho mình: "Do lúc nãy em đang tắm."
Đúng như anh đoán, Trần Kỵ cũng không hỏi nhiều: "Vào phòng lấy áo khoác mặc vào."
"Dạ?"
"Xuống lầu."
Chu Phù chớp mắt, mặc dù không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Có một chiếc bánh lớn đang được bày trên bàn ăn. Lúc Chu Phù quấn chiếc áo bông dày xuống lầu, cô thấy Trần Kỵ đang cầm bật lửa đốt nến.
Cô gái nhỏ ngẩn người, sau đó hối hả chạy chậm qua. Nhìn thấy hộp bánh quen thuộc, cô ngạc nhiên thốt: "Hồi trước sinh nhật năm nào em cũng ăn bánh ở tiệm này cả!"
Trần Kỵ dửng dưng "ờ" một tiếng: "Đem từ Bắc Lâm đến đấy."
Lúc trước cô từng bâng quơ nhắc đến.
"Không được khóc." Thiếu niên uể oái ngước mắt liếc cô, nói với giọng chây lười: "Khóc thì tôi quăng nhóc và bánh ra ngoài luôn đấy."
Chu Phù: "..."
Dứt lời, anh tiện tay ném một khúc gỗ vào lòng Chu Phù, thờ ơ nói: "Chúc mừng sinh nhật."
"Đây là gì thế ạ?" Cô gái nhỏ tò mò nghiên cứu, có lẽ là anh tự gọt ra. Cô lắc thử thì nghe loáng thoáng mấy tiếng trong đó: "Cái này gỡ ra được không ạ?"
"Sau này tôi sẽ dạy nhóc cách tháo nó ra."
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu. Chợt nhớ tới điều gì, cô đến bên Trần Kỵ rồi mở tay thiếu niên ra, kéo qua lấy trái táo trong túi áo bông đặt lên lòng bàn tay: "Đêm Giáng Sinh bình an."
"Shh!" Trần Kỵ híp mắt lại: "Áo len hồi trước nhóc nói tặng cho tôi đâu rồi?"
"Tôi thấy Lục Minh Bạc đã đeo khăn quàng cổ rồi đấy."
Chu Phù: "..."
Cô gái nhỏ ngượng ngùng nói: "Tạm thời em vẫn chưa học được nên chưa tặng..."
Câu trả lời của Chu Phù làm anh giận quá hóa cười: "Nhóc được lắm!"
"Biết kiếm cớ sàm sỡ tôi nữa cơ, tôi đã cho nhóc ôm rồi mà!"
"..."
**
Một ngày sau, Chu Phù vừa đến lớp đã thấy bầu không khí nặng nề một cách kỳ lạ.
Lúc vào cửa, hầu như ai cũng ngước lên nhìn cô theo phản xạ, sau đó ăn ý quay sang Chu Chi Tinh đang nằm trên bàn.
"Sao thế?" Chu Phù đặt cặp xuống, nhỏ giọng hỏi Hứa Tư Điềm.
Hứa Tư Điềm nhanh chóng ghé vào tai cô: "Không biết vì sao chuyện hôm qua cậu ta giành gấu bông của cậu bị truyền đi khắp nơi, các lớp khóa khác đều chế giễu cậu ta, còn cậu ta lại đổ lỗi lên đầu cậu, thấy hay không?"
"?"
Hứa Tư Điềm tiếp tục nói: "Nhớ trường mình sắp tổ chức chương trình liên hoan văn nghệ đêm Nguyên Đán không?"
Chu Phù gật đầu.
"Chuyện này do lớp trưởng và Chu Chi Tinh phụ trách. Ban đầu lớp trưởng muốn cho nữ hợp xướng thôi cho đơn giản nhưng Chu Chi Tinh cứ đòi thêm phần của một mình cậu ta cho nổi. Hết đòi xích đu tới đòi chim bồ câu, lớp trưởng ráng nhịn tập với cậu ta được mấy tuần rồi."
"Cuối cùng sáng nay cậu ta thấy có tên cậu trong danh sách hợp xướng thì nói ngay với lớp trưởng là có cậu thì cậu ta không tham gia."
Chu Phù: "..."
"Vì đã nộp danh sách tiết mục và xin cả đạo cụ luôn rồi, cậu ta tưởng lớp trưởng chắc chắn sẽ theo cậu ta, ai ngờ lớp trưởng cũng cứng rắn lắm, hồi trước tập luyện mấy tuần đã thấy cậu ta phiền lắm rồi nên nói thẳng là cậu ta không cần tham gia nữa, chuyển phần của cậu ta sang cho cậu."
Chu Phù: "...?"
Chu Phù cảm thấy thật là cạn lời. Cô biết Chu Chi Tinh có thành kiến với mình nên đã cố gắng tránh tiếp xúc với cô ta rồi, nào ngờ tìm đủ mọi cách mà vẫn không tránh được.
Hình như lớp trưởng cũng đang tức lắm, Chu Phù không thể thoái thác được nên đành miễn cưỡng nhận.
Buổi tập được sắp xếp vào cuối tuần.
Sau khi Trần Kỵ đưa Chu Phù tới trường, anh ra sân bóng chơi bóng rổ với Lục Minh Bạc.
Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, anh thong thả trở về phòng học thì thấy Chu Phù đang ngồi trên xích đu đạo cụ ngẩng đầu nghiêm túc nghe lớp trưởng hướng dẫn.
"Khi hợp xướng gần kết thúc, các bạn sẽ chia ra đứng hai bên, lúc đó sẽ có hai người từ từ hạ dây kéo xích đu của cậu xuống, cái đó cũng giống như dây thép ấy, cậu chỉ chỉ cần ngồi yên hát nhép là được."
Trần Kỵ: "..."
Chẳng biết là đứa ngu si nào nghĩ ra được cái điểm nhấn lố bịch này nữa.
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Kỵ đi tới bên cạnh cô, nhíu mày vân vê hai sợi dây xích đu: "Cái này có chắc không?"
Lớp trưởng: "Chắc ạ, Chu Chi Tinh từng ngồi trên đó được kéo lên mấy tuần rồi, hai người kia cũng quen thao tác với dây rồi."
Trần Kỵ ngước lên liếc hai cậu con trai kia, khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, chẳng nói chẳng rằng.
Tối hôm tổ chức chương trình liên hoan văn nghệ đêm Nguyên Đán, Chu Phù tới trường thật sớm để trang điểm đơn giản rồi được Hứa Tư Điềm dẫn vào nhà vệ sinh thay chiếc đầm mỏng bằng lụa màu trắng tuyền mà lớp trưởng đã thuê.
Trần Kỵ đứng trên hành lang trước cửa nhà vệ sinh chờ cô theo thói quen, thuận tay lấy gói thuốc lá ra khỏi túi, lúc cụp mắt chuẩn bị bật lửa châm thuốc thì Chu Phù nhấc váy bằng cả hai tay bước ra.
Thiếu niên nhàn nhã ngước mắt lên, vừa định ấn bật lửa xuống thì khựng lại trong vô thức.
...
Lớp 10A8 là lớp cuối cùng lên sân khấu, lần đầu tiên một người chưa bao giờ hứng thú với chương trình văn nghệ như Trần Kỵ ngồi xem suốt cả một buổi tối.
Đến khi Chu Phù sắp đi ra, anh thình lình đứng dậy định bỏ đi.
Lục Minh Bạc ngạc nhiên: "Anh đi đâu thế A Kỵ? Chờ cả tối rồi mà, anh không xem tiết mục của chị dâu sao?"
Trần Kỵ đáp bâng quơ rồi đi thẳng ra cánh gà.
Hợp xướng dần dần đến hồi kết thúc, vào giây phút một tiếng hát cất lên giữa hội trường yên ắng.
Chu Phù trong bộ váy trắng, chân trần ngồi trên xích đu được dán vô số chú chim bồ câu hạ xuống từ từ.
Dưới khán đài tức thì nổi lên tiếng xì xào: "Không phải hot girl lớp 10A8 đây sao? Quay lại mau lên!"
Sau màn sân khấu, hai cậu con trai kéo dây xích đu cho Chu Phù thì thầm to nhỏ với nhau: "Tao run quá!"
"Tới đó thì nói do nặng quá nên không níu lại được đi, dù sao thì lung lay một chút cũng không xảy ra chuyện lớn gì đâu."
Hai người nhìn nhau, vừa buông lỏng tay ra thì sợi dây đã bị Trần Kỵ vồ tới bắt lấy.
Thiếu niên cắn chặt răng làm đường hàm dưới trở nên sắc bén.
Cảm giác sa xuống mất thăng bằng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Chu Phù nắm chặt dây theo phản xạ. Một lát sau, xích đu vững vàng hạ xuống ở độ cao đủ để đặt mũi chân xuống.
Sự lung lay khẽ khàng làm làn váy trắng phất phơ, cách thiết kế rõ là phóng đại, lòe loẹt nhưng khi cô mặc trên người lại trông dịu dàng và thoát tục đến lạ lùng.
Tiết mục hợp xướng cuối cùng hạ màn, chương trình liên hoan văn nghệ cũng đã đến hồi kết thúc.
Lúc các học sinh lần lượt cúi chào rồi trở về trong cánh gà, nhiều cậu con trai đã lặng lẽ chạy tới canh sẵn ở bậc thang từ khi nào. Họ vừa thấy Chu Phù đã nháo nhào lấy điện thoại ra: "Bạn gì ơi, kết bạn Wechat với tớ nhé?"
Chu Phù sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì đã bị Trần Kỵ đột ngột nắm lấy cổ tay.
Sau đó, cô bị anh kéo sang một bên. Thiếu niên rủ mi cẩn thận quan sát mỗi một chỗ trên người cô, mặt mày tối tăm: "Có bị thương ở đâu không?"
Chu Phù ngơ ngác lắc đầu. Thấy vẻ mặt anh kỳ lạ, cô nghĩ tới cú lắc lư bất ngờ vừa xảy ra kia nên cũng lờ mờ nhận ra điều gì.
Trần Kỵ giơ tay trùm áo bông lên người cô như đang cố gắng dằn cảm xúc nào đó xuống: "Về nhà thôi."
Chu Phù trả lời một câu "Vâng" đầy êm dịu và ấm áp, ngoan ngoãn theo anh rời khỏi đây.
Hai người lặng lẽ đi, suốt dọc đường Trần Kỵ không nói một lời nào.
Ra khỏi cổng trường, lúc sắp đến đầu ngõ thì có một đám lưu manh đang cười nói ở phía trước. Nhìn kỹ hơn, hình như hai cậu học sinh kéo dây xích đu cho cô cũng ở trong đó.
Gần như ngay sau đó, thiếu niên đứng kế bên thình lình lao vào trong đám người rồi quật ngã cậu ta xuống đất một cách nhanh nhẹn.
Chu Phù sợ tới mức ngây ra như phỗng, há hốc mồm, không thốt được câu nào.
Đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian qua cô tận mắt nhìn thấy vẻ hung dữ và mất bình tĩnh của thiếu niên.
Anh có thân hình cao lớn, lại giỏi đánh nhau nên khi nổi giận trông rất đáng sợ. Dù số lượng hai bên cách xa nhau nhưng anh vẫn chiếm thượng phong, thảo nào nhiều người e ngại anh đến vậy.
Tình hình bắt đầu mất kiểm soát, Chu Phù lo lắng anh sẽ bị thương và cũng lo rằng anh đánh quá tay nên sợ hãi rơm rớm nước mắt, cuối cùng cũng tìm về được giọng của mình: "Trần Kỵ! Đừng đánh nữa!"
Song, dường như thiếu niên vẫn chưa trút hết cơn phẫn nộ, anh xoay cổ, kề lưỡi vào hàm dưới như một tên côn đồ. Đang lúc anh muốn đánh tiếp thì tiếng khóc nức nở yếu ớt của Chu Phù bỗng vọng lại từ phía sau: "Trần Kỵ, tay em đau quá..."
Cô vừa dứt lời thì Trần Kỵ bất chợt dừng tay.
Đám người dưới đất nhân cơ hội bò dậy, bỏ chạy tứ tán.
Thiếu niên cất vài bước chân trở về bên cô. Anh cố tỏ ra bình tĩnh, giọng hơi khàn khàn: "Đưa tôi xem."