Chỉ cần em

Chu Phù đang ngồi trên lớp thì được mẹ cho người vội vàng đón đi.
Lúc ngồi xe đến đảo Kim Đường, trên người cô vẫn đang mặc đồng phục trường Tư Cao.
Cô chỉ nhớ khi đó xe chạy rất nhanh, lúc mẹ gọi điện thoại đến, giọng điệu có hơi kỳ lạ.
“Ba mẹ phải ra nước ngoài nửa năm, con đến Kim Đường phải nghe lời bà nội Tô. Nơi đó khí hậu tốt, thích hợp cho con dưỡng bệnh, mẹ đã cho người sắp xếp trường học xong xuôi giúp con rồi, thứ hai mang hồ sơ theo là có thể đi báo danh.”
“Chúc Chúc, con nhớ kỹ, đến bên đó cứ yên tâm học hành, dưỡng bệnh trước, đừng liên lạc với Bắc Lâm bên này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẹ mãi mãi yêu con.”
Sau hơn bốn giờ, ô tô chậm rãi dừng lại.
Chu Phù nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Đến rồi ạ?”
“Bình thường đến Kim Đường phải đi bằng đường biển, cho nên đường núi hẹp, ô tô không thể lái vào. Có lẽ phải xuống xe đi bộ một hai cây số mới tới được.” Trợ lý nói xin lỗi: “Nhưng đã rất gần rồi, qua cây cầu kia là tới.”
Chiếc ô tô mang biển số Bắc Lâm nhanh chóng rời đi.
Từ khi sinh ra Chu Phù đã được nâng niu cưng chiều, cả đời cô chưa từng đi qua con đường đá gồ ghề như vậy.
Chiếc vali cao đến nửa người bị cát sỏi ma sát không thể di chuyển.
Tiếng ve kêu râm ran khắp nơi, gió biển mằn mặn cuốn theo cơn nóng giữa mùa hè, thổi từng đợt đến chỗ cô. 
Một lúc sau, tiếng gầm từ xa tới gần, bụi đất tung bay mù mịt khiến Chu Phù không khỏi che mặt ho khan.
Lúc tiếng ồn kết thúc, mấy chiếc xe gắn máy bao vây xung quanh cô.
Mấy tên ngồi trên xe đều có dáng vẻ côn đồ.
“Chà, cô gái này được đấy.”
“Trắng trẻo mềm mại, vừa nhìn đã biết đến từ thành phố.”
Có tên cười xấu xa: “Đến Kim Đường hả? Lên xe anh trai, anh trai sẽ đưa em bay.”
Trong cuộc đời hơn mười năm ngắn ngủi của mình, Chu Phù chưa từng gặp bọn lưu manh như vậy. Cô lo lắng đến nỗi các đốt ngón tay siết chặt vali cũng trở nên tái xanh. Đám người càng lúc càng áp sát, cô gái nhỏ cắn răng, không còn đường lui. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ do tiếng ồn ào quá lớn, dưới gốc cây lớn cách đó không xa, thiếu niên vốn đang nằm ngửa trên chiếc xe máy màu đen đột nhiên nhấc tờ giấy trên mặt sang một bên, giữa mày nhíu chặt, trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Cả đám người nghiêng đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái đã sợ đến mức lập tức im bặt.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Trần Kỵ.
Cậu thiếu niên có vóc dáng cao lớn, anh hơi khom lưng ngồi trên xe máy. Một chân lười biếng giẫm lên thân xe, cẳng chân dài còn lại dễ dàng chống xuống đất. Anh mặc chiếc áo phông đen rộng rãi trông vô cùng hoang dại. Dưới ánh mặt trời chói chang, chàng thiếu niên đứng ngược chiều ánh sáng, khắp người phát ra ánh sáng vàng nhạt chói mắt.
Mặc dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng trong chớp mắt đó, dường như Chu Phù cảm thấy anh giống như thần linh từ trên trời giáng xuống.
Bọn họ đều sợ anh.
Cô gần như không tự chủ được, chạy trối chết về phía anh.
Trần Kỵ năm đó đã cao hơn cô rất nhiều, Chu Phù cố gắng ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt bày ra vẻ van xin tội nghiệp: “Có thể, có thể đưa em đến Kim Đường không?”
Nhưng ánh mắt của cậu thiếu niên sâu thẳm khó dò, sự uy nghiêm vô hình toát ra sức ép mạnh mẽ. Anh khinh thường nhếch khóe môi dưới, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Em gái, em thấy ông đây giống người tốt lắm à?”
Nghe thấy vậy, mọi người xung quanh lập tức cười ồ lên.
“Phụt, chọn ai không chọn, lại chọn một mình anh Kỵ.”
“Mấy đứa con gái vắt nát óc để ngồi lên xe anh Kỵ có đếm thế nào cũng không hết, nhưng chưa từng thấy cô nào thành công.”
“Anh Kỵ không đưa thì bọn anh đưa nha.”
Cô gái nhỏ mím chặt môi, kiên cường kéo tay cầm của vali, một mình chật vật đi về phía trước.
Giọng nói trêu chọc vẫn còn tiếp tục, thiếu niên lạnh lùng nằm lười biếng trên chiếc xe máy màu đen sẫm đột nhiên mất đi vẻ bình tĩnh trước đó. Trong mũi chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng đặc biệt ấp tới lúc thiếu nữ bước lại gần.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ quật cường cắn răng rời đi của cô, anh càng nghĩ càng bực bội.
Loại công chúa thành phố từ toát ra cảm giác được cưng chiều từ bé từ trong xương cốt, vốn không quen đi trên con đường đất đá gồ ghề lầy lội này.
Trần Kỵ đột ngột xuống xe, ma xui quỷ khiến đi đến gần Chu Phù, bàn tay to hơi nổi gân xanh giành lấy tay cầm trong tay cô. Khuôn mặt lạnh như băng và vẻ ngạo mạn bẩm sinh không chút che giấu, anh mất kiên nhẫn nói: “Lát nữa lên xe rồi đừng có khóc.”
Chu Phù hơi giật mình, mấy giây sau mới hiểu ý câu nói của anh.

Trong khoảnh khắc xe máy khởi động, gió biển tạt vào mặt.
Thiếu nữ vốn chỉ dè dặt nắm lấy một góc áo của Trần Kỵ, đột nhiên va mạnh vào lưng anh theo quán tính.
Cô vô thức ôm lấy vòng eo gầy rắn chắc của thiếu niên, nhắm chặt hai mắt lại. Trong khoảnh khắc đó, dường như cô ngửi thấy mùi của cái chết, nhưng ngay sau đó chính là mùi gỗ thoang thoảng trên người Trần Kỵ.
Đợi đến khi cuối cùng tốc độ xe cũng chậm lại, Chu Phù mới dè dặt mở mắt ra.
Chiếc xe máy màu đen sẫm lên cầu, băng qua vùng biển xanh vô biên.
Lúc đến cổng thị trấn Kim Đường, thiếu niên lạnh giọng khẽ giễu cợt: “Vẫn chưa ôm đủ à?”
Trái tim Chu Phù đập thình thịch, trên mặt dính mấy hạt đậu vàng.
Lúc xuống xe còn không nên thân mềm nhũn cả chân.
Trần Kỵ kéo người dậy không chút thương tiếc, sau đó vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng: “Thế mà cũng khóc? Yếu ớt.”
Đám côn đồ xem náo nhiệt lững thững đi tới.
“Cô gái này có gan dám trèo lên xe anh Kỵ.”
“Anh Kỵ, anh bắt nạt con gái người ta khóc rồi, hay là dỗ dành đi?”
Thiếu niên mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng lướt qua.
Cả đám lập tức ngừng cười: “Con mẹ nó, bọn mày thằng nào từng thấy anh Kỵ dỗ dành ai bao giờ chưa?”
Đám tạp nham nhanh chóng giải tán.
Chu Phù ngây người đứng tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Nhịp tim còn chưa ổn định lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Thế giới của cô mười mấy năm qua vẫn luôn yên bình, chưa từng trải qua chuyện càn rỡ và hoang đường như vậy.
Bọn họ vốn không phải một loại người, sau này có gặp cũng nên tránh xa ra.

Cô lau nước mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, chật vật kéo vali đồ. Dựa theo ảnh chụp mà trợ lý đưa, cô đi từng nhà tìm kiếm căn nhà cũ trong ảnh.
Đến khi cuối cùng cũng tìm được thì trời đã chạng vạng tối.
Bà cụ đã đợi cô trước cửa nhà từ lâu, thấy người tới, bà nhiệt tình nhận lấy hành lý của cô. Sau khi ân cần chào hỏi, bà đưa cô đến bàn ăn trước.
“Đi đường xa tới, nhất định trên đường đã đói bụng rồi, ăn cơm tối trước đã nhé. Bà nội Tô đã làm rất nhiều món ngon, đợi lát nữa bà sẽ bưng ra.”
Chu Phù ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn ăn, dè dặt đánh giá nơi xa lạ này.
Không ngờ rằng chỉ mấy giây sau.
Chàng trai cả người toát ra cảm giác ngang ngạnh đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Khoảnh khắc cô gái nhỏ ngước mắt lên, đúng lúc ánh mắt bắt gặp con ngươi đen sâu thẳm của anh.
Giọng điệu của bà cụ tự nhiên: “A Kỵ, cháu về rồi à? Bà nội đi xới cơm cho cháu.”
“Lát nữa cơm nước xong xuôi, cháu đưa em gái ra ngoài in hồ sơ nhập học, nhân tiện đưa con bé đi dạo đảo Kim Đường của chúng ta, làm quen với hoàn cảnh xung quanh.”
“…?”
“Em gái?”
Trần Kỵ khịt mũi.
Sau đó ánh mắt không rõ cảm xúc lười biếng liếc qua Chu Phù đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.
Cô gái nhỏ vô thức nín thở, ánh mắt không dám nhìn anh thêm nửa giây, siết chặt lòng bàn tay.
Thiếu niên tiện tay kéo ghế đẩu ra, thản nhiên ngồi xuống.
Gỗ tiếp xúc mặt đất tạo ra tiếng vang trầm đục.
Không biết sao lại quấy rầy cô công chúa yếu ớt đến từ thành phố.
Chỉ thấy bờ vai cô gái bất giác co lại, sau đó vùi đầu sâu hơn.
“Ôi, các cháu xem trí nhớ của bà này.” Bà nội bưng chén cơm ra, đặt trước bàn Trần Kỵ: “Bà quên giới thiệu hai đứa với nhau.”
“Đây là cháu trai của bà, tên là Trần Kỵ.” Bà cụ mỉm cười với Chu Phù, sau đó lại nhìn sang thiếu niên bên cạnh đã cầm đũa bắt đầu ăn: “Đây là con gái của bạn thân mẹ cháu lúc trước, tên là Chu Phù. Sau này con bé sẽ ở lại nhà chúng
ta một thời gian, A Kỵ, cháu làm anh trai phải chăm sóc cho em gái thật tốt.”
Trần Kỵ: “…”

Chu Phù: “…”
Bà nội không nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người. Sau khi ân cần gắp cho Chu Phù mấy miếng thức ăn, ký ức của bà lại ùa về: “Kể ra thì lúc còn nhỏ hai đứa đã gặp nhau.”
“Lúc đó cháu mới được mấy tháng, lúc đến nhà bà chơi, A Kỵ còn đi chưa vững nhưng lúc nào cũng muốn giành ôm cháu với mẹ cháu. Lúc đó cháu tè khắp người thằng bé, nhưng nó cũng vui vẻ cười ha ha không chịu buông tay.”
Trần Kỵ: “…”
Chu Phù: “…”
Sau bữa ăn, bà nội nói chuyện một mình, cũng không quan tâm hai đứa trẻ có đáp lại hay không.
Trước khi rời bàn, bà nhắc lại với Chu Phù: “Mẹ cháu vừa gọi điện thoại tới, bảo đã sắp xếp và gửi hồ sơ nhập học cho cháu, lát nữa để A Kỵ dẫn cháu đi in, đừng lo.”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng, cô cũng cất câu nói đầu tiên, giọng nói rụt rè, nghe ngoan đến mức muốn đòi mạng.
Bà cụ vừa đi, trên bàn đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Trần Kỵ ăn cơm không để ý nhiều, tướng ăn hơi cẩu thả, nhưng trông lại khiến người ta cảm thấy rất ngon miệng.
Và hai ba nhát đã quét sạch một bát, lúc đứng dậy chuẩn bị xuống bếp xới thêm, anh vô thức liếc sang Chu Phù.
So với anh, trông cô gái này ăn cơm quá tao nhã và điềm đạm.
Rõ ràng đã vùi đầu ăn lâu như vậy, nhưng cả bát cơm vẫn giống như chưa động đến.
Trần Kỵ nghi ngờ cô ăn cơm phải đếm từng hạt một.
Mèo còn ăn nhiều hơn cô.
Sau khi anh ăn xong mấy bát và đặt đũa xuống, ánh mắt lại liếc sang Chu Phù lần nữa.
Cuối cùng cơm cũng vơi được một phần ba, một đống ớt được lặng lẽ lựa ra đặt bên cạnh bát.
Đuôi lông mày thiếu niên hơi rũ xuống, một lúc lâu sau mới thu lại ánh mắt.
Trần Kỵ ăn xong cũng không rời đi, lười biếng ngồi tại chỗ của mình.
Anh cũng không nghịch điện thoại, chỉ yên tĩnh ngồi đợi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận