Chỉ cần em

Phim cứ thế dần tới hồi kết, tiếng nhạc kết phim du dương vang lên.
Trên màn chiếu, nam nữ chính xa cách lâu ngày gặp lại, an tĩnh ngồi ghế sau xe hơi, nữ chính thân mật tựa vào vai nam chính.
Ngoài cửa sổ xe, ánh đèn rực rỡ trong đêm không ngừng lui lại phía sau, tựa như sao băng lướt qua, sau đó hình ảnh quay trở lại rất nhiều năm trước.
Cũng là cảnh đầu phim.
Sau núi sách tham khảo cao ngất, cô gái mặc đồng phục kéo góc áo cậu trai cùng bàn, người nọ quay đầu nhìn lại, nở nụ cười quen thuộc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong sáng, thuần khiết.
Màn ảnh dừng tại nơi này, khúc nhạc kết phim lại vẫn tiếp tục, tên diễn viên chậm rãi trôi từ dưới lên trên.
Chu Phù đắp chăn, an tĩnh cuộn trong góc sô pha, gật gù.
Trần Kỵ miễn cưỡng nằm ở một đầu khác, cũng lặng yên nhắm mắt không lên tiếng.
Dường như ai cũng không định đứng dậy về phòng.
Sau nửa đêm, Chu Phù ngoài ý muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thậm chí ngủ say trọn một đêm.
Suốt mấy năm nay, đây là lần đầu tiên cô không cần thuốc cũng có thể trải qua giấc ngủ thoải mái đến thế.
Ngủ thẳng một giấc đến tự nhiên tỉnh lại, hôm sau, còn chưa mở mắt Chu Phù đã loáng thoáng cảm thấy trong lồng ngực có một vật nhỏ lông xù thỉnh thoảng nhúc nhích.
Cô mơ màng liếc nhìn trần nhà còn chưa quen thuộc, chờ ý thức khôi phục mới nhớ ra trong lòng là Cô Lỗ, chắc nửa đêm nhân lúc cô ngủ mà chui vào.
Chu Phù vô thức mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve nó, nằm nhoài không nỡ đứng lên, lâu lắm mới lười giường một chút.
Chờ đến khi nhớ lại cảnh trước khi ngủ, cô mới ý thức được hình như tối qua mình không về phòng.
Có vẻ là cô ngủ trên sô pha cả đêm.
Chu Phù phản xạ ngẩng đầu, nhập nhèm nhìn về phía Trần Kỵ nằm tối qua.
Sau đó bắt gặp dáng vẻ khi ngủ của anh.
Vẫn là tư thế trước khi ngủ, anh nằm tại vị trí cũ, gập khủy tay phải gối dưới đầu, tay trái tùy ý gác trên bụng, một chân dài duỗi thẳng, chân còn lại hơi khúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù không lên tiếng, lẳng lặng nhìn.
Sau một hồi, người đàn ông trên sô pha hơi giật giật.
Anh vươn tay xoa xoa gáy, hơi cau mày mở mắt ra, có dấu hiệu tỉnh lại.
Không biết tại sao, Chu Phù cảm thấy nhịp tim chợt nhanh hơn nhiều, vô thức nhắm mắt lại trước khi Trần Kỵ tỉnh hẳn.
Một lát sau, đầu bên kia vang lên tiếng loạt xoạt.
Trần Kỵ lười nhác ngồi dậy, tựa vào sô pha.

Chu Phù một tay ôm Cô Lỗ, tay kia vô thức siết chặt chăn mỏng.
Bên kia, Trần Kỵ ngồi một lát, lại như không có động tác.
Chu Phù khẩn trương mặc cho thời gian từng chút trôi qua, đại não trống rỗng không nghĩ được gì.
Thật lâu sau, cô rốt cuộc cảm nhận được anh đứng dậy khỏi sô pha, nhàn tản bước về phía mình.
Dù cho cô nhắm cả hai mắt lại vẫn cảm giác được anh dừng bước ngay bên cạnh.
Chu Phù không xác định có phải anh đang nhìn mình không, vô thức nín thở.
Cũng không biết qua bao lâu, Cô Lỗ ở dưới thảm như là nghẹn lâu quá, dịch người muốn thò đầu ra ngoài.
Trần Kỵ thấy thế vươn tay nhấc nó ra tới.
Giọng anh rất trầm, vừa tỉnh nên còn hơi khàn, như là lầu bầu với Cô Lỗ: "Biết tìm chỗ ngủ ghê nhỉ."
"Người ta không cần con, con còn hớn ha hớn hở dán tới. Không biết dỗi à? Cũng chẳng hiểu giống ai…"
Chu Phù: "..."
Nói xong, anh tùy tay đặt Cô Lỗ xuống thảm.
Chu Phù vẫn nhắm chặt hai mắt, thật lâu sau, cảm thấy anh hơi cúi người xuống, nhẹ tay nhẹ chân kéo lại chăn cho cô.
Chu Phù cũng không ngờ mình giả bộ ngủ còn có thể thiếp đi lần nữa thật.
Lần này cô bị mùi hương thơm nồng chọc cho thèm tỉnh.
Cô mơ màng ôm chăn ngồi dậy, đã không thấy bóng dáng Trần Kỵ đâu.
Nhưng bên phía phòng bếp có tiếng vang không lớn không nhỏ.
Chu Phù lê dép men theo âm thanh và mùi hương mà tới, chỉ thấy Trần Kỵ đưa lưng về phía mình đứng trước bàn bếp, động tác thành thạo nấu nướng.
Trên bàn cơm đã bày ba món vừa ra lò, còn đang bốc hơi nóng.
Còn có một bát cháo trắng đặt trước đồ ăn.
Chu Phù bình tĩnh nhìn bóng dáng nhàn tản của anh một lúc, đang định lặng yên không tiếng động rời đi thì nghe Trần Kỵ thản nhiên nói: "Sáng nay tự nhiên muốn ăn mì, mà trong nhà lại hết sạch. Vừa lúc thấy thùng mì của em nên tôi lấy hai gói nấu ăn. Em không ngại chứ?"
Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng: "Hả?"
Trần Kỵ tiếp tục không mặn không nhạt: "Ngại cũng vô dụng, dù sao tôi cũng nấu rồi."
Chu Phù nghĩ một lát: "Nhưng mà…"
Trần Kỵ nghe vậy rốt cuộc hơi xoay người lại, giọng nói vẫn hờ hững như cũ: "Đừng có nhỏ mọn thế đi. Còn không ăn hai gói mì của em à? Cùng lắm thì coi như em đổi với tôi, đền cho em bữa sáng này."
Chu Phù cảm thấy khó có thể mở miệng, nghĩ một chút, vẫn quyết định giải thích: "Em không có ý đấy, chủ yếu là… Mì kia không tốt lắm, em ham rẻ nên mua đại…"
"Không tốt mà em còn ăn?" Trần Kỵ chợt nhướng mày, giọng nói mang theo vẻ cao ngạo quen thuộc, còn hơi ngông nghênh: "Tốt hay không còn cần em nói thay tôi à? Ông đây thích chính là tốt nhất."
Chu Phù ngây ngốc chớp mắt, xoay người về phòng rửa mặt.

Chờ khi quay lại nhà ăn thì Trần Kỵ đã ngồi xuống, bắt đầu ăn mì của cô.
Chu Phù chậm rì rì ngồi đối diện anh.
Cô bưng bát cháo bằng cả hai tay, độ ấm vừa vặn.
Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh chốc lát.
Trông tướng ăn của anh vẫn giống trước kia, nhìn cũng khiến người cảm thấy ngon miệng, rất muốn ăn gì đó.
Chu Phù nhìn một bàn đồ ăn không sai biệt lắm với lúc ở Kim Đường, cẩn thận nếm một ngụm, hương vị quen thuộc khiến đáy mắt cô không nhịn được cay cay.
Trong trí nhớ, hình như lâu lắm rồi cô không được ăn bữa sáng thế này.
Nhưng nhớ lại thì từ khi vào Trầm Phù thực tập, bữa sáng của cô hình như càng ngày càng tốt, không còn lặp lại mỗi ngày.
Trần Kỵ cứ như lúc nào cũng hứng thú với những thứ cô mang tới, mỗi ngày đều biến đổi đa dạng, dùng những thứ khác nhau đổi với cô.
Hai người im lặng ăn một lát, Trần Kỵ chợt hỏi: "Sau này vẫn muốn làm ở Trầm Phù à?"
Chu Phù khựng lại, ngước mi. Đây là lần đầu tiên anh riêng nhắc đến chuyện liên quan đến công ty và công việc của cô.
Đương nhiên là cô muốn như vậy.
Người tài ba trong Trầm Phù nhiều không kể xiết, cô làm việc ở đó học được rất nhiều thứ.
Càng miễn bàn bầu không khí của công ty tốt đến mức cô không dám tưởng tượng, các đồng nghiệp xung quanh đều bao dung, chăm sóc cô, cũng không hề keo kiệt dốc túi truyền thụ kinh nghiệm. Mới vài ngày ngắn ngủi, cô thậm chí ngoài ý muốn cảm nhận được cảm giác gọi là ‘nhà’ mà nhiều năm rồi không có. Nếu có thể lưu lại, đương nhiên là muốn lưu lại.
Huống chi... Ở lại Trầm Phù, cô có thể quang minh chính đại gặp anh ấy mỗi ngày.
Chu Phù không chút do dự quay lại đáp: "Vâng ạ."
"Ừ." Trần Kỵ nở nụ cười khó nhận ra. 
"Nhưng tôi sẽ không cho em đi cửa sau một chút nào đâu."
Chu Phù vội vàng gật đầu.
Cô sẽ không đòi hỏi anh đi cửa sau cho mình. Dù sao ngoại trừ từng quen biết, cô có đặc thù gì đáng để anh làm ra chuyện đi cửa sau cho cô đâu chứ..
Trần Kỵ liếm môi dưới, mặt không thay đổi mập mờ nói: "Chẳng qua… nể tình bạn cùng phòng một hồi, con người tôi cũng hào phóng, lộ ra chút quy tắc ngầm giúp em chuyển chính thức cũng được."
Chu Phù đang uống cháo cũng dừng lại: "... Sao ạ?"
"Em biết đấy, ngành kiến trúc rất khổ."
"Vâng."
"Tới gần thời gian giao bản vẽ, ít nhiều đều cần thức trắng đêm cày bản vẽ. Chắc em cũng biết đám người Lão Dư tăng ca rất nhiều đúng không?"
"Em biết."

Đây gần như là quy tắc ngầm cả ngành kiến trúc cam chịu.
Nhưng phúc lợi tăng ca của Trầm Phù thật sự rất nhiều, mọi người làm chỉ càng thêm hăng say.
Trần Kỵ tiếp tục nói: "Người bình thường khó mà chịu nổi khổ như vậy, thế nên..."
Anh lại dừng một chút, nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá: "Bọn tôi nào dám nhận người thân thể quá kém."
Chu Phù há hốc miệng, hàng mi thanh tú vô thức cau lại, cảm thấy bản thân trúng một mũi tên.
"Đặc biệt là kiểu gầy muốn chết, thoạt nhìn gió thổi là có thể bay đi. Tự em nói xem, người như thế sao chúng tôi dám dùng chứ?" Anh nghiêm trang nói. 
"Còn chẳng dám bố trí người ta vẽ nhiều hai tấm, đúng không nào?"
Chu Phù mím môi, cảm thấy lại trúng một tên, kiên trì phụ họa: "Anh nói... Cũng có lý..."
Chu Phù nghĩ ngợi, thử hỏi: "Vậy các anh… phương diện này các anh có yêu cầu cụ thể gì… có thể lộ ra không? Như là… bình thường... bao nhiêu cân thì thích hợp..."
Trần Kỵ lười biếng hất cằm như đang tự hỏi, sau đó thuận miệng nói: "Bình thường khoảng hơn trăm cân đi, người như Lão Dư là thích hợp nhất."
Chu Phù: "?"
Yêu cầu này cũng cao quá đi chứ! Bảo cô đương trường nuốt thêm một Chu Phù nữa cũng không cách nào đạt tiêu chuẩn!
Chu Phù nghĩ kỹ lại: "Nhưng mà... Em thấy chị Phương Hân rất gầy mà, chắc chắn không được trăm cân… chị ấy nặng bao nhiêu thế?"
Trần Kỵ chưa kịp nghĩ đã bật thốt: "Cô ấy nặng bao nhiêu liên quan gì tôi."
Chu Phù: "?"
Anh dời ánh mắt đi, đằng hắng hai tiếng: "Đương nhiên, Lão Dư thuộc về hàng tuyển thủ vĩ đại quá mức, tình hình chung thì bọn tôi cũng không yêu cầu hà khắc như thế. Thôi bỏ đi, bạn cùng phòng một hồi, cho em biết cũng được."
Hai mắt Chu Phù sáng ngời, vội vàng gật đầu.
"Với chiều cao của em, cân nặng tiêu chuẩn ít nhất là bốn lăm, năm mươi cân. Cao thì không giới hạn." 
Trần Kỵ lắc đầu liếc cô, dùng đũa gõ nhẹ mép bát của cô: "Số liệu của em hiện tại rất nguy hiểm, tự em ngẫm lại đi, có muốn trở thành nhân viên chính thức của Trầm Phù không?"
Chu Phù mím môi không hé răng.
Trần Kỵ miễn cưỡng nhướn mắt: "Nếu em nỗ lực ăn nhiều một chút thì vẫn có cơ hội, chỉ xem bản thân em có muốn không thôi."
Chu Phù khó xử ra mặt: "Em muốn chứ! Nhưng đây không phải chuyện dễ khống chế như thế..."
Dù sao trước kia cô ăn bữa nay chưa chắc có bữa mai, dạ dày rất nhiều bệnh. Cô đương nhiên biết cứ như vậy không tốt, nhưng đúng là không có cách nào.
Trần Kỵ đảo lưỡi qua vòm má, tiếp tục nghiêm trang nói: "Đầu tiên thái độ của em phải đoan chính đã."
Chu Phù ngoan ngoãn nói: "Em nhất định đoan chính..."
Trần Kỵ: "Nếu vậy, dù sao hiện tại hai ta cũng ở chung. Căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo, mà tôi còn là cấp trên của em nữa, kết hợp với giao tình cực kỳ nông cạn có thể coi như không của chúng ta nhiều năm trước… Tôi có thể giúp em một chút."
Chu Phù không hiểu: "Là sao ạ?"
Trần Kỵ dứt khoát tóm tắt: "Ý là tôi có thể thuận tiện phụ trách ba bữa cơm của em."
"Đúng rồi, ở Trầm Phù còn có một phúc lợi, không biết nhân sự đã nói với em chưa." Anh chưa chờ Chu Phù lên tiếng mà nói tiếp luôn, không cho cô cơ hội phản ứng lại và từ chối.
Chu Phù ngập ngừng: "... Cái gì ạ? Có thể em lại không nghe cẩn thận..."
Trần Kỵ nói: "Mỗi lần tăng một cân cũng có tiền thưởng."
"Hả?" Chu Phù luôn cảm thấy những quy tắc ngầm này càng nghe càng quá mức. Trầm Phù coi tiền như rác hay sao.

"Thật hay giả?"
Trần Kỵ: "Tôi nhớ hình như là một cân năm nghìn."
Chu Phù: "?"
Sao cô cảm thấy như đang trong nông trường nuôi heo.
"Không tin à? Chứ em tưởng một trăm cân của Lão Dư kiểu gì mà ra?" 
Anh nhướng mày, tùy tay mở khóa di động, ném tới trước mặt cô: "Không tin em gọi điện thoại hỏi thử đi. Gọi cho Lục Minh Bạc, khoản tiền thưởng này do cậu ta quản đấy. Em hỏi là biết ngay."
Chu Phù ngượng ngùng lắc đầu: "Không cần, em tin..."
"Thế vừa lúc, sáng nay anh đi tập thể dục ó ngang qua chỗ bán cân, anh tiện tay mua về rồi, đặt cạnh ổ mèo của Cô Lỗ đấy." Trần Kỵ vẻ mặt bằng phẳng.
"Nhớ là sau này mỗi ngày đúng giờ về nhà ăn ba bữa, thật ra chuyển chính thức cũng không khó khăn thế đâu."
Chu Phù gật đầu, thái độ đoan chính: "Vâng."
Nói xong, mì của Trần Kỵ cũng ăn gần xong rồi, chờ anh về phòng thay áo ngủ ra tới, hơn nửa bát cháo trắng của Chu Phù cũng thấy đáy.
Anh cười khẽ.
Chu Phù nghe tiếng nhìn qua, thấy anh đặc biệt thay một bộ comple thì ngạc nhiên: "Sao anh lại mặc cái này?"
Cũng chỉ có hôm cô đi phỏng vấn mới thấy anh mặc chính thức như vậy. Mấy ngày nay ở công ty, có hôm nào anh không tùy ý tròng cái áo phông cho xong chuyện đâu. Dù sao có vóc người và thể trạng ở chỗ đó, chẳng khác nào ma nơ canh, mặc cái gì cũng rất xuất sắc.
Trần Kỵ không ngẩng đầu, liếc nhìn cà vạt vừa thắt tốt: "Hôm nay phải tới cục quy hoạch một chuyến."
"À." Chu Phù thu hồi ánh mắt.
Tiếp theo giây, ngón tay khớp xương rõ ràng của anh nắm cà vạt, tùy ý kéo sang một bên.
Chờ Chu Phù về phòng đeo túi xách ra tới, chiếc cà vạt vốn ngay ngắn chỉnh tề của anh đã có dấu hiệu rời rạc.
Mà hình như anh không phát hiện.
Chu Phù do dự nửa ngày, lên tiếng: "Cái đó..."
Anh lười biếng quay đầu lại: "Có việc gì?"
"Cà vạt của anh lệch rồi..."
Trần Kỵ nghe vậy rũ mắt nhìn thoáng qua, sau đó hơi nâng cằm lên, mặt không đỏ tim không nhảy: "Nhìn không rõ."
Chu Phù ngây ngốc chớp mắt.
Trần Kỵ thản nhiên nói: "Bạn cùng phòng một hồi, em thấy mà không giúp tôi chỉnh một chút à?"
______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ba tác phẩm lớn của Trần Kỵ:《Nhân sự không nói với em à?》; 《Em hỏi Lục Minh Bạc đi》; 《Bạn cùng phòng một hồi》
Thể trọng Chúc Chúc nhẹ là không bình thường, bởi vì trước đó bị bệnh còn không ăn nổi cơm. Không phải giả thiết người gầy gì cả. Sau đó sẽ viết những chuyện liên quan đến tám năm này, đương nhiên anh Kỵ cũng sẽ nuôi béo cô, không cần lo lắng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận