Chỉ cần em

Lúc đó Trần Kỵ đưa lưng về phía cô đứng trước bàn nấu cơm, đầu hơi rũ, nhàn nhã đưa cái cốc vừa đựng sữa tới dưới vòi rửa.
Nghe cô nói xong, động tác của anh hơi khựng lại.
Một lúc lâu sau anh mới quay đầu nhìn về phía Chu Phù, không hé răng.
Chu Phù bị nhìn đến thấp thỏm, vô thức ngừng thở, thời gian chờ đợi có vẻ càng thêm dài lâu.
Một lát sau, anh nhếch môi, bình tĩnh thản nhiên, giọng nói còn có vẻ biếng nhác: "Em cũng hay thật đấy, vừa mới vào ở đã muốn quản cả đời sống tình cảm của tôi à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dừng một chút, anh cười khẽ một tiếng, cực kỳ vô lại: "Nếu em muốn theo đuổi tôi thì cũng được thôi, đằng nào đấy cũng là hành vi cá nhân của em. Em theo đuổi là việc của em, tôi không có quyền lợi can thiệp."
"..." Chu Phù há hốc miệng, cảm thấy chắc là anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Ý em là hiện tại phòng này tạm thời chỉ có hai anh em mình. Nếu anh có bạn gái thì chắc bạn gái anh sẽ không vui."
Không thể không thừa nhận, bao nhiêu năm như vậy trong đầu Trần Kỵ cũng chưa từng có khái niệm gọi là bạn gái.
Sống đến hiện tại, cũng không có quá ba phái nữ lưu lại dấu vết trong trí nhớ của anh. Trước kia chỉ có mẹ anh và bà nội Tô Tú Thanh, sau đó mới thêm Chu Phù. Hai chữ bạn gái khá là xa lạ, anh phản xạ hỏi lại: "Có gì mà không vui chứ?"
Chu Phù không ngờ người thông minh như Trần Kỵ lại cũng có phương diện ngu ngốc như vậy.
Cô hơi rũ mi, cố gắng tự hỏi nên trả lời thế nào mới có thể giải thích rõ ràng ý nghĩ của mình, cũng không tạo thành ảnh hưởng không tốt với cô gái kia.
Im lặng vài giây, Chu Phù dịu giọng nói: "Bất cứ cô gái nào chắc chắn đều để ý việc bạn trai mình ở chung nhà với cô gái khác."
Trần Kỵ liếc cô một cái, hờ hững khẳng định: "Chắc chắn là không để ý đâu."
Chu Phù không tự giác cau mày: "Con gái da mặt mỏng lại tự trọng, bình thường bị hỏi sẽ ra vẻ rộng lượng nói không ngại, nhưng đây không phải lý do để các anh bắt cóc đạo đức người ta. Vì chỉ có yêu mới quan tâm, so đo, đây là chuyện hết sức bình thường."
"Được rồi, lèo nhà lèo nhèo, giỏi lý luận thế không biết!" 
Trần Kỵ chắt lưỡi, biếng nhác đi ra phòng khách, sau đó thong dong ngồi xuống sô pha rộng rãi mềm mại, hếch cằm nhìn Chu Phù chậm rãi theo tới, không nhanh không chậm nói: "Nhờ phúc của em, không có."
Chu Phù: "..."
Lúc này cô không định miệt mài theo đuổi ý tứ kỳ quái trong lời nói của anh, nghĩ ngợi một lát, lại hỏi: "Thế có bạn trai không ạ?"
Trần Kỵ: "?"
Trần Kỵ suýt nữa tức đến bật cười: "Chu Phù, em có bệnh đấy à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù: "..."

Dù sao, như Phương Hân nói rồi đấy, với cái mặt và bối cảnh của Trần Kỵ mà không sống thành cặn bã đúng là không dám tin tưởng.
Chu Phù tự động xem nhẹ câu cuối cùng của anh, chỉ nói: "Thế khi nào anh yêu đương thì nói với em một câu."
Trần Kỵ nhướng mày, bình tĩnh nhìn cô hai giây: "Rồi rồi, khi nào ông đây sắp yêu đương sẽ báo cho em đầu tiên."
Chu Phù gật đầu: "Đến lúc ấy chắc em cũng có lương rồi, có thể nhanh chóng dọn đi. Cùng lắm thì chờ vào năm học là có thể vào ký túc xá rồi."
Trần Kỵ đang vươn tay nắm điều khiển từ xa chợt cứng lại, thấp giọng mắng: "Dọn cái cục cứt."
Anh không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm hình vẽ trên màn chiếu như đang tập trung chọn phim vậy: "Em yên tâm đi, bạn gái của ông đây chắc chắn không bận tâm."
"..." Chu Phù mím môi, không muốn cãi cọ thêm nữa.
Vài giây sau, Trần Kỵ chọn được một bộ phim, tùy tay ném điều khiển lên sô pha bên cạnh, lười biếng ngả người dựa lên thành ghế.
Tiếng nhạc kinh điển đầu phim điện ảnh chậm rãi phát ra, Trần Kỵ không quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Uống nốt hai ngụm sữa rồi đi ngủ đi."
Chu Phù nắm cái cốc hồng nhạt đứng im cạnh sô pha, không định rời đi.
"Không buồn ngủ thật à?" Lát sau, Trần Kỵ rốt cục quay đầu ngước nhìn cô gái nhỏ đứng cách mình không xa.
Trước đó anh có xem qua báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô, bác sĩ kia cũng là người quen của anh, còn từng lén nói với anh mấy câu.
Ngoại trừ vài bệnh cũ lặt vặt như dinh dưỡng bất lương nghiêm trọng, bệnh bao tử mũi viêm sức chống cự kém vân vân, còn phát hiện trạng thái tinh thần của cô cũng không tốt lắm, ỷ lại nghiêm trọng vào loại thuốc an thần nào đó.
Vừa rồi thấy cô tới bếp tìm nước uống, anh đã đoán được tám phần là cô không ngủ được, định ra uống thuốc.
Kết quả chư nói được hai câu đã bị anh tịch thu thuốc rồi.
Lúc này còn bảo cô lập tức đi ngủ thì đúng là làm khó nhau.
Chu Phù cũng không lừa anh, gật đầu đáp lại.
Trần Kỵ mím chặt môi mỏng, không nói một câu, miễn cưỡng hất cằm, vỗ nhẹ mặt sô pha bên cạnh ý bảo cô tới ngồi.
Chu Phù thấy vậy cũng không từ chối, tùy tay đặt cốc lên bàn trà, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.
Màn hình đang phát một bộ phim Hongkong nổi tiếng mười mấy năm trước, chủ đề tình yêu, hơi thở văn nghệ rất nồng.
Điểm nào cũng không hòa hợp với phong cách của Trần Kỵ.
Trong bóng đêm, ánh huỳnh quang mỏng manh trên màn hình phản xạ lên mặt hai người, Chu Phù lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh, luôn cảm thấy anh không phải người thích xem thể loại phim này.

Đã thế còn nửa đêm nửa hôm không ngủ, chạy tới xem.
Trên thực tế, đúng là Trần Kỵ chẳng hứng thú gì với thứ này.
Thậm chí ngay cả màn chiếu cũng là lần trước mua nhà trang hoàng xong, chuẩn bị dọn vào nhà mới được Lục Minh Bạc tặng quà tân gia.
Từ ngày anh vào ở cũng chưa từng mở nó lên, càng đừng nói đêm hôm chạy đến xem thể loại thương xuân buồn thu không hiểu ra sao này.
Chỉ là vừa rồi không hiểu thế nào, thấy cô không về phòng, anh cũng không muốn về ngủ.
Lúc anh chọn phim, Chu Phù răn dạy đạo lý cho anh nghe. Ngoài mặt nhìn như anh chăm chú vào màn hình, trên thực tế lỗ tai và đầu óc đang căng ra nghe mấy câu lảm nhảm của cô, cũng không để ý phim gì, tùy tiện bấm mở một cái.
Lúc này nhìn diễn viên nữ khóc lóc sướt mướt trên màn hình, anh hơi cau mày. Cô nàng này khóc còn không đẹp bằng Chu Phù.
Dù rằng phim chẳng ra gì nhưng anh vẫn cam nguyện ở lại đây, không hề có ý định rời đi.
Hai người im lặng ngồi trên sô pha xem hồi lâu, Chu Phù có vẻ rất hứng thú với nội dung phim, càng xem càng thả lỏng, vô thức cởi dép lê, co người ôm đầu gối, toàn thân cuồn thành một nắm ghé vào sô pha.
Mà sô Trần Kỵ bên kia đầu sô pha cũng nghiêng người khúc một chân, chân còn lại gác lên bàn trà, nửa nằm trên sô pha, một tay gác lên tay vịn, tay kia chống má.
Đến đoạn sau, anh bắt đầu vô thức dời mắt từ màn hình qua phía một nắm nho nhỏ đầu kia sô pha, hơi nheo mắt lại, thanh thản nhàn nhã.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua trong an tĩnh.
Trần Kỵ chợp mắt một lát, phát hiện quanh người dần lạnh.
Anh ngước sang nhìn Chu Phù bên kia, chỉ thấy cô gái nhỏ có vẻ buồn ngủ, chỉ là bị nội dung phim cuốn hút, nỗ lực căng mí mắt.
Anh hờ hững nghiêng đầu nhìn về phía màn hình, sau đó gần như dừng lại hô hấp.
Phim ngày xưa xét duyệt còn chưa nghiêm như bây giờ, cũng phóng khoáng hơn nhiều.
Cảnh đang chiếu đại khái là đoạn gặp lại ở phần sau, nam nữ chính rơi lệ đầy mặt, nhìn nhau khóc lóc một hồi, lại không hiểu sao bắt đầu cọ sát sinh lửa, ôm nhau hôn lấy hôn để.
Hôn còn rất nhập tâm, tay của nam chính còn vô thức xoa eo nữ chính, rất có xu thế trượt vào vạt áo.
Trần Kỵ chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đã vô thức dời đi, quay lại nhìn Chu Phù, lại thấy hai mắt cô gái nhỏ tỉnh táo hơn vừa rồi nhiều, xem đến ngon lành.
Trần Kỵ: "..."
Một lúc lâu sau, anh chợt đứng phắt dậy khỏi sô pha, đi nhanh vài bước về phòng ngủ.
Chu Phù thấy vậy thì lơ đãng ngước nhìn anh: "Anh muốn đi ngủ à?"

Giọng của anh có vẻ khàn khàn khó diễn tả thành lời: "Đi vệ sinh."
"À, vâng."
Chu Phù cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Hồi lâu sau, Trần Kỵ lười biếng trở lại, con cầm theo một tấm chăn mỏng, lúc ngang qua Chu Phù thì tùy tay ném lên đầu cô, thản nhiên nói: "Không phù hợp với thiếu nhi."
Bộ phim rách này đúng là có khả năng, hai người ôm hôn còn có thể kéo dài nửa tiếng đồng hồ.
Chu Phù vừa rồi nằm lâu cũng cảm thấy hơi lạnh, có thêm chăn thì thoải mái hơn nhiều, lúc này mới nhớ lại lời anh vừa nói, muộn màng đáp trả: "Em sắp học năm thứ năm, lớn từ lâu rồi."
Ánh mắt Trần Kỵ tối sầm không rõ, liếc cô một cái, lại nằm về sô pha, hất cằm chỉ màn chiếu, không mặn không nhạt hỏi: "Lớn từ lâu... Nên em rất có kinh nghiệm à?"
Chu Phù liếc nam nữ diễn viên vẫn còn đang hôn đến khó lòng dứt bỏ, lúng túng nói: "Kinh nghiệm thì không có..."
Khóe môi Trần Kỵ thoáng nhếch lên độ cung khó nhận ra, tâm trạng tốt chọc ghẹo: "Vậy em khoác lác làm gì? Nhóc ranh."
Chu Phù: "..."
Phim còn chưa kết thúc, âm hiệu quanh quẩn bên tai hai người.
Trần Kỵ thấy cô lại không buồn ngủ, dứt khoát hỏi chuyện tối nay: "Thằng ngu ban tối là gì của em?"
"Dạ?" Chu Phù còn chưa kịp phản ứng, sau đó mới ‘à’ một tiếng: "Là bạn trai của bạn cùng phòng đại học."
"Phòng kia do bạn cùng phòng của em thuê trước, sau đó không phải em đi thực tập sao? Ký túc xá trường ờ ngoại thành, tận ngoài vành đai số sáu, cách Phù Trầm xa quá. Thế nên em quyết định tìm phòng thuê." 
Chu Phù dịu ngoan cuộn trong chăn, bình tĩnh nói với anh: "Bạn cùng phòng của em biết chuyện, nói với em là vừa lúc còn một phòng trống."
Trần Kỵ khinh miệt hừ lạnh: "Cái gian rách nát kia mà gọi là phòng à?"
"..." Chu Phù liếm môi. 
"Lúc ấy em cũng có biết đâu. Với cả giá phòng thuê ở Bắc Lâm đắt lắm, em chỉ dư ba nghìn tệ thôi, cũng không thuê được phòng tốt. Bởi vì đa số đều muốn thuê một cọc ba, còn đòi phí môi giới tương đương một tháng thuê."
Trần Kỵ miễn cưỡng nhướng mắt, biết việc này không trách cô được: "Phòng có con trai mà em cũng dám ở à?"
Chu Phù chợt quay đầu nhìn về phía anh, đúng lúc nhắc nhở: "Căn hộ này cũng có đàn ông..."
"..." Trần Kỵ suýt bị cô tức chết: "Ông đây mẹ nó giống bọn nó được à?"
Chu Phù phồng má, tiếp tục kéo đề tài trở lại: "Lúc ấy em cũng không biết cô ấy trực tiếp mang bạn trai vào ở chung, lúc biết thì đã giao tiền rồi, không còn cách nào, đành ở tạm."
"Sau đó cậu con trai kia cứ tìm em suốt, có lúc còn định mở cửa phòng tắm." 
Cô dừng một thoáng: "May mà em đề phòng mới không xảy ra chuyện gì."
"Vốn em còn tưởng người này không có gan làm chuyện gì tệ hơn, nào biết đêm nay bạn cùng phòng trực đêm không về, lúc em về lại vừa vặn đụng phải anh ta." 
Chu Phù gục đầu: "Sau đó anh ta bỗng nhiên nhào về phía em."

"May mà em chạy nhanh."
"Cũng may có anh ở đó."
Cô bình thản trần thuật những gì trải qua trong khoảng thời gian này, nghe cứ như không quan hệ gì tới mình. Không như ngày trước, gặp chút chuyện bằng cái móng tay cũng khóc nhè.
Nhưng cũng chỉ vài câu ít ỏi vậy thôi đã khiến mặt Trần Kỵ sa sầm.
Anh nghiến răng nghiến lợi, không ngừng hồi tưởng cảnh đêm tối như vậy, cô ngã từ cầu thang vào lòng mình.
Rồi sau đó vô thức nhớ tới, ban đầu cô há miệng kêu là ‘cứu mạng’, sau khi phát hiện người là anh mới chợt sửa miệng, vừa đẩy anh vừa nói anh chạy nhanh lên, đừng lên tầng.
Trần Kỵ cau mày: "Sao lúc em phát hiện là tôi thì không cho tôi lên tầng, nằng nặc muốn tôi rời đi?"
Chu Phù siết chặt nắm tay.
Thật ra cô cũng ích kỷ lắm, hy vọng được cứu, nhưng vừa biết là anh lại không muốn anh lại vì cô mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô không muốn già mồm cãi láo, cũng không muốn sướt mướt vô cớ, thật lâu sau mới mềm giọng đáp: "Em sợ anh đánh không lại anh ta, người kia chắc phải nặng cả trăm cân."
"Không bị người đánh, nhưng cũng bị em tức chết." Trần Kỵ lạnh lùng lườm cô một cái.
Chu Phù cười khẽ: "Tối nay đúng là cảm ơn anh."
Trần Kỵ hoàn toàn không muốn nghe cô nói cảm ơn chó má gì cả, khó chịu nói: "Mẹ nó đêm nay ông đây đánh còn nhẹ."
Chu Phù cuộn mình trên sô pha nghĩ ngợi: "Thật ra cũng không tính nhẹ."
Trần Kỵ không hé răng.
Chu Phù tiếp tục nói: "Lúc em thu dọn hành lý, anh bẻ trật khớp cánh tay hai người bọn họ, nói là lúc đi sẽ chỉnh lại cho. Nhưng hình như quên rồi…"
"Người nọ chắc nằm trên mặt đất đau cả đêm..."
Trần Kỵ không nhanh không chậm nhéo nhéo cổ, không chút để ý: "Thật không?"
Chu Phù gật đầu: "Quên thật mà."
Trần Kỵ: "... Thế vừa xinh."
______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bạn trai Tiêu Kỳ: Tôi lại cảm ơn ông quá!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận